Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 736: Truy bắt Cổ Vương!

Khi chiếc xe quẹo vào một góc đường, tấp vào một nơi an toàn rồi thì Tần Lạc mói thở phào nhẹ nhõm.
"Không có ai đuổi theo chứ?" Tần Lạc lúi húi bên dưới cửa kính xe rồi ngó ra ngoài hỏi.


Đại Đầu im lặng không nói. cậu ta có thể tiếp nhận tất cả mệnh lệnh của Tần Lạc, bất kể nó có hợp lý hay không.
Jesus lúc này lại có ý kiến nói: "Lẽ nào chúng ta lại bỏ rơi người bạn của anh như vậy hay sao?"


Tần Lạc nghe vậy vô cùng kinh ngạc nhìn Jesus nói: "Sát thủ cũng đồng cảm với người khác hay sao?"
"Tôi không phải là sát thủ. tôi bây giờ là một con tin của chúa Jesus mà thôi! Một vị mục sư chân chính!" Jesus phản đối nói: "Tôi thấy hành động này của chúng ta không được lịch thiệp cho lắm!"


"Tôi cũng đồng ý với anh!" Tần Lạc gật đầu nói: "Anh có sáng kiến nào hay hơn không?"
Jesus ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi chưa nghĩ ra. nhưng đây là vấn đề của anh mà!"


Tần Lạc nghe vậy thở dài nói: "Rất rõ ràng là có người cố ý dụ chúng ta đến đây! Chúng ta bỏ chạy như vậy cùng lắm là danh tiếng của tôi bị hao tổn một chút, bị các anh chửi vài câu là không lịch thiệp, còn cô ấy thì bị đám fans cuồng vây lại đòi ký tên thế thôi! Nhưng, chúng ta nếu như không bỏ chạv thì chúng ta sẽ bị các fans cuồng vây cho không chạy đi đâu được! Đến lúc đó tin đồn sẽ đăng ầm trên báo, muốn giải thích cũng khó!"


Ánh mắt của Tần Lạc lúc này nhìn ra ngoài đám người đông như kiến cỏ kia. cứ như hắn đang suy tính điều gì vậy: "Tôi bây giờ sợ cảnh ám sát tại trường học tái diễn lại lần nữa lắm!"
Tần Lạc không phải sợ bị ám sát. mà là hắn không muốn ai khác bị thương vì hắn.


"Bây giờ làm thế nào đây?" Jesus cười hỏi.
"Đại Đầu! Cậu ra kia xem sao. xem xem bọn họ có ra bảo hộ Mễ Tử An hay không?" Tần Lạc nói: "Nếu như có người rồi thì chúng ta không cần quay lại! Còn không có người, thì cậu đứng canh chừng ở đó để phòng bất trắc!"


Tần Lạc lo lắng có người sẽ bắt cóc Mê Tử An để uy hϊế͙p͙ hắn. vì thế nên mới phái Đại Đầu ra đó canh giữ.
Jesus nghe xong mà cảm thấy vô cùng bất công nói: "Tại sao không bảo tôi đi hả? Bảo vệ chị em phụ nữ vốn là sở trường của tôi mà!"


"Anh ở lại đây báo hộ cho tôi đi!" Tần Lạc nói: "Đại Đầu đi ra đó thì tung tích của tôi sẽ không làm lộ mục tiêu của chúng ta! Nhưng nếu anh đi rồi thì chắc chắn sẽ bại lộ hết!"


Bọn họ làm loạn lên như vậy là muốn ép hắn xuất hiện, nếu như là Đại Đầu xuất hiện ở một góc khuất nào đó canh chừng cho Mễ Tử An thì sẽ an toàn. Còn nếu như Jesus đi thì vô cùng nguy hiểm. Tần Lạc thật sự không yên tâm về Jesus cho lắm. hắn chỉ sợ tên hám gái này lại chủ động chạy tới bên cạnh Mễ Tử An tình nguyện làm vệ sĩ cho nàng, như vậy bọn sát thủ sẽ nhận ra hắn. và tung tích của hắn vì thế mà cũng bị bại lộ theo.


"Thật không công bằng!" Jesus nói.
Đại Đầu không thèm để ý tới Jesus, cậu ta không nói không rằng mở cửa xe rồi chạy ra ngoài, rất nhanh cậu ta đã mất hút vào trong đám đông.
Chạy rồi ư?
Sao lại bỏ chạy như vậy?


Hắn ta có còn là đàn ông nữa không hả? Hắn ta không có lấy phong cách của một nguời đàn ông chút nào cả.


Hồng Phu (Cổ Vương) tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nàng đã chuẩn bị bắt được Tần Lạc xong sẽ hành hạ hắn một trận lên bờ xuống ruộng, làm cho hắn bị hàng trăm loại côn trùng rắn rết cắn xé cho đau đớn tột cùng tới chết.


Tần Lạc đã bỏ chạy rồi thì nàng ở đây còn ý nghĩa gì nữa, còn tại sao nàng không bắt cóc Mễ Tử An uy hϊế͙p͙ Tần Lạc thì là vì thân phận của nàng là cổ Vương của Miêu Cương. Đường đường một cổ Vương danh tiếng lẫy lừng mà lại phải giở trò bắt cóc đê hèn để ép đối thủ hay sao?


Mễ Tử An bây giờ là trung tâm của đám fans cuồng ở đây, tất cả mọi người đều vây lấy nàng, Hồng Phu chính là người gây ra vụ này. nàng cũng là người hét lên câu "Mễ Tử An ở đây. mọi người mau đuổi theo!"
Chính vì vậy mà nàng là người chạy tới chỗ Mễ Tử An đầu tiên.


Nhưng bây giờ nàng muốn chui ra khỏi đám người không ngừng ùn ùn kéo tới này là một việc vô cùng khó khăn. Nàng vốn đã rất tức giận rồi bây giờ lại bị ép chặt cứng ở đây lại càng tức giận hơn nữa.


Hồng Phu khẽ vỗ vỗ vào vai một người đàn ông lực lưỡng mỉm cười nói: "Này bạn, bạn nhìn xem cái này là gì thế?"
Người đàn òng kia cúi đầu xuống nhìn, thì thấy đây là một cô gái ăn mặc độc đáo, nét mặt vô cùng dễ thương nhìn mình cười.


Người đàn ông nàv như bị vẻ đẹp của nàng hút hồn lại vậy, hắn đang định từ bỏ Mễ Tử An để có thời gian làm quen với cô gái dễ thương này, thì bất giác liếc mắt trông thấy trong tay nàng lúc này là một con rắn lục màu xanh ngọc. Trong lúc hắn đang nghĩ là mình bị hoa mắt. thì con rắn kia đã mở cái miệng xấu xí rồi lè cái lưỡi ra như muốn ɭϊếʍƈ lấy mặt hắn vậy.


"Á_rắn_!" Người đàn ông lực lưỡng này há hốc mồm, hai mắt trợn ngược lên gào thét, sau đó hắn bán sống bán chết chui bằng được ra bên ngoài rồi bỏ chạy.


Vi hắn là một người cao to lực lưỡng, lại đang trong lúc hốt hoảng nên không ai có thể ngăn cản hắn lại được cả. Nguời đàn ông cao lớn này cứ thế dẫn từng lớp người rẽ sang hai bên chạy thẳng ra bên ngoài.


Mục đích của Hồng Phu cũng đã đạt được, nàng lập tức chạy theo sau lưng gã đàn ông cao lớn này ra bên ngoài.


Người ngoài đứng nhìn thì thấy một người đàn ông đang chạy bán sống bán chết, sau lưng gã là một cô gái nhỏ bé xinh xắn ăn mặc theo lối dân tộc đang chạy đuổi theo sau. thì lập tức nghĩ ngay rằng gã đàn ông cao lớn này đang bị cô gái kia đuổi đòi cưới, vì thế mà ai cùng nhìn gã mà ngưỡng mộ. Đột nhiên một người đứng gần đó há hốc mồm kinh hãi kêu lên: "ối, rắn rắn!"


Hồng Phu vừa mới chạy ra khỏi đám người kia, chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên tóc gáy dựng ngược lên, nàng cảm giác có nguy hiểm đang ép tới gần.


Nói thì chậm, nhưng thực chất hành động rất nhanh, Hồng Phu lui người lại một bước, thì lại lọt luôn vào trong đám người đông đúc kia, hai người đàn ông giả vờ là fans của Mễ Tử An chộp trượt Hồng Phu.


Hai người đàn ông này trông rất giống nhau, cùng đưa mắt nhìn nhau vô cùng kinh ngạc. Sau đó hai người một trái một phải xông vào trong đám người kia quyết bắt bằng được Hồng Phu.


Thân hình của cả hai vô cùng nhanh nhẹn, luồn lách khéo léo như một con rắn, hai người không ngừng lách bên nọ luồn bên kia như chỗ không người vậy.


Nhưng Hồng Phu cũng không vừa, thân hình nàng như một con bướm lúc nhảy bên này, lúc bay bên kia, cũng liên tục lấy tay gạt đám fans cuồng này ra làm bia đỡ đạn cho mình để hạn chế bước chạy của hai người đàn ông kia. Chăng mấy chốc Hồng Phu dường như cùng đã thoát khỏi sự truy đuổi của hai người kia.


Trong đám người đông đúc này có ba cao thủ đang luồn lách ở trong làm cho đám người này bị chen lấn xô đẩy có người chỉ chực ngã xuống. Một bên trong đám đông này dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó không ngừng dẩn họ tiến tới.


ở đầu bên kia mọi người vừa sợ bị ngã vừa muốn tiếp xúc gần Mễ Tử An, thế là cùng xô người lên .Thế là tất cả mọi người nơi đây đều dùng sức chèn ép nhau, nhưng như thế vô hình chung lại hình thành một sự cân bằng trong chốc lát.


Nếu như chỉ một lực tác động nho nhỏ tác động lên một bên nào đó thì có thể sẽ dẫn tới thảm họa dẫm đạp lên nhau mà chết.
"Lão đại! Lên đi!" Người đàn ông chạy bên trái hét lên.


"Ok!" Người đàn ông bên phải đáp lại. sau đó hô lên một tiếng rồi nhảy lên cao hơn một mét, người đứng cạnh đó chưa kịp có phản ứng gì thì hai tay của người này đã dang rộng ra, chân giẫm lên vai người đàn ông còn lại.


Đứng ớ trên cao thì nhìn được càng rộng, trèo được càng cao. thì nhẩy được càng xa.
Người đàn ông này rất nhanh đã trông thấy Hồng Phu trong đám đông, liền ngay lập tức hét vang một tiếng, rồi nhún xuống, bắn thẳng người về phía Hồng Phu như một viên đạn.


Còn người đàn ông ở dưới kia cũng đồng thời phát lực. nhẩy theo đà của người kia.
Ha_
Toàn bộ thân thể của người này dang hết ra. hai tay mở rộng hết cỡ theo thế đại bàng tung cánh, giống như một con chim ưng đang vồ mồi vậy.


Hai tay của người này hướng về phía trước, móng tay cong lại như những cái vuốt sắc nhọn của diều hâu chộp lấy thân hình của Hồng Phu.


Hồng Phu thấy vậy cả kinh, nàng không ngờ hai người đàn ông này trong đám đông như vậy mà cũng thực hiện được động tác khó như thế. nếu như không phải là người hợp tác lâu năm với nhau, cùng với tố chất cơ thể hơn người thì e rằng muốn hoàn thành động tác này là vô cùng khó.


Hồng Phu lắc người một cái. một sợi roi đã xuất hiện trên tay của nàng.
Tay nàng khẽ phất lên, ngọn roi cuốn luôn vào người một thiếu nữ thấp bé ở phía trước.
Nàng giật tay lại, kéo thiếu nữ kia hất văng lên không trung.


"Á_" Thiếu nữ kia kêu lên thất thanh, nàng chưa kịp hiểu ra chuyện gì. thì còn một chuyện khủng khϊế͙p͙ hơn nữa diễn ra.
Hự_!
Tiếng kêu của thiếu nữ kia chưa kịp dứt thì cô đã đập cả thân hình vào một bộ ngực săn chắc.


Khỉ (một thành viên trong Long Tức) đang bay trên không lập tức ôm lấy cô gái rơi xuống đất. hắn định đuổi theo Hồng Phu nhưng khi ngẩng đẩu lên thì không phát hiện ra mục tiêu đâu nữa.


Hồng Phu lúc này đã lẩn ra ở đầu khác trong đám người này. tuy khoảng cách chưa đầy năm mươi mét. chỉ cần hơn hai phút chạy là tới. nhưng độ nguy hiểm của nó ra sao thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.


Hồng Phu quay đầu lại nhìn thì thấy mấv người đuổi theo nàng lúc nàv đã bị mắc kẹt trong đám đông bất giác nở một nụ cười đắc ý, đang trong lúc nàng định bỏ đi thì một lưỡi dao sáng quắc đã kê lên ngực nàng. Đây là một bộ phận vô cùng nguy hiểm. nhưng cũng rất kín đáo. người ngoài rất khó để ý thấy.


Người cầm dao là một cô gái mặc một bộ đồ màu đen. hai mắt lạnh lùng sắc bén. trông vô cùng xinh đẹp.
Nét mặt nàng lạnh lùng như lưỡi dao trong tay nàng vậy. lưỡi dao này sắc nhọn, lạnh lẽo như lưỡi hái tử thần làm người nhìn vào không khỏi ớn lạnh sương sống.


"Thôi đừng cố chạy nữa!" Giọng cô gái kia lạnh lùng nói.
"Cô là ai? Sao lại tới bắt tôi!" Đến tận bây giờ, Hồng Phu vẫn ra vẻ vô tội. dường như không hề cảm thấy sợ hãi là gì cả. Không biết là nàng có cách chạy trốn, hay là không sợ bị bắt nữa.
"Giúp một người bạn!"
"Ai vậy?"


"Tần Lạc!" Ly nói. nàng đang đợi Khỉ và Chuột đi tới, rồi định sau đó mới đưa cô gái ma mãnh này lên xe rời khỏi đây.
"Ồ! Hóa ra là hắn hả? Tôi cũng đang tìm hắn!" Hồng Phu cười hi hi nói: "Thật không ngờ hắn lẩn nhanh như con trạch, đẳng sau lại có nhiều cao thủ giúp hắn như vậy!"


"Đưa cô ta đi!" Ly không muốn nhiều lời, quay sang Khỉ và Chuột nói.
Hai người kia hiểu ý, liền một trái một phải cắp vào tay Hồng Phu, hai người giống như một người anh đến đón em gái mình, cứ thế dẫn nàng lên một chiếc xe chờ sẵn ở một góc đường.