Tần Lạc vốn dĩ định ăn xong bữa cơm trưa thì sẽ quay về thẩm mĩ viện Khuynh Thành Quốc Tế cùng bàn bạc với mấy người Kim Đức Thụy, Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền về sáng kiến cho việc quảng cáo lần hai nhưng đột nhiên lại nhận được một cú điện thoại đã thay đổi lịch trình của hắn.
Thư ký của Thái Công Dân là Hậu Vệ Đông gọi cho hắn, nói là Thái bộ trưởng có việc muốn bàn với hắn.
Những người khác thì có thể không nể mặt, nhưng đối với Thái Công Dân thì không thể khước từ.
Tần Lạc có một cảm tình vô cùng phức tạp với Thái Công Dân, không chỉ coi ông ta là cấp trên của mình và là một chỗ dựa vững chắc, mà còn coi ông như một bậc trên đáng để mình kính trọng.
Ông ấy không khác gì những ông già như ông nội, ông của Lâm Hoán Khuê hay Vương Dưỡng Tâm cả, đều một lòng vì lợi ích của nhân dân, đất nước, vì sự sinh tồn của con cháu mai sau .... Trong mắt của rất nhiều người thì những ông già này đúng là cổ hủ đáng cười, nhưng trong lòng Tần Lạc thì lại coi bọn họ như bảo bối.
Sau khi cáo biệt Kim Đức Thụy và mấy người khác thì Tần Lạc liền ngồi lên chiếc xe mà Đại Đầu lái tới, đi thẳng đến khách sạn Kim Tinh. Vừa rồi Hậu Vệ Đông nói trong điện thoại là bộ trưởng Thái Công Dân mời khách đến khách sạn này ăn trưa, nên buổi trưa cũng nghỉ ngơi luôn ở đây.
Khi Tần Lạc đến, thì Hậu Vệ Đông đã đứng đợi ở cửa khách sạn tự bao giờ rồi. Anh ta gầy hơn ngày trước một chút, nhưng lại tràn trề sinh lực cùng với đôi mắt sáng quắc.
Nhìn thấy Tần Lạc tiến lại thì anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Lạc rồi giơ tay ra, cười nói : " Tần huynh đệ, lâu lắm không gặp, cuộc sống của cậu ngày càng tốt đẹp thì phải?"
" Hậu đại ca không phải cũng thế sao?" Tần Lạc cười nói. Hắn nhìn ra được, Hậu Vệ Đông không còn cẩn thận dè dặt như khi vừa mới đảm nhiệm chức thư ký của bộ trưởng Thái Công Dân ngày trước nữa. Cử chỉ hành động đều thoải mái, tùy ý hơn nhiều, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ tôn trọng đối với hắn.
" Tôi làm sao mà so bì với cậu được? Một ngày hai mươi tư giờ mở điện thoại cho lãnh đạo. Lãnh đạo làm việc thì tôi cũng làm việc, lãnh đạo nghỉ ngơi thì tôi vẫn phải làm việc. Còn chưa đến một năm mà chị dâu của cậu nói là tôi đã gầy đi cả mấy kg rồi đấy." Hậu Vệ Đông buông tay Tần Lạc ra, sau đó giơ tay mời hắn bước vào trong thang máy.
" Trái tim lúc nào cũng phong phú, dồi dào." Tần Lạc cười nói. " Anh xem Minh Hạo bây giờ không phải cũng có một cuộc sống rất tốt đó sao?"
Minh Hạo là thư ký trước của Thái Công Dân, và cũng là một người bạn tri kỷ của Tần Lạc, bây giờ đã được chuyển đến làm trưởng phòng y tế của Yến Kinh. Đây là một chức vị vô cùng trọng yếu, là mục tiêu phấn đấu của tất cả các thư ký.
Hậu Vệ Đông biết Minh Hạo là ai, liền thở dài một tiếng, nói : " Cố chịu đựng, rồi sẽ có một ngày đổi đời thôi. Hơn nữa, bộ trưởng Thái là một lãnh đạo rất có năng lực, đi theo ông ấy có thể học thêm được vô số thứ."
Tần Lạc biết câu nói này của anh ta là khiêm tốn. Không nói đến chuyện được chuyển đi nơi khác làm chức ưng ý, mà với cái chức thư ký của phó bộ trưởng bây giờ của anh ta thì cũng chẳng ai dám xem thường cả.
" Bộ trưởng Thái trưa nay không nghỉ ngơi sao?" Tần Lạc hỏi.
" Trưa nay uống vài ly với khách, nên đã nghỉ một lúc rồi." Hậu Vệ Đông nói tiếp : " Ông ấy bảo tôi xuống đây đón cậu, đợi cậu đến rồi thì gọi ông ấy dậy."
" Đừng. Bộ trưởng lớn tuổi rồi, để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt đi." Tần Lạc ngăn Hậu Vệ Đông định đi vào thông báo lại, nói.
Hậu Vệ Đông nhìn Tần Lạc một cái, thầm nghĩ : thảo nào cậu ta được lãnh đạo yêu quý, ủng hộ. Cậu ta không những y thuật cao minh mà còn rất chín chắn, cẩn thận trong chuyện xử lý công việc nữa.
Nếu là những người khác thì bọn họ nhất định cũng sẽ khuyên mình không nên vào quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ nói rằng : " Bộ trưởng Thái trăm công nghìn việc, bận tối mắt tối mũi suốt ngày rồi, khó khăn lắm mới có thể dành ra chút thời gian để nghỉ ngơi, chúng ta không nên vào quấy rầy ông ấy."
Người khác coi lãnh đạo như một lãnh đạo, còn cậu ấy thì coi lãnh đạo như bề trên của mình.
Tất nhiên là Hậu Vệ Đông cũng biết cậu ta và bộ trưởng Thái đối xử với nhau quả thật là không giống thuộc hạ đối với cấp trên chút nào, mà giống với hai ông cháu hòa hợp và tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn.
" Thế chúng ta đi sang bên cạnh tìm một phòng để uống trà nhé?" Hậu Vệ Đông cười nói. " Để cho khách đứng ở hành lang thì không ra làm sao cả. Lãnh đạo mà tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ phê bình tôi mất."
Anh ta là một thư ký của bộ trưởng, mặc dù không thể có một phòng hạng tổng thống dành riêng cho mình như bộ trưởng Thái được, nhưng cũng có một căn phòng điều kiện không tồi chút nào.
" Được." Tần Lạc gật đầu nói. Hắn cũng không khách khí gì với Hậu Vệ Đông cả vì hắn biết đôi khi quá khách khí với người khác thì sẽ làm cho người ta cảm thấy có gì đó xa lạ.
Tần Lạc càng thoải mái, tùy ý bao nhiêu thì Hậu Vệ Đông lại càng cảm thấy vui vẻ bấy nhiêu vì đứng trên lập trường của hai người mà nói thì anh ta hy vọng có một mối quan hệ tốt với Tần Lạc hơn là Tần Lạc hy vọng có mối quan hệ tốt với anh ta.
Chúng ta thường nói : Một vị lãnh đạo thành công thì cần phải "Dùng đúng người". Nhưng nếu vị lãnh đạo đó không những "Dùng đúng người" mà còn "Dùng người thân thiết nhất bên cạnh mình" thì sao nhỉ?
Vừa mới đun sôi nước lên, còn chưa kịp pha trà thì chiếc điện thoại bên người Hậu Vệ Đông lại reo lên.
" Vệ Đông. Tần Lạc đã đến chưa?" Giọng nói chính trực, khỏe mạnh của Thái Công Dân truyền tới, đến cả người ngồi đối diện là Tần Lạc cũng nghe được rất rõ.
Người có giọng nói to, rõ, vang thì cơ thể cũng khỏe mạnh. Mặc dù điều này không thể dùng cho bất kỳ người nào, nhưng với sự hiểu biết của Tần Lạc về Thái Công Dân thì ông rất phù hợp với nó.
" Đến rồi ạ. Tần Lạc nói là không muốn quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, nên em đã dẫn cậu ấy về phòng em uống chén trà. Bây giờ em sẽ mời cậu ấy qua đó luôn chứ ạ?" Hậu Vệ Đông nói với giọng dè dặt nhưng lại hết sức gần gũi.
" Bảo cậu ấy qua đây đi." Nói xong ông liền cúp điện thoại.
" Bộ trưởng bảo cậu tự qua bên đó." Hậu Vệ Đông cười nói. Thái Công Dân nói là "Bảo cậu ấy qua đây đi" chứ không phải là "Dẫn cậu ấy qua đây" nên anh ta liền không tiện đi theo qua bên đó. Là một thư ký, nếu không hiểu ý trong lời nói của lãnh đạo thì quả là thất bại. Đừng nói đến chuyện thăng quan tiến chức, mà e rằng sẽ sớm bị lãnh đạo đạp phăng đi từ lâu rồi.
" Không sao. Tôi nhớ đường mà." Tần Lạc đùa giỡn nói. Hắn không phải là lần đầu tiên đến khách sạn Kim Tinh để gặp Thái Công Dân, vì vậy mà không hề lạ lẫm gì đối với phòng làm việc của Thái bộ trưởng.
Vừa gõ hai tiếng thì bên trong đã truyền ra tiếng mời vào rồi.
Thái Công Dân đang ngồi pha trà. Thấy Tần Lạc bước vào thì vẫy vẫy tay với hắn, nói : " Vào ngồi đi."
" Cảm ơn bộ trưởng." Tần Lạc bước đến đối diện Thái Công Dân rồi ngồi xuống, như thế thì mới thuận tiện cho việc nói chuyện của hai người.
" Cậu không quấy rầy tôi nghỉ ngơi thì tôi lại quấy rầy cậu uống trà .... Trà ở chỗ Vệ Đông cũng giống như của tôi thôi, nhưng kỹ thuật pha trà của cậu ấy thì không thể bằng tôi được." Trong lúc nói thì Thái Công Dân đã bưng đến một ấm trà bằng sành rồi chuẩn bị rót trà cho Tần Lạc thưởng thức.
" Bộ trưởng. Tôi không dám nhận đâu. Để tôi làm cho." Tần Lạc đưa tay ra định cướp lấy chiếc chén từ trong tay Thái Công Dân.
" Nào. Thử xem xem trình độ của tôi thế nào nào. Cậu là người miền Nam, chắc không lạ gì với nghệ thuật uống trà, phải không?" Thái Công Dân giơ tay ngăn lại, đòi bằng được phải tự mình tiếp đãi khách, điều này làm cho Tần Lạc gai hết cả chân tay. Ông già này tìm mình chắc chẳng phải là việc gì tốt lành cũng nên?
Tần Lạc đến từ miền Nam. Mặc dù chẳng nghiên cứu gì nhiều về nghệ thuật uống trà, nhưng bị ảnh hưởng từ ông nội, nên cũng khá hơn rất nhiều những người mới nhập môn.
Nghệ thuật uống trà không phải là chỉ một loại lá trà hay tên một loại trà, mà là kỹ xảo của cách pha trà. Nó được gọi là "Nghệ thuật uống trà" là do cách pha trà rất được xem trọng, khi thao tác thì cần đến một thời gian nhất định, thời gian đó là cả một kiến thức cao siêu. Thưởng thức trà cũng cần phải có học vấn thì mới thưởng thức được ra hương vị của nó.
Mà thưởng thức trà lại là bước được xem trọng nhất trong toàn bộ các bước của nghệ thuật uống trà, từ thưởng thức màu trà, vị trà, hương trà đến ngửi, uống, nghiền ngẫm. Một cao thủ trong làng trà đạo chỉ với một việc như vậy thôi cũng hao phí cả nửa ngày trời rồi.
Nếu bộ trưởng Thái bảo hắn thưởng thức, thì hắn cũng chỉ biết cố tỏ ra là phong nhã thưởng thức một phen thôi.
Khi nâng tách trà lên thì ngửi mùi hương của nó trước, sau đó nhìn màu, tiếp sau đó thì nhấp một ngụm, nhưng lại không được lập tức nuốt luôn mà phải để nó từ từ lên men ở trong miệng cho đến khi cảm nhận thấy mùi vị và hương thơm của nó thì mới nuốt xuống. Một cảm giác ấm áp tràn ngập toàn thân, như thể vừa uống một loại rượu ngon vậy.
" Mùi vị thật tuyệt. Uống vào rồi mà vẫn còn ngửi thấy mùi thơm nữa." Tần Lạc cười nói. Thái Công Dân nghe vậy liền bật cười vui vẻ. Ông thấy Tần Lạc rất hợp với ông trong khoản uống trà này.
Tần Lạc lại nhìn Thái Công Dân một cái rồi nói : " Bộ trưởng. Có việc gì bộ trưởng cứ trực tiếp nói ra đi."
" Sao cậu lại biết là tôi gọi cậu đến là có việc vậy?" Thái Công Dân dường như nhã hứng uống trà không hề suy giảm, vẫn tiếp tục khảo hạch Tần Lạc.
" Tôi còn biết bộ trưởng muốn tôi đi xa nữa cơ." Tần Lạc cười khổ nói.
" Ồ!" Thái Công Dân càng cảm thấy hứng thú hơn. " Từ đâu mà biết được thế?"
" Nghệ thuật uống trà có rất nhiều loại. Bộ trưởng lại chọn cho mình "Chiêu quân đến biên cương xa xôi", như vậy không phải ý bộ trưởng là muốn phái tôi đi xa hay sao?" Tần Lạc giải thích nói.
Uống trà thường dùng để tiếp đãi bạn bè, nối lại tình cảm, hàn gắn những gì đã rạn vỡ, làm cho người ta thổ lộ tâm tình với nhau. Đây cũng là hàm ý của "Chiêu quân đến biên cương xa xôi", cũng có nghĩa cùng tôn trọng, trân trọng lẫn nhau.
Thái Công Dân dùng điển cố này để nói lên tâm tình của mình. Tần Lạc nếu hiểu được điển cố này thì tất sẽ hiểu được ngụ ý của Thái Công Dân.
" Ha ha ha, hay lắm. Thật không ngờ cậu còn trẻ vậy mà ...." Thái Công Dân vô cùng mãn nguyện nhìn Tần Lạc nói : " Uống trà vốn là một nghệ thuật lâu đời, cũng là quốc bảo. Nó giống với Trung y, đều là những thứ vô cùng quý giá mà ông cha đã để lại cho chúng ta .... Tất cả đều không được thất truyền!"
" Nhất định là sẽ không để thất truyền rồi!" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn biết rằng chỉ một mình hắn thì không đủ để làm nên chuyện gì, nhưng ít ra thì hắn cũng đã cố gắng hết sức mình.
Sức lực nhỏ nhoi của hắn như một đốm lửa nhỏ, nhưng nếu cần nó cũng có thể đốt được cả một thảo nguyên rộng lớn.
" Tốt lắm!" Thái Công Dân gật đầu nói. " Lần này có hai tin muốn nói cho cậu biết, một tin tốt và một tin xấu. Cậu muốn nghe tin nào trước vậy?"
" Tin tốt trước." Tần Lạc cười nói.
" Cậu sau khi lập được nhiều công trạng, nhất là đại công mở đường sống cho Trung y tại Paris, thì trên bộ cũng đã bàn bạc và đưa ra quyết định ban thưởng cho cậu." Thái Công Dân nhìn sang Tần Lạc cười nói : " Cậu có muốn làm quan không?"
" Làm quan?" Tần Lạc sững người nói. Cái này .... Quả thật là hắn chưa bao giờ nghĩ tới cả.