Khó khăn lắm mới thoát được sự theo đuổi của đám phóng viên và fans ruột của nàng, dưới sự hộ tống của trợ lý thì nàng đã ngồi vào bên trong chiếc xe sang trọng của bên hợp tác đem tới. người quản lý của Mễ Tử An oán trách nói: "Tử An, sao em lại có thể nói như vậy trước mặt của phóng viên và fans của mình được chứ? Em đặt việc thăm bạn lên trên trước cả công việc, như vậy thì bên hợp tác chắc chắn sẽ có ý kiến với chúng ta cho mà xem."
Đối tượng hợp tác với Mễ Tử An lần này là Tình Lữ Thế Gia Patilo, trụ sở chính của công ty này được đặt ở Italy, chủ yếu kinh doanh nhẫn tình nhân, dây chuyền, vòng tay cùng với hoa tai và những thứ trang sức làm bằng vàng bạc châu báu khác, khá là có tiếng đối với giới trẻ.
Bọn họ chọn một người có tầm ảnh hưởng cũng gọi là rất lớn trong lòng những người trẻ tuổi là Mễ Tử An, mượn tầm ảnh hướng và phong cách khác người của nàng để ổn định và vững chắc thị trường. Ví dụ như một công ty lừng danh đây đó chủ yếu là nhờ kinh doanh đồ tình nhân của Pháp vừa mới tuyên bố sẽ thâm nhập vào thị trường Trung Quốc, đến lúc đó bọn họ khó có thể tránh khỏi bị khiêu khích.
Mễ Tử An sau khi nghe lời của nhà quản lý của nàng xong thì nói với vẻ mặt không có gì thay đổi: "Đây vốn dĩ là suy nghĩ thật lòng của tôi. Hơn nữa, bọn họ vì muốn lăng xê nên đã cố tình tiết lộ hành trình của tôi, chẳng lẽ lại không sợ tôi tức giận hay sao?"
"Nhưng người ta là người bỏ tiền ra, là cha là mẹ, vì vậy mà chúng ta nên khách sáo một chút."
Mễ Tử An chìa môi ra nói: "Bọn chúng đánh tôi một cái thì tôi cũng phải trả lại chúng một cái. Bọn chúng không tôn trọng tôi thì cũng đừng mong người ta tôn trọng lại. Chúng là cha là mẹ của người khác, chẳng liên quan gì đến tôi. Ai thích hầu thì đi mà hầu."
"Từ An_"Nguời quản lý cổ gắng kìm lại nỗi tức tối trong lòng, nói: "Được rồi. Dù gì thì những lời đó em cùng nói ra rồi, bây giờ cũng chẳng thể làm gỉ được. Hai bên đêu sai cả, vậy thì coi như hòa đi. Nhưng có việc nàv tôi không thể không bàn bạc với em được."
"Chuyện gì vậy?" Mễ Tử An hỏi. Trong khi nói thì nàng nhét luôn vào miệng mình một chiếc kẹo cao su nhai dẻo quẹo.
"Tôi biết là quan hệ của em và Tần Lạc tiên sinh rất tốt. nhưng thân phận của em vô cùng đặc biệt. Em là một ngôi sao nổi tiếng, nhất cử nhất động của cô đều có người theo dõi, chú ý, hơn nữa em còn cả một tiền đồ rộng lớn ớ phía trước, em có thể bay cao và xa hơn nữa_Em cũng biết rồi đấy. công ty đổ rất nhiều tiền và sức lực lên người em. Vì vậy mà hai người có thể kìm chế bản thân mình được không, đừng gặp nhau ở Yến Kinh_hoặc nếu có gặp nhau thì nên khiêm tốn một chút, có được không?"
Lần trước khi ở Hàn Quốc, thì Mễ Tử An và Tần Lạc đột nhiên mất tích luôn vói nhau, điện thoại thì tắt máy, cả tối không tìm thấy người đâu, súyt chút nữa thì cô quản lý nàv bị công ty chửi cho một trận lên bờ xuống ruộng, về sau được Mễ Tử An nói giúp nên nàng mới giữ vững được vị trí của mình. Nếu còn xảy ra một vụ việc nào như thế nữa thì nàng đúng là phải cuốn gói ra đi mất thôi.
"Xem tình hình thế nào đã," Mễ Tử An nói. "Nếu đi gặp bạn mà cũng phải lén lén lút lút thế thì lại càng nói rõ là giữa chúng tôi có gì đó rồi phải vậy không?"
"Nhưng nếu hai người mà bước ra ngoài một cách quang minh chính đại với nhau thì người ta chắc chắn sẽ cho rằng hai người là tình nhân của nhau_Em có thể không nghĩ vậy, nhưng nhưng tên phóng viên kia thì nhất định sẽ thêu dệt bừa bãi cho mà xem." Cô quản lý cổ gắng khuyên nhủ nói.
"Bọn họ thích viết gì thì viết, liên quan gì đến tôi cơ chứ? Minh tinh cũng là người, tôi sống cho tôi mà, quản người ta nghĩ gì làm gì cho mệt ra?" Mễ Tử An từ trước tới giờ đểu không chịu thua trong những việc như thế này, cũng vì phong cách lạnh lùng, chẳng lệ thuộc vào ai của nàng đã khiến cho nàng không giống với những người khác, cũng ngày càng nổi tiếng hơn. "Hơn nữa. ngôi sao thì không được yêu hav sao?"
"Không phải không được yêu." Người quản lý cuống lên như sắp khóc đến nơi rồi vậy. Sao nàng có thể gặp phải một bà cô khó bảo như vậy chứ? "Chỉ là hiện giờ sự nghiệp của em đang trên đà đi lên, nếu giờ mà yêu thì sẽ ảnh hướng đến sự phát triển của em. Đợi ngàv sau khi nào em đã kiếm đủ tiền rồi nghi hưu thì muốn gả cho ai chẳng được?"
"Đợi đến khi nghỉ hưu thì nhỡ lúc đó tôi già rồi thì sao?"
Mễ Tử An thấy vẻ mặt khó xử của chị quản lý, thì cũng có phần không đành lòng nói: "Tôi sẽ chú ý hơn nữa chưa chắc anh ấy đã ở Yến Kinh.""
"Thế thì tốt, được thế thì tốt." Chị quản lý cuối cùng cũng mặt mày hớn hở nói: "Chúng ta đều là phụ nữ, có một số việc tôi đều hiểu cả. Con người ta ai mà chẳng có chút nhu cầu chứ? Cô đi gặp anh ta tôi cũng không có gì phản đổi cả, chỉ sợ làm to sự việc lên thì mệt lắm. Trong làng giải trí vốn rối rắm thối tha vô cùng, nhưng bề mặt thì mọi người vẫn giữ vẻ sáng lạng, lịch thiệp, không phải vậy sao?"
"Chúng tôi thực sự chỉ là những người bạn mà thôi." Mễ Tử An tức giận nói.
Qủa thực, muốn giữ gìn khí tiết của mình ở cái làng giải trí này thì quả là một việc không thể. Những ngôi sao nổi tiếng lúc nào cũng nói là mình không có bạn trai, không muốn nói đến chuyện yêu đương, không tham gia tiệc tùng hội hè gì và ghét các đại gia. nhưng ở sau lung họ đã làm gì thì ai mà biết được?
Chỉ một ngôi sạo hạng ba như Trần Quán Hy đi sửa máy tính thôi mà cũng làm lộ ra cả đống ảnh sex của các nữ minh tinh, vậy thì có bao nhiêu phụ nữ mà không kịp chụp ảnh hay nhìn không được thuận mắt cho lắm. hoặc nữa là thân phận nhạy cảm đây?
Nhưng Mễ Tử An đúng là bị oan uổng thật. Nàng đúng là có chút mập mờ với Tần Lạc, có chút va chạm với hắn, nhưng cách cái việc đó còn xa hàng kilomet cơ.
Chị quản lý gật đầu liên tục, nói: "Đúng đúng đấy. Phải giữ thái độ như vậy. Bất kể là ai cũng không thể thừa nhận được chỉ cần những tên phóng viên kia không chụp được chứng cứ gì thì mọi việc đều dễ dàng. Thời gian lâu xong thì mọi người cũng sẽ quên hết cả chuyện đi thôi."
"_" Lần này thì đến lượt Mễ Tử An á khẩu không nói được lời nào.
Sau khi Mễ Tử An rời đi thì đám fans, phóng viên và những người vây xung quanh cùng tản mát đi hết. Sân bay lại trở về với vẻ bận rộn, huyên náo như mọi ngày.
Nửa giờ đồng hồ sau. cánh cửa của lối đi VTP lại một lần nữa tụ tập một đám người ở đó.
Chỉ có điều đám người này mặc vest đi giày tây khí chất hơn người, bọn họ đểu đứng im ở đó, không nói không cười gì cả. đứng đợi cái gì đó với gương mặt kiên nhẫn.
Nếu một người trong số bọn họ đứng giữa đám đông thì không có gì đặc biệt cả, nhưng cả đám người đứng với nhau, hơn nữa còn đứng cách những người tiếp đón, nên có phần gây chú ý.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là công ty lớn nào đó hoặc một bộ phận quan trọng nào đó của quốc gia đến đón khách quý. Mọi người cũng đã quen với những việc như thế này, nên cũng không quá để ý cũng không chấn động bằng việc Mễ Tử An đến đây.
Đứng đầu là một ông lão đầu tóc bạc phơ, tóc được chải về sau trông gọn gàng, trơn bóng, mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, hai mắt buông xuống, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì. Đứng cạnh ông ta là một người trẻ môi đeo kính, cao gầy dong dỏng, nhưng bộ vest và những đồ đắt tiền trên người anh ta thì cộng không ít điểm cho anh ta.
Một trận ồn ào nơi cửa ra vào, tiếp đó là một hàng người bước ra.
Người đàn ông đeo kính sau khi nhìn chăm chú một hồi xong thì cười nói: "Chủ tịch, Lý công tử tới rồi!"
Anh ta nói vừa nhanh vừa gấp, hóa ra là không phài tiếng Hoa mà là tiếng Hàn. Xem ra thì bọn họ là đại biểu của công ty Hàn Quốc có cơ sở ở Trung Quốc.
"Tôi biết rồi." Giọng điệu của ông lão thấp trầm, nhưng lại rất rõ, ống vừa thay đổi trạng thái một cái thì tinh thần trông đã phấn chấn hơn rất nhiều, nói: "Chúng ta tiến lên trước vài bước đi. Lý công tử đem theo nhiệm vụ đến đây. hơn nữa còn là giám đốc điều ở bộ phận châu Á do tổng bộ phái đến, chúng ta không được thất lễ quá."
Vừa nói dứt lời ông liền dẫn theo đoàn người đi ra phía cửa ra vào.
"Đông Lâm. anh lần đầu đến Trung Quốc phải không?" Một người người đàn ông trẻ tuổi tóc ngắn, nhìn khôi ngô tuấn tú lên tiếng nói. Hắn mặc trên người một bộ đồ vest màu đen, thắt một chiếc cà vạt màu đen tinh khiết, có một thái độ kiêu kỳ khó mà che dấu nổi.
Người đàn ông được gọi là Đông Lâm kia cũng là một người trẻ tuổi, chỉ có điều là người đàn ông này nhìn có phần dịu dàng hơn một chút, ngũ quan tinh sảo, mắt một mí nhưng lại không hề khó coi chút nào. hơn nữa còn rất lôi cuốn là đằng khác. Hắn mặc một bộ đồ vest kiểu Hàn màu xám, giống như một mỹ nam bước ra từ trong những bộ phim Hàn vậy.
Không biết là vô tình hay hữu ý, mặc dù hắn vẫn đồng hành với người đàn ông đi bên cạnh, nhưng hắn vẫn thụt lùi lại nửa thân người, giống như là muốn thể hiện sự tôn kính của mình với anh ta vậy.
"Đúng đấy!" Hứa Đồng Lâm nói: "Đây đúng là lần đầu tiên tới đây! Ngày trước tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới đây. sau khi gặp anh ta tôi nghĩ tôi nên tới đây xem xem, nghĩ xem một đất nước như thế nào mà có thể sản sinh ra được một nhân vật tầm cỡ như vậy!"
"Ài.......! Đó không chỉ là nỗi nhục của gia tộc Y Thanh, mà cũng là nỗi nhục của toàn quốc nữa!"Người đàn ông kia an ủi nói: "Mấy ngày hôm đó tôi đang bận bàn chuyện làm ăn với người nước Pháp, không hiểu bọn họ đã làm gì tại nước của chúng ta! Chờ đến khi tôi rõ ràng mọi thứ rồi thì anh ta đã ra đi! Nếu không tôi không thể để anh ta đi dễ dàng như vậy!"
Hứa Đông Lâm nghe xong thì cười thầm trong bụng nghĩ thầm, hắn ta đến hẳn bữa tiệc của mày chơi mày một trận bẽ mặt, lại còn kéo theo cả người con gái mà mày thích đi nữa. Việc này thì đứa nào ai mà chả biết. Mày bây giờ nói vậy bắt tao giả vờ không biết chuyện này đến bao giờ.
Dĩ nhiên, Hứa Đông Lâm phải giả vờ như không biết chuyện này, các mô cơ trên mặt của hắn không ngừng co giật, nụ cười trên môi tắt hẳn đi: "Đã thua thì phải chịu thôi! Là chúng tôi mời anh ta tới so tài, chúng tôi đã thua rồi thì cũng chỉ là do chúng tôi không có tài băng anh ta! Như vậy cũng tốt, như vậy càng làm cho tôi hiểu được khả năng của mình, từ đó mà có lý do để phấn đâu nỗ lực hơn! Y thuật của chúng tôi nhờ đó sẽ có thêm một bước nhảy mới, tuy nói những lời này không đúng với tâm tư thật sự của tôi, nhưng tôi thật sự rất biết ơn anh ta, đây cũng là ý nghĩ của ông tôi!"
"Đông Lâm! Anh nghĩ như vậy cũng không đúng!" Người đàn ông kia nói: "Chúng tôi mời anh ta tới tham dự cuộc so tài, không phải bảo anh ta cố ý hạ nhục chúng ta như vậy! Tôi đã xem cuộc so tài của các anh rồi, cũng biết chuyện hắn ta khiêu khích mọi người ra sao_Hắn ta có ý gì lẽ nào anh lại không hiểu hay sao? Hắn muốn đánh gục khí thế của chúng ta, muốn hạ thấp hệ thống y học của Hàn Quốc, vĩnh viễn không bao giờ ngẩng đẩu lên được!"
Hắn dừng chân lại, đưa mắt lên nhìn người thanh niên trạc tuổi mình nói: "Anh căm ghét anh ta, điều này tôi biết! Tất cả mọi người đều ghét anh ta, tôi cũng vậy! Có lẽ ngày trước chúng ta chưa đi lại với nhau nhiều lắm, chỉ là bạn bè xã giao của nhau_Nhưng lần này, tại mảnh đất lạ này chúng ta là bạn bè, là chiến hữu của nhau, anh bị tổn thất, tôi cũng vậy, anh hưởng vinh hoa thì tôi cũng thế!"
"Tôi hiểu!" Hứa Đông Lâm gật đầu nói, nhưng trong bụng lại không nghĩ như vậy.
"Bọn chúng đến nước chúng ta, hạ nhục chúng ta." Ánh mắt của người đàn ông trở nên sắc lẹm, lạnh lùng nói: "Vậy thì chúng ta đển nước của bọn chúng không thể chỉ đem đến tình hữu nghị được."