Tần Lạc cảm thấy mình hiện giờ đang bước theo con đường mà Văn Nhân Mục Nguyệt đang đi vậy. Đối với những việc ám sát như thế này ở xung quanh mình đã trở thành một chuyện quá đỗi bình thường rồi. Ở Trung Quốc, ở Hàn Quốc hay ở Paris, hắn đều gặp phải đủ loại công kích hãm hại.
Nhưng nếu xếp hạng những vụ ám sát này theo mức độ phẫn nộ của hắn, thì đứng ở vị trí đầu tiên tất nhiên vẫn là lần mà Tần Tranh bị bắt cóc. Cũng chính vì lần đó mà hắn liền thay đổi luôn hình tượng tư văn nho nhã của mình bằng cách đích thân chạy đến Long Tức dùng hình ép cung. Cuối cùng băng ghi hình tra tấn dã man đó của hắn bị bại lộ, khiến cho các thành viên khác trong Long Tức đều nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng quỷ dị. Ngay đến cả Long Vương cũng phải nói rằng không để cho hắn tiếp tục thẩm vấn người ở Long Tức nữa.
Đứng ở vị trí thứ hai thì đó chính là vụ ám sát ngày hôm nay. Bọn chúng lại dám ra tay cả với học sinh của mình.
Tần Lạc biết là bọn chúng vẫn đang theo dõi hắn, nhân cơ hội học sinh trong trường tập trung cùng một chỗ để nghênh đón hắn thì trà trộn vào bên trong, sau đó đứng ở đằng sau dùng sức đẩy đoàn người ngã rạp về phía trước, thế là mình chỉ có nước trở thành đệm thịt ở bên dưới mà thôi.
Học trò vô tội, vì sao lại gặp phải cái nạn tai bay vạ gió như vậy chứ? Nghĩ đến đây thì trong lòng Tần Lạc tràn ngập những ý muốn giết người.
Trong lúc Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đang nói chuyện với nhau thì Lệ Vĩnh Cương cũng dẫn theo một đoàn lãnh đạo trong trường tới. Vốn là một nghi lễ để đón chào Tần Lạc quay về lại trở thành như vậy, nên vẻ mặt của ông cũng vô cùng khó coi.
" Cậu sinh viên bị thương thế nào rồi?" Lệ Vĩnh Cương bước tới trước mặt Tần Lạc hỏi.
Tần Lạc cũng không thể ngồi mà nói chuyện với một người bậc trên như thế nên hắn liền đứng thẳng người dậy, đáp : " Đã đưa vào phòng phẫu thuật và đang cấp cứu rồi ạ. Có lẽ là sẽ không có vấn đề gì đâu."
" Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Là ai muốn hại cậu thế?" Lệ Vĩnh Cương hỏi một câu hỏi y hệt như Lâm Hoán Khê. Bất kể là ai thì đều hận đến thấu xương tên hung thủ ra tay tàn nhẫn với những sinh viên vô tội.
" Vì tôi đắc tội với quá nhiều người nên tạm thời cũng không rõ đó là ai nữa." Tần Lạc hàm hồ nói. Hắn không muốn càng nhiều người dính dáng vào việc này hơn.
" Ài ...." Lệ Vĩnh Cương thở dài một tiếng não nề. " Thời buổi này muốn thực sự làm một việc gì đó thì vô cùng khó khăn. Động vào lợi ích của ai cũng không được. Những việc cậu làm mặc dù có lợi cho nước, cho dân, thoạt nhìn thì cũng oai phong lẫm liệt đấy, nhưng lại đẩy bản thân mình vào nơi nguy hiểm nhất .... Xem ra bọn chúng hận cậu đến thấu xương rồi."
" Đây cũng là cảm giác của tôi đối với bọn chúng." Tần Lạc cười nói. Chẳng lẽ Tần Lạc lại không hận bọn chúng đến thấu xương hay sao?
" Phải bảo vệ bản thân đấy. Thành lập trường được tám mươi ba năm rồi mới xuất hiện một nhân tài như cậu. Tôi không muốn cậu bị đứt quãng thế này." Lệ Vĩnh Cương dặn dò với vẻ trịnh trọng. Ông ta thực sự là rất yêu quý một người có tài như Tần Lạc. Có lẽ việc phá vỡ quy luật, vượt qua bao nhiêu là rào cản để đưa Tần Lạc vào được Đại Học Y Khoa dạy học là một thành công lớn nhất cả đời ông cũng nên.
" Hiệu trưởng xin cứ yên tâm. Tôi biết phải làm thế nào." Tần Lạc cam đoan nói.
" Tôi đã báo cảnh sát rồi. Lát nữa bọn họ sẽ tới đây. Nếu có đầu mối gì thì hãy cung cấp cho bên cảnh sát đi." Lệ Vĩnh Cương dặn dò tiếp.
" Dạ được!" Tần Lạc gật đầu đáp lại.
Sau đó hắn tiếp tục nói chuyện thêm với Lệ Vĩnh Cương vài câu rồi Tần Lạc đi đến cầu thang an toàn. Quả nhiên, Đại Đầu đang ở đó nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tần Lạc không lên tiếng mà chỉ đứng đó đợi cho Đại Đầu sau khi cúp điện thoại thì mới âm trầm hỏi : " Thế nào rồi?"
" Tôi đã gọi cho Hòa Thượng rồi. Bọn họ sẽ giúp đỡ tìm ra tung tích của tên sát thủ." Đại Đầu nhìn Tần Lạc với ánh mắt có lỗi, nói : " Xin lỗi anh. Tôi không thể nổ súng."
" Tôi biết. Tôi không trách cậu đâu." Tần Lạc vỗ vỗ vào vai của Đại Đầu, an ủi nói. " Bao nhiêu học sinh như thế, cậu mà nổ súng thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Đại Đầu khẽ nhếch nhếch môi nhưng vẫn có vẻ không vui. Cậu ta vẫn đang tự trách bản thân về việc đã đến cứu viện cho Tần Lạc một cách chậm trễ.
Khi Tần Lạc xuống xe tiếp nhận những lời reo hò của học sinh mình thì cậu ta và Jesus cũng trà trộn vào bên trong đám người. Trong những trường hợp như thế này thì bọn họ không cần phải ở sát cạnh Tần Lạc xuất hiện nơi đông đúc làm gì.
Bọn họ cho rằng mắt nhìn tứ phía, tai rõi tám phương là đủ rồi nhưng không ngờ là sát thủ lại trà trộn vào bên trong đám sinh viên, hơn nữa còn lợi dụng những sinh viên không có một tấc sắt trong tay này để phát động công kích.
Với tốc độ rút súng của cậu ấy thì rất nhanh hai tay đã có hai súng rồi. Nhưng lúc đó toàn bộ hiện trường đã trở nên hỗn loạn, cậu ta không dám đứng nguyên ở chỗ cũ để đợi cơ hội rút súng ra vì chỉ trong vòng mấy giây ít ỏi đó thôi thì sát thủ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Vì vậy mà cậu ta liền từ bỏ luôn cả sở trường về súng ống của mình để chọn phương án chiến đấu áp sát.
" Jesus đâu rồi?" Tần Lạc cố tìm nén nỗi tức giận trong lòng lại, hỏi. Sự việc sau khi xảy ra thì Jesus không thấy đâu cả. Cho đến giờ phút này thì vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn ta đâu.
Khi Jesus đến thì đã nói thẳng cho hắn biết trước rồi, anh ta nguyện đi theo mình vì muốn trốn tránh sự truy sát của Kiếm Khách và những người khác nữa. Chẳng lẽ hắn ta lại cho rằng đem sát thủ đến đây thì mình có thể bình yên vô sự hay sao? Hay là hắn ta vốn là cùng một hội với Kiếm Khách?
Thậm chí Tần Lạc còn có ý nghĩ là không đưa cho hắn ta thuốc giải nữa. Nếu hắn ta mà nghĩ mình dễ bắt nạt như thế thì hắn ta sẽ phải thất vọng nặng nề.
" Anh ta đuổi theo một tên sát thủ khác." Đại Đầu nói. " Cô ta có đồng bọn. Trong lúc cô ta hành động thì có người định tấn công chúng tôi."
" Thì ra là như vậy." Tần Lạc nói. Xem ra phải tin tưởng Jesus thêm một chút mới được. Chỉ là cái lòng tin này ít ỏi một cách đáng thương hại. Đại Đầu là do mình có ơn với cậu ấy, vì vậy nên cậu ấy mới nghe theo lời của mình như vậy. Hắn không tin là cái tính khí bá đạo của mình có thể thu phục được một tiểu đệ cấp bậc như Jesus. Ít nhất thì bây giờ hắn còn chưa tin vào điều đó.
Cuối cùng thì người đàn ông mắt xanh, tóc vàng đẹp trai sáng lạng Jesus cũng xuất hiện. Hắn ta gõ cửa lối thoát an toàn rồi cười nói : " Nếu tôi không đoán sai thì chắc chắn là anh đang hoài nghi tôi, phải không?"
" Anh biết thế là tốt!" Tần Lạc lầm lì nói. " Người đâu rồi?"
" Chạy rồi!"
" Không phải là anh cố tình để cho hắn ta chạy thoát đấy chứ?"
" Anh đang sỉ nhục lòng tín nghĩa và danh dự của một người sát thủ vĩ đại .... Ồ! Mặc dù hiện giờ tôi đang là người truyền giáo, nhưng Thượng Đế dạy chúng ta là phải đối xử với người khác bằng lòng chân thành của mình. Vì vậy mà tôi không bao giờ nói dối!" Jesus nói với giọng vô cùng tủi thân.
Vẻ mặt Tần Lạc vẫn không hề có gì xoa dịu hơn trước. Hắn vẫn lì mặt ra hỏi : " Là kẻ nào?"
" Là anh bạn Kiếm Khách của tôi." Jesus nói. " Quả nhiên là anh ta đã đuổi theo đến Trung Quốc rồi. Hơn nữa còn luôn đứng sau theo dõi chúng ta."
" Anh không có cách nào để giữ anh ta lại sao?"
" Không!" Jesus nói. " Anh không biết anh ta khủng như thế nào đâu. Hơn nữa, phía anh ta là phía tấn công, còn bên chúng ta là bên phòng ngự. Bên tấn công vốn là có ưu thế hơn bên phòng ngự của chúng ta."
" Làm thế nào mới có thể giữ anh ta lại được?" Tần Lạc hỏi.
Jesus nhún nhún vai nói : " Khi trước các anh làm thế nào để giữ tôi lại thì giờ cũng có thể làm thế với anh ấy."
" Ngày trước là vì anh muốn cướp lại con chó ngao mặt quỷ, vì thế nên mới bị trúng kế." Tần Lạc nói. " Thế anh ta muốn gì?"
Jesus nhìn Tần Lạc mà không nói câu gì thì Tần Lạc ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn ta chuẩn bị để mình làm mồi nhử vì Kiếm Khách đuổi theo đến tận Trung Quốc là vì muốn giết chết mình và tên phản bội Jesus này.
" Không được! Nhỡ anh và bọn chúng đều là một bọn thì làm thế nào?" Đại Đầu nổi giận, nhìn chằm chằm vào Jesus nói. Nếu Jesus và Kiếm Khách là đồng bọn với nhau, thì con mồi Tần Lạc không phải là tự rơi vào cái bẫy mà người ta bày ra sẵn rồi đó sao?
" Anh tin tôi không?" Jesus không thèm để ý đến Đại Đầu, quay ra nhìn Tần Lạc hỏi.
" Không tin!" Tần Lạc thẳng thắn nói.
" ................." Jesus cảm thấy buồn bực vô cùng. Trong phim Mỹ, khi xuất hiện những cảnh như thế này, thì người trả lời luôn chăm chú nhìn vào mắt người hỏi, sau một hồi đưa ánh mắt nồng nàn của mình đến người đó thì mới gật đầu nói "Tôi tin". Sao hắn lại có thể làm ngược lại như thế cơ chứ?
" Có điều, tôi sẽ cho anh một cơ hội." Tần Lạc nói. " Tôi phải nhắc cho anh biết rằng, chúng ta là một hội. Nếu mà tôi chết thì anh cũng khó mà sống nổi."
" Tôi hiểu điều đó." Jesus nói. " Vì thế nên tôi mới muốn hợp tác với anh."
Hắn ta nhìn Đại Đầu một cái đầy vẻ khó chịu rồi nói : " Đáng tiếc là anh ta mãi vẫn không thể hiểu nổi cái cảm giác tin tưởng giữa những người đàn ông với nhau."
" Một kẻ sát thủ phản bội lại quy tắc và hợp đồng cũng xứng để nói chuyện với người ta về lòng tin tưởng hay sao?"
" Đó là ngày trước." Jesus mặt dầy đáp lại một cách vô sỉ. " Con người tôi bây giờ coi như đã làm lại cuộc đời rồi. Tôi không phải là Jesus của ngày xưa nữa. Tôi là một con tin trung thành và nghèo hèn nhất của Thượng Đế .... Tôi là người truyền giáo!"
"......................."
"......................."
"......................"
Rất nhanh, cảnh sát đã đến nơi. Một người bị hại mà không bị thương tích gì như Tần Lạc thì tất nhiên là phải qua đó để ghi lại khẩu cung. Ám sát xảy ra ở trong trường là một vụ án vô cùng nghiêm trọng và ác liệt. Vốn dĩ bọn họ muốn đưa Tần Lạc về cục cảnh sát để điều tra nhưng vì Lý Mãnh vẫn còn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa được mở ra, nên Tần Lạc không thể yên tâm mà đi vào lúc này được. Thế là không thể không gọi cho Ly để nàng bảo đảm cho mình ở lại.
Những người như Văn Nhân Mục Nguyệt và Minh Hạo cũng có thể làm được việc này nhưng bọn họ một người là thương gia, còn một người thì là quan viên, Tần Lạc không muốn bọn họ có liên lụy gì đến việc này, đặc biệt là Minh Hạo. Nếu anh ta mà bị kéo dính vào việc này thì tiền đồ sau này của anh ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Làm xong thủ tục, hắn liền ký tên lên đó dưới yêu cầu của cảnh sát, sau đó thì không còn có ai đến làm khó cho hắn nữa. Xem ra một cú gọi của Long Tức cũng khá là có tác dụng.
Những nhân chứng như Lệ Vĩnh Cương cũng phải ghi chép khẩu cung, còn có những sinh viên cầm điện thoại lên ghi hình Tần Lạc lại thì đúng lúc ghi lại được mười mấy giây nguy hiểm đó. Và nó bèn trở thành chứng cứ mấu chốt nhất để bên cảnh sát điều tra phá án.
Chỉ có điều làm người ta cảm thấy ái ngại đó là : sát thủ mà ghi lại được thì toàn thân đều một mầu đen thui. Áo bó sát mầu đen, quần thể thao mầu đen hòa cùng với một mầu da đen nhánh. Không những thế, cô ả còn đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai nữa, cho dù có rửa ảnh của cô ả ra thì cũng không có cách gì để có thể nhìn rõ được ngũ quan của cô ta trông như thế nào nữa. Mắt, mũi, miệng đều nối liền thành một khối, căn bản là không thể tách rời chúng ra được.
Tiinggggggg.....................Toongggggggggg!
Chiếc đèn trên cửa phòng phẫu thuật chuyển từ đỏ thành xanh, sau đó cửa phòng từ từ mở ra, bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật này bước ra bên ngoài.
" Bác sĩ. Bệnh nhân thế nào rồi?" Một đám người vây lấy xung quanh, nháo nhào hỏi.
" Vết thương rất sâu, đâm vào tận nội tạng ...."
Tần Lạc ngắt lời ông ta, nói : " Ông nói luôn cho chúng tôi biết tình hình hiện giờ của bệnh nhân như thế nào đi."
Vị bác sĩ nọ nhìn Tần Lạc một cái ra vẻ khó chịu. Thấy tên nhãi này cắt ngang lời mình đang khoe công trạng thì thật đáng ghét, liền lạnh lùng đáp lại : " Cậu ta không sao rồi!"