Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 717: Trừ phi tôi chết!

Vương Cửu Cửu nói là muốn quay về thăm Lý Mãnh nhưng bị Tần Lạc ngăn lại. Vừa mới đến đó đc mấy ngày, còn rất nhiều trưởng quan còn chưa quen mặt nữa, làm sao có thể phủi đít rời đi đc chứ?


Mặc dù vẫn nói là dưới sự nâng đỡ của thực lực bối cảnh nhà họ Vương, Vương Cửu Cửu có thể làm bất cứ thứ gì mà nàng muốn làm, nhưng một gia tộc muốn thịnh vượng lâu dài thì sẽ yêu cầu con em họ vô cùng nghiêm khắc. Bọn họ sẽ dùng những điều lệ hà khắc hơn để yêu cầu con em họ, làm như vậy thì khi đặc cách đề bạc lên trên sẽ khiến cho mọ người không phản đối một cách thái quá.


Đứng càng cao thì nhìn càng xa, đứng càng cao thì ngã sẽ càng thảm hơn. Đại tiểu thư nhà Vương gia đến khu quân đội ở Dương Thành, việc này có biết bao nhiêu người đang nhìn vào chứ? Vốn dĩ là một cuộc hành trình nho nhỏ, nhưng trong mắt nhiều người thì đc phức tạp hóa hơn nhiều. Vương Cửu Cửu không thể phàm sai lầm, mà ngược lại nàng phải cho mọi người thấy một thành viên đời sau hội tụ đầy đủ mọi tố chất ưu tú của Vương gia.


Vì vậy mà chuyến đi này của Vương Cửu Cửu không hề thoải mái chút nào. Mà ngược lại còn mệt hơn những quân nhân thông thường khác.


Tần Lạc hiểu đc điều này, vì vậy mà hắn đã nói trước với Hạ Dương một tiếng, tên ranh này mặc dù không ở trong quân đội, nhưng mà chẳng có ai mà không nể mặt cháu chai của nhân vật đứng đầu ở đây.


"Anh đúng là chẳng có lòng tốt gì cả." Vương Cửu Cửu bất mãn nói. "Rõ ràng là anh biết em muốn về chủ yếu là muốn nhìn anh một cái mà thôi."


"Em vừa mới đi đc vài ngày mà lại quay về thì không đc hay cho lắm. Hơn nữa, anh còn đang bận dệt lưới để bắt cá đây, bây giờ em quay về thì nguy hiểm lắm." Tần Lạc khuyên nhủ.


"Có cần em giúp anh không?" Vương Cửu Cửu thấp giọng hỏi, như thể nàng lo những lời như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tần Lạc vậy.


"Không cần đâu." Tần Lạc từ chối luôn. "Nhà em mặc dù hiện giờ đã không còn phản đối chuyện anh và em đi lại với nhua nữa nhung mà vẫn rất không ưa anh. Vì vậy mà thôi khon làm phiền họ nữa."


"Thế nhất định anh phải cẩn thận đấy." Vương Cửu Cửu lo lắng nói. "Nếu thực sự không giải quyết đc vấn đề, thì có thể không cần phải báo thù cho Lý Mãnh nữa, chỉ cần Vương Cửu Cửu em còn đây thì em nhất định sẽ đảm bảo cơm no áo ấm cho cậu ấy cả nữa đời người còn lại. Cái ơn nghĩa này để em trả có đc không?"


Phụ nữ thì thường ích kỷ. Khi có chuyện gì liên quan đến người mình yêu thì cái tính ích kỷ này lại đc biểu hiện một cách nổi bật nhất.


Lý Mãnh bị thương là vì Tần Lạc, còn Vương Cửu Cửu thì lại cho rằng Tần Lạc đan lưới bắt cá là để trả thù cho Lý Mãnh. Nàng lo sợ Tần Lạc sẽ sa luôn cả vào trong đó, thậm chí còn bắt đầu khuyên Tần Lạc từ bỏ cái ý định báo thù này đi, những gì nợ Lý Mãnh thì để nàng trả thay cho.


Nói cho cùng thì nàng không muốn người đàn ông mà mình yêu bước vào con đường mạo hiểm.


"Yên tâm đi, anh không làm sao đâu." Tần Lạc cảm thấy xúc động vô cùng, để cho một thiên kim tiểu thư từ bỏ lòng tự tôn của mình mà hạ thấp mình để nói ra những lời như vậy thì thực sự làm khó cho nàng quá. "Có lần đầu thôi, sẽ không có lần thứ hai đâu."


"Đc rồi." Vương Cửu Cửu gật đầu nói. " Nếu anh không đồng ý để Vương gia nhúng tay vào thì anh phải đi tìm Long Vương đấy nhé, ông ấy là sư phụ của anh, tất yếu sẽ lo cho sự an nguy của anh. Hơn nữa, ông ấy còn muốn nhờ anh, chữa trị cái chân cho ông ấy nữa cơ, nếu anh mà gặp chuyện gì bất trắc, thì ông ấy có thể tìm đc ai cơ chứ?"


"………….."
Độc nhất thì vẫn là lòng dạ một người phụ nữ. Trong nháy mắt nàng đã xúi dục Tần Lạc đi dụ dỗ, uy hiếp Long Vương rồi.


Tần Lạc sau đó còn nói chuyện thêm với Vương Cửu Cửu một lúc lâu nữa, rồi hai người mới chịu cúp điện thoại trong sự lưu luyến.
Tần Lạc nói với người ngồi bên cạnh ghế tài xế là Jesus rằng:"người da đen ngày hôm nay là ai vậy?"


" Hắc xà." Jesus nói. "Đồng bọn của kiếm khách. Chúng ta luôn đặt mục tiêu lên người của Kiếm Khách không ngờ hôm nay lại gặp phải đọc thủ của Hắc Xà."


"cô ta là ai thế?" Tần Lạc hỏi. Hắn nhìn thấy mặt của Hắc Xà chỉ là một đám màu đen, chẳng có cách nào để nhìn rõ mặt của cô ả cả. Cho dù lần sau có gặp lại ở trên phố đi nữa thì cũng chưa chắc nhận ra đc. Chỉ có thể kết luận từ bộ ngực nhô ra của cô ta.


"Đến từ châu Phi. Nghe đồn đó là con gái của ông vua đặc chủng binh Dataker. Cô ta rất nổi tiếng trong giới đặt chủng binh, không ngờ là gia tộc antwan đã mới cô ta đến." Jesus đối với những nhân vật trong giới sát thủ của mình thì rõ như lòng bàn tay, và cũng không hề dấu diếm chút nào.


Tần Lạc cau mày lại, không ngờ lầm đi Paris đó lại chọc giận một con mà đầu. Mình và gia tộc Antwan có mối thù sâu đậm, bọn họ đã năm lần bảy lượt cho người đến đuổi giết mình, còn mình thì lại bảo Jesus đi giết chết người thừa kế và người mang theo dòng máu Antwan trong người là Winsenyton nhà bọn họ. Mối thù to lớn này không thể biến mất theo thời gian đc, mà ngược lại, cùng với thời những va chạm ngày càng gia tăng thì sớm muộn gì cũng sẽ phát triển tới tình thế khó mà kiểm soát đc.


Nhưng thế thì sẽ làm sao? Người đất còn ba phần hỏa khí, hơn nữa Tần Lạc còn không phải là người đất, vì vậy hắn không thể nào chịu nổi người ta cứ năm lần bảy lượt tới để làm nguy hại đến tính mạng của mình như vậy.


Lẽ nào cô gái mà thả rắn đó cũng là người của bọn chúng? Vậy thì Natasha thì sao?


Tần Lạc biết cuộc chiến của bọn họ thực ra là cuộc chiến của tiền bạc, có tiền rồi thì là người có những vũ khí tiên tiến nhất. Tần Lạc thấy rằng cần chú ý một chút đến sự hoạt động của Quốc Tế Khuynh Thành và công hội Trung y. Nếu cần thiết thì hai con gà biết đẻ trứng vàng này sẽ cung cấp tiền tài và hổ trợ mọi mặt cho hắn. Nếu không thì làm sao mà hắn có thể trở thành đối thủ của gia tộc Antwan và nhãn hiệu đầu sỏ y dược ở châu âu chứ? Bọn chúng chỉ cần không ngừng tung tiền ra, không ngừng mời sát thủ đến để hỏi thăm sức khỏe của mình thì cũng đủ để phiền chết rồi


Có lẽ còn một cuộc đại chiến tàn khốc hơn đợi hắn cũng nên. Chỉ là Tần Lạc cho đến giờ vẫn không nói rõ đó là trận chiến gì. Trong lòng mơ hồ có một nỗi lo lắng không tên mà thôi.

"Bọn chúng tổng cộng là có bao nhiêu người?" Tần Lạc hỏi.


"Không rõ nữa." Jesus đáp lại. "Tôi chỉ biết là có Kiếm Khách, đến hôm nay mới biết là có cả Hắc Xà cũng đến đây cùng cậu ta. Nếu có thêm hai ba người nữa thì cũng không khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Ai bảo cái đầu của anh ta đáng tiến đến thế cơ chứ?"


Tần Lạc nghĩ một lát rồi nói: "Nếu anh là bạn của Kiếm Khách thì anh phải biết làm thế nào để tìm ra anh ta phải không?"


"Có thể thử xem sao." Jesus nói. "Nhưng đây là Trung Quốc, hơn nữa hiện nay chúng tôi đã trở thanh đối thủ của nhau, vì vậy mà hắn sẽ đề phòng tôi mọi nơi mọi lúc. Những gì mà tôi có thể nghĩ đến thì cậu ấy cũng có thể nghĩ tới."


"Ài" Tần Lạc thở dài một hơi não nề rồi nói tiếp, "Cố gắng tìm ra anh ta một cách nhanh nhất. Bất luận là dùng biện pháp gì thì đều phải giữ hắn ở lại Trung Quốc."


Toàn bị ép buộc tiếp nhận sự tấn công, Tần Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn nghĩ, kiểu gì thì cũng phải đòi cho bằng hết những món nợ này về mới được.


Khi Tần Lạc tỉnh dậy rồi bước xuống lầu, thì Tần Thanh, Lam Thanh Nguyên và Bối Bối đều đang ngồi đợi ở bàn ăn rồi. Lâm Hoán Khuê buộc chiếc tạp dề vào người cùng với cị Lý bận rộn làm bữa ăn cho cả nhà, trên bàn hiện giờ đã bày ra không biết bao nhiêu là dĩa to dĩa nhỏ các loại, nhìn thịnh soạn vô cùng.


"Anh dậy rồi à?" Bối Bối nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến ôm chân Tần Lạc nói, "Tối qua em muốn đến ngủ với anh, nhưng ông không cho."
"Sao lại không cho vậy?" Tần Lạc ôm lấy cô bé rồi thơm len hai mà núng nính toàn là thịt của cô bé, cười hỏi.


"Ông nói là anh ngáy khi ngủ." Bối Bối nói. "Nhưng em thấy kỳ lạ lắm nhé. Nếu em ngủ say rồi thì sao mà nghe thấy anh ngáy cơ chứ?"


Tần Lạc biết vì sao Lâm Thanh Nguyên lại không cho Bối Bối qua phòng ngủ với mình, chắc là sợ cô nhóc nghịp ngợm Bối Bối này qua đó thì sẽ phá hủy luôn thế giới của hai người là hắn và Lâm Hoán Khuê mất.


"Vì anh ngáy to lắm, như thế sẽ làm cho em tỉnh lại đó." Tần Lạc giải thích. "Nào qua đây, ngồi xuống ăn cơm thôi."
Tần Lạc bế Bối Bối đến cạnh bàn ăn rồi mới chào hai ông lão Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên.
"Cháu xem này." Tần Tranh đẩy tờ báo trong tay của mình đến trước mặt của Tần Lạc rồi nói.


Tần Lạc cầm tờ báo lên nhìn, ngay trang đầu tiên đã báo cáo về sự kiện xảy ra ngày hôm qua ở trường học rồi.


Đại Học Y Khoa Thủ Đô xảy ra một vụ ám sát, mục tiêu tập kích đó là một người trẻ tuổi tài ba, một ông vua của ngành Y Trung Quốc- Tần Lạc. Điều này đã trở thành tiêu điểm cho vô số báo chí tranh nhau đưa tin.


Những phóng viên đó biết được là công chúng muốn biết cái gì. Chỉ với những Fán ruột của Tần Lạc thôi đã đủ khiến cho những tờ báo của họ in ra phải sạch banh rồi.


"Ban sáng thức dậy luyện quyền còn thấy bên ngoài có không ít phóng viên cơ." Lâm Thanh Nguyên cười nói. "Khi nào cháu đi ra ngoài thì chú ý một chút. Đừng để cho bọn họ vây kín vào nhé."


Tần Lạc lắc đầu cười cười nói: "Việc này khó mà né tránh được. Càng né tránh thì bọn họ càng đón già đón non một cách tùy tiện."


Tần Lạc giở thêm một tờ báo khác chỉ vào một tin trong đó nói: "Đến cả giết chết người tình cũng viết đến rồi đây này, ai mà biết bọn họ còn nói gì về chuyện này thêm nữa chứ?"
"Thế cháu định thế nào?" Lâm Thanh Nguyên hỏi.


"Sau khi ăn xong cháu sẽ để bọn họ phỏng vấn một phen." Tần Lạc nói." Cháu còn nợ Lý Mãnh một món nợ. Tạm thời chưa trả được cái to lớn thì trả cho cậu ấy cái nhỏ trước đã."


Bối Bối dường như nghe hiểu được những lời bàn bạc qua lại của bọn họ, mặt mày cô buồn thiu, nói: "Ài, nếu mà em lớn thì tốt biết mấy, em có thể bảo vệ cho anh."
Cả nhà nghe vậy thì cười phá lên, chỉ có Bối Bối là mặt đần ra chẳng hiểu mô tê gì cả.


Quả nhiên, sau khi ăn xong thì Tần Lạc vừa mới bước ra khỏi căn biệt thự nhà họ Lâm thì đã bị một đám phóng viên vây kín lại.
"Tần tiên sinh, xin hỏi về vụ ám sát ngày hôm qua ở trường học rốt cuộc là thế nào vậy?"


"Bác sĩ Tần, vì sao có người muốn giết anh thế? Vì anh muốn dựng lại nền Trung y hay sao?"
"Có người đưa tin đây là một vụ giết người tình. Là người theo đuổi anh vì quá yêu nên đã hóa thành hận ví vậy nên mới tấn công anh phải không?"
"Bác sĩ Tần,…"


Tần Lạc vẫy vẫy tay, ra ý bảo mọi người yên lặng rồi nói: "Tôi có thể trả lứoi câu hỏi của mọi người, nhưng mọi người phải hỏi từng câu một, nếu khong thì tôi không biết trả lời ai trước nữa."


"Tần tiên sinh, anh có biết ai là người muốn giết anh không?" Một phóng viên đeo kính lên tiếng hỏi. Những người khác quả nhiên phối hợp nhịp nhàng, không ai còn hỏi chen vào nữa.


"Tôi không biết. Đây không phải lần đầu tiên, và cũng chưa phải là lần cuối cùng." Tần Lạc nói với vẻ mặt nặng trĩu."Từ sau khi đi Paris, thì đã phải chịu mười mấy lần công kích lớn nhỏ khác nhau rồi. Tôi không biết bọn họ là ai, tôi cũng không biết bọn họ muốn gì. Nhưng tôi ngẩng lên không hổ thẹn với trời, cuối xuống không hổ thẹn với đất, cũng không hổ thẹn với bản thân mình, tôi chẳng làm việc gì có lỗi với lương tâm cả, vì vậy bây giờ tôi đang làm gì thì sau này tôi vẫn tiếp tục làm như vậy.Trừ khi tôi chết."


Tần Lạc biết rằng, giới báo chí chắc chắn sẽ viết lại đoạn lời thoại này của hắn ra. Những người chú ý đến hắn cũng nhất định sẽ nhìn thấy.
Như thế này có gọi là tuyên chiến được không?