Vốn dĩ chỉ là tiếng la hét của mấy người, tiếp đó là một đám người, rồi tiếp đó nữa thì như bị truyền nhiễm vậy, tất cả mọi người đều thét to lên.
Tiếng la hét càng lúc càng to, truyền đi càng lúc càng xa, làm cho người ta chạy về phía này càng lúc càng nhiều. Người Trung Quốc luôn thích nơi nào đông vui náo nhiệt, lại nghĩ là chỗ này đang có sự kiện gì trọng đại xảy ra cơ.
Chúng ta không thể coi thường tầm ảnh hưởng của Tần Lạc được. Khi càng lúc càng nhiều người biết được Tần Lạc quay về trường, thì ai nấy đều hô hào ầm ĩ hết cả lên một cách điên cuồng.
Một người mà bị tổn hại thì tất cả đều bị tổn hại. Một người mà phồn vinh thì tất cả mọi người đều phồn vinh. Tần Lạc là một giáo viên bước ra từ Đại Học Y Khoa Thủ Đô, trước kia là thần tượng của biết bao nhiêu học sinh trong trường. Khi danh tiếng của hắn càng lúc càng vang dội, sau chuyến đi Hàn Quốc và chuyến đi Paris thì tiếng tăm của hắn đã được đẩy lên đến đỉnh điểm. Hắn liền trở thành thần tượng của toàn dân.
Hắn là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của học sinh, nhưng mọi người còn thích cách đối nhân xử thế của hắn hơn. Vì vậy mà mới có một cảnh tượng náo nhiệt như thế này xảy ra.
Cũng may mà bọn họ còn biết đường khống chế bản thân, mặc dù la hét tên Tần Lạc nhưng bọn họ lại không xông đến trước mặt Lệ Vĩnh Cương để đòi chụp ảnh cùng Tần Lạc và đòi hắn ký tên cho nữa.
Một mặt là vì những học sinh này hiểu lễ nghĩa, còn một mặt khác là do Lệ Vĩnh Cương cũng là một người mà bọn họ khâm phục và kính yêu. Bọn họ sẽ không chạy lên trước mặt của Lệ Vĩnh Cương để đón Tần Lạc vì làm thế thì chẳng khác nào không tôn trọng ông.
" Tần Lạc. Hoan nghênh cậu quay trở lại!" Lệ Vĩnh Cương bắt tay Tần Lạc nói.
" Hiệu trưởng. Tôi về để báo cáo với thầy đây!" Tần Lạc trong lòng có phần xúc động nói. Hai người cứ người tung người hứng với nhau một câu, tôi khen anh một tiếng thì anh cũng khen lại tôi một tiếng, như thế thì thể diện của cả hai người đều được nâng cao lên. Tần Lạc mặc dù từ bỏ môn học mà hắn dạy nhưng vẫn giữ lại chức vụ giáo viên trong trường Đại Học Y Khoa Thủ Đô. Vì vậy mà bây giờ hắn nói là quay lại đây để báo cáo thì cũng chẳng có gì là không ổn cả. Nói thế thì ý nói mình là người của Lệ Vĩnh Cương.
" Ha ha ... Được. Bất cứ lúc nào cũng chấp nhận lời báo cáo của cậu. Một người tài ba như cậu thì tôi không thả đi một cách dễ dàng như thế đâu. Như thế là phạm tội đó, có tội với Đại Học Y Khoa và đồng thời cũng có tội với những học sinh đang la hét tên cậu kia." Lệ Vĩnh Cương cười lớn nói.
Sau đó ông liền đưa ánh mắt lên người Tần Lạc, rồi nhìn vào một ông lão đang ngồi trên xe lăn, nói : " Vị này chắc là Tần lão ca phải không?"
Nói rồi Lệ Vĩnh Cương liền bước lên trước, gập người xuống đưa tay ra bắt tay với Tần Tranh. Vì Lệ Vĩnh Cương là người phương Bắc, vóc dáng cao to lực lưỡng nên nếu không cúi người xuống thì không thể nào mà bắt tay với một người ngồi trên xe lăn như Tần Tranh được. Ông không thể để người ta giơ tay lên quá đỉnh đầu để bắt tay với mình được chứ?
" Hiệu trưởng Lệ. Chào thầy!" Tần Tranh bắt tay với Lệ Vĩnh Cương đầy vẻ phong độ. Ông lão từng trải như vậy nên chẳng có chuyện ông sẽ trở nên luống cuống bao giờ.
Lệ Vĩnh Cương và Lâm Thanh Nguyên là hai người bạn tốt của nhau. Ngày trước Tần Lạc có thể vào được trường Đại Học Y Khoa này cũng là do Lâm Thanh Nguyên đi năn nỉ Lệ Vĩnh Cương giúp đỡ mới được. Hai người bắt tay nhau rồi hẹn khi nào rỗi thì cùng uống rượu, xong xuôi đâu đó thì mới dẫn Tần Lạc đi làm quen những lãnh đạo trong các khoa khác.
" Hoán Khê. Cháu cũng quay lại rồi à?" Lệ Vĩnh Cương nhìn Lâm Hoán Khê cười nói. " Cho dù có rời khỏi trường thì khi nào có thời gian cũng nên về chỗ ông chơi chút nhé."
" Vâng ạ!" Lâm Hoán Khê gật đầu nói.
Lệ Vĩnh Cương chỉ vào Tần Lạc nói : " Cậu, tiểu tử này ... Mới đến trường này một phen mà đã kéo luôn được người con gái đẹp của chúng tôi đi rồi. Cậu nói xem cậu khiến cho bao nhiêu người phải ghen ghét chứ?"
" Nhanh tay thì được mà chậm tay thì mất!" Tần Lạc mặt dầy nói. Thầm nghĩ : Nếu Lệ Vĩnh Cương mà biết Lệ Khuynh Thành cũng là vì hắn mà rời khỏi trường thì liệu ông ta có liều sống chết một phen với mình hay không nữa? Lúc đó có rất nhiều giáo viên ưu tú xin vào trường này đều là do trường này có sự tồn tại của hai người đẹp đó mà.
Đám người cuối cùng cũng hàn huyên xong, sau đó Tần Lạc liền đẩy Tần Tranh tiến vào phía bên trong trường học.
" Thầy Tần. Thầy đẹp trai quá!"
" Thầy Tần hay quá. Chúng em ủng hộ thầy!"
" Thầy Tần. Lần sau thầy đi Paris thì dắt theo em đi với .... Em sẽ bảo vệ thầy ....!"
" Thầy Tần. Khi nào thì thầy và cô Lâm sẽ kết hôn với nhau?"
...................................
Từng gương mặt sáng lạn với những lời hỏi thăm đầy thân thiện, cùng với những câu đùa giỡn không có gì gọi là làm tổn thương đến người khác hết khiến cho Tần Lạc lại tìm lại được những ngày tháng đầy phong quang khi hắn vừa mới bước chân đến ngôi trường Y Khoa này.
Hắn mỉm cười, gật đầu, vẫy tay, giao lưu cùng với những học sinh kia bằng phương thức của chính mình, trong lòng đột nhiên quyết định không thể một lần nữa rời xa ngôi trường này, không bao giờ rời xa những cô cậu học sinh đáng yêu này nữa.
" Vừa rồi tôi còn nói chuyện với mọi người rằng từ khi thành lập ngôi trường Y Khoa này đến giờ đã được tám mươi ba năm, nhưng cậu là nhân tài đầu tiên nhận được lòng mến mộ của các em học sinh nhiều đến vậy .... Tần lão ca, anh có một cháu trai tốt đấy!" Câu đầu tiên của Lệ Vĩnh Cương là nói với Tần Lạc, còn câu thứ hai của ông thì lại là nói với Tần Tranh.
Tần Tranh mặc dù ngày thường hay đanh mặt lại, nhưng hôm nay thì bất giác nở một nụ cười, nhưng lại lo làm thế quá bất bình thường nên định mím chặt môi lại, nhưng làm thế nào cũng không mím lại được, vẫn cảm thấy có hơi gió lọt qua.
Cháu trai được bao nhiêu người yêu quý, mến mộ như thế khiến cho một người đàn ông như ông cảm thấy vui mừng khôn xiết.
" Ba phần là do thầy cô dạy, còn bảy phần là dựa vào bản thân tiếp thu." Tần Tranh khiêm tốn nói. " Có một người lãnh đạo như thầy thì nó phải nỗ lực để mà không làm mất mặt mọi người chứ!"
" Tần lão ca khiêm tốn quá." Lệ Vĩnh Cương nói.
Một cậu học sinh đeo kính đen chạy tới, xúc động nói : " Thầy Tần. Các bạn trong lớp em đều rất yêu quý thầy, và cũng quyết chí để trở thành một bác sĩ như thầy đây. Các bạn ấy bảo em đại diện mọi người đến đây .... Em muốn .... Em có thể bắt tay thầy một cái được không?"
Tần Lạc ra hiệu cho Lâm Hoán Khê một cái thì nàng lập tức hiểu ý bước đến bên Tần Lạc, tiếp lấy chiếc xe lăn trong tay hắn. Bây giờ thì nàng là người đẩy Tần Tranh vào bên trong trường.
Còn Tần Lạc thì bước đến trước mặt cậu sinh viên nọ, rồi chủ động giơ tay ra bắt lấy tay cậu ta, nói : " Gửi lời cảm ơn của tôi đến các bạn trong lớp em!"
" Được ạ. Em nhất định sẽ truyền đạt lại!" Cậu sinh viên đeo kính hưng phấn hết chỗ nói, nắm chặt lấy tay của Tần Lạc một cái liền chạy thẳng đi.
Tần Lạc không hề đi luôn mà bước tới đám sinh viên đang đứng thành hàng trước mặt hắn, chủ động giơ tay ra bắt tay với bọn họ.
Hắn bước đến đâu thì lại có không biết bao nhiêu là bàn tay giơ ra trước mặt. To có, nhỏ có, đen có, trắng có, có lông tay hay không có lông tay đều đủ cả. Nhưng những bàn tay này đều có một đặt điểm chung, đó là bọn chúng đều vô cùng khát khao muốn nắm lấy đôi bàn tay của Tần Lạc.
Bọn họ không có mục đích gì cả, cũng không vì công danh lợi lộc gì, mà chỉ tràn đầy lòng nhiệt tình và khâm phục, vì vậy mà Tần Lạc làm sao có thể từ chối cho được cơ chứ?
Cho nên hắn cố gắng bắt tay từng người một, cố gắng không để bất kỳ một sinh viên nào phải thất vọng cả.
Vì thế nên đoạn đường này trở nên dài đằng đẵng.
" Thầy Tần!" Lại có một người hét lên.
Tiếp đó, Tần Lạc liền nhìn thấy Lý Mãnh dẫn theo những bạn học trong lớp cậu ta mà Tần Lạc từng dạy qua chạy tới.
" Các em cũng đến rồi à?" Tần Lạc cười nói.
" Đến rồi ạ!" Lý Mãnh cười hề hề nói. Một người ngày thường hết sức có uy tín như cậu ta mà khi đứng trước Tần Lạc thì lại bẽn lẽn như một cậu trai tân vậy. " Bọn em vẫn đang học thì có người nhắn tin cho em nói rằng thầy quay lại trường nên em vội đến đây xem sao. Vốn là muốn đợi đến tan giờ rồi ra, nhưng lại sợ đến lúc đó thì thầy lại đi mất nên bọn em nói với thầy Liêu một tiếng. Thầy ấy cũng vô cùng nghĩa khí, nói là tiết này để đến thứ năm tuần sau học bù cũng được .... Thế là cho bọn em ra đây luôn."
Tần Lạc không phải là một người cổ hủ. Hắn biết là bây giờ nếu bắt bọn họ quay về lên lớp thì chẳng thiết thực chút nào và cũng không thấu tình đạt lý, liền nói : " Nhưng đừng làm lỡ đến việc học nhé!"
" Không có chuyện đó đâu ạ!" Lý Mãnh phất phất tay, nói. " Mọi người ai cũng học hành chăm chỉ lắm, quyết không để cho thầy phải mất mặt đâu. Lần thi cuối kỳ của học kỳ trước, điểm trung bình của lớp thấp nhất là bảy mươi lăm điểm, có ba mươi tư người trên chín mươi điểm, chẳng có ai phải thi lại cả."
Trong trường Đại học, khi mà đâu đâu cũng thấy hiện tượng ngày ngày lướt web rồi yêu đương nọ kia mà vẫn có thể đạt được một thành tích như vậy thì quả là rất đáng nể. Thảo nào Lý Mãnh vừa mới gặp hắn đã nói cho Tần Lạc nghe với giọng như đang khoe khoang vậy.
Tần Lạc nhớ đến lời thề năm xưa của mình với học sinh trong lớp là sẽ làm cho mọi người trong lớp ai nấy đều trở thành một bác sĩ Trung y xuất sắc thì mặt hắn nóng ran lên .... Mình đi được hơn nửa năm rồi, cũng chẳng thể biết những cô cậu học sinh của hắn hiện giờ học hành ra sao, như thế thì làm sao có thể làm cho họ trở thành những bác sĩ ưu tú được cơ chứ?
Tần Lạc lướt nhìn một lượt những khuôn mặt rạng rỡ phấn khích ở trước mặt mình, nói : " Hôm nay tôi đến đây tìm hiệu trưởng Lệ để bàn một số việc, muộn một chút tôi sẽ đến lớp học để tìm các em. Lâu lắm không gặp, tôi cũng muốn hàn huyên với các em một chút."
" Được. Thầy Tần. Chúng em đợi thầy!"
" Thầy không được cho bọn em leo cây nữa đâu đấy nhé!"
" Đừng có mà không nói lời từ biệt gì mà ra đi như Cửu Cửu đâu đấy!"
" Nếu Cửu Cửu mà còn ở đây thì tốt biết mấy!"
Nghe thấy bọn họ nói vậy, Tần Lạc cũng có phần ngẩn ngơ hết cả ra.
" Đúng đấy. Nếu có Cửu Cửu ở đây thì tốt biết mấy!" Tần Lạc nghĩ bụng. Nhớ đến cảnh tượng Vương Cửu Cửu ôm lấy mình khóc thút thít nói rằng em bắt đầu cảm thấy nhớ anh rồi thì tim hắn lại quặn thắt lại, nhói đau như bị vật gì sắc nhọn cứa vào vậy.
Khi Tần Lạc đang trong trạng thái thất thần thì đám sinh viên đứng trước mặt hắn đột nhiên ùn ùn kéo lại đây như những miếng bài Domino vậy. Ai nấy xộc đến đây với gương mặt hốt hoảng, sợ hãi.
Tần Lạc không kịp né tránh, mà hắn cũng không muốn né tránh .... Vì nếu hắn có né tránh được thì đám học sinh của hắn sẽ bị đè bẹp ở tầng dưới cùng.
Uỵch!
Tần Lạc ngã ngửa trên mặt đất, sau đó giống như trò chơi trồng người vậy, cậu học sinh ở cách hắn gần nhất liền đổ rạp lên người hắn.
Cũng đúng vào lúc này, có một người da đen đội mũ lưỡi trai ở phía sau cùng của đám người bay về phía trước, xông đến bên Tần Lạc nhanh như một tia chớp.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự khác thường đó, nhưng không ai có thể ngăn cản lại được.
Bởi vì sự việc xảy ra quá là đột ngột, hơn nữa tốc độ của cô ả quả thực là quá nhanh.
Trên tay cô ta có thêm một con dao nhọn hoắt. Ánh sáng của con dao đó hắt ra chiếu ngược trở lại ánh sáng mặt trời, khiến cho người ta nhìn thấy mà phải rùng mình.
Cô ta nhảy lên, mũi dao chĩa thẳng vào cổ Tần Lạc.
Chỉ cần cô ta rơi từ trên không xuống, thì người bị ép ở dưới đám học sinh như Tần Lạc kia sẽ bị cô ả đâm cho thủng ruột.
Tất nhiên, nếu hắn muốn dùng học sinh của mình để làm bia đỡ đạn .... thì chưa biết chừng sẽ có cơ hội phản kích.
Có thể không?
Đối với Tần Lạc mà nói thì điều đó là không thể. Cho dù có sợ chết đến mấy thì cũng sẽ không dùng sinh mệnh của học sinh mình để đổi lại tính mệnh của mình. Nhưng đối với học sinh của hắn mà nói thì điều này lại là có thể.
Lý Mãnh là cậu học sinh đứng sát Tần Lạc nhất. Khi cậu ta bị một luồng sức mạnh từ phía sau làm cho đổ rạp thì cũng vừa vặn ngã lên người Tần Lạc .... Cậu ta là lớp trưởng, khi cậu ta định quay người lại hô hào các bạn đứng phía sau đừng có xô đẩy nhau thì bèn nhìn thấy cảnh tượng này.
Thế là lúc này Lý Mãnh như có Sở Bá Vương nhập vào người vậy, cậu ta dùng hai bàn tay mình áp sát xuống đất, dùng thân thể to lớn của mình để che kín cho Tần Lạc.
Vút!
Tần Lạc nghe thấy rất rõ tiếng dao cắt vào da thịt.
Một tiếng hự khô khốc, lạnh lẽo, đau đến tận xương tủy