Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 702: Đưa ông vào chỗ chết!: Trong nước có rắn !

Nghe thấy âm thanh phát ra từ phía này thì cô giúp việc sợ đến hú vía, mau chóng chạy tới, mặt mày trắng xanh, vội vã thu dọn những mảnh vỡ vụn của đống ấm chén dưới đất.


" Tránh ra!" Long Vương thét lên. Có thể nhận ra được tâm trạng của ông xấu đến mức độ nào, giống như một quả bom đã được châm ngòi rồi, nhưng dường như lại bị vật gì đó đè ép xuống nên không có cách nào nổ tung ra được vậy.


Đúng vậy. Cái vật mà chèn ép kia chính là cái chân bị thương.
Nếu vết thương ở chân của Long Vương mà khỏi hẳn rồi, thì cái gì mà Hoàng Đế, cái gì mà đệ nhất cao thủ Châu Âu, rồi cũng bị ông đuổi bán sống bán chết cho mà xem.


Người giúp việc không dám phản bác lại, cầm lấy mấy miếng vỡ lên trên tay rồi chạy thẳng vào trong vườn. Hiển nhiên là chẳng ai dám động đến Long Vương lúc này cả.


Đến cả Tần Lạc cũng không dám. Dù sao thì những người giúp việc kia cũng đứng từ rất xa, không cần phải trực tiếp đối mặt với Long Vương, còn hắn thì lại ngồi ngay đối diện với Long Vương, gần trong gang tấc, phải gánh chịu toàn bộ sự thô bạo, ngang ngược của Long Vương mà không có lấy một vật che chắn.


Hai mắt tức giận trợn tròn lên, râu tóc dựng ngược, khuôn mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt vào nhau, giống như một con thú đang muốn ăn thịt người vậy.


Hơn nữa, khi ông ta nói câu " Ta muốn giết người" thì quả là sát khí đằng đằng, vế trước còn đặc biệt kèm theo hai chữ "Tần Lạc", cứ như người mà ông ta muốn giết chính là Tần Lạc vậy.
Dĩ nhiên là Tần Lạc hiểu đó không phải là ý của ông.


Tần Lạc thở dài, nói : " Sư phụ, cái chân bị thương của người còn chưa trị khỏi, con phải có trách nhiệm với nó."


" Ta tìm con đến đây không phải là để trách móc con." Long Vương nói. " Vốn dĩ ta cũng định từ bỏ rồi, chính con đã khiến cho ta nhìn thấy hy vọng. Nhưng cho đến tận bây giờ thì hy vọng vẫn mãi là hy vọng, kỳ tích vẫn không chịu hiện ra .... Tần Lạc, ta đã nằm yên hơn bốn năm nay rồi, nếu còn nằm thêm nửa năm nữa thì vừa tròn năm năm. Ta già rồi, chẳng còn mấy cái năm năm nữa đâu."


" Hơn nữa, Quân Sư còn bị thương như vậy, trong lòng ta khó chịu vô cùng. Nếu ta có thể đứng dậy được, nếu ta có thể đi được thì ta làm sao có thể giao một nhiệm vụ quan trọng như thế cho một đứa trẻ đi làm được chứ?"


Tần Lạc không rõ nhiệm vụ mà Long Vương đang nói đến là gì, nên chỉ có thể yên lặng lắng nghe.


" Ài." Long Vương thở hắt ra một tiếng thật sâu, nói : " Năm đó, ta cứ nghĩ nó là thích hợp nhất, cũng đặt hy vọng rất cao vào nó. Nhưng tính nó nóng vội quá, lại có dã tâm, khiến cho ta thất vọng vô cùng."
Tần Lạc nhanh trí nghĩ ra, nói : " Là Hoàng Thiên Trọng sao?"


" Chính là nó." Long Vương nói. " Nó là người rất kiên cường, lại gian tà hiểm ác, thân thủ không được coi là giỏi nhất, nhưng cũng không hề kém cỏi chút nào .... Cái quan trọng nhất đó là khả năng ứng biến vô cùng tốt. Trong cái Long Tức này thì chỉ có mỗi mình Quân Sư là có thể so sánh với nó."


Tần Lạc suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Hắn không có cách nào để so sánh người tên là Hoàng Thiên Trọng mà Long Vương nhắc đến với người mà hắn gặp là Thái Tử. Với kinh nghiệm mấy lần bọn họ giao thiệp với nhau thì mặc dù hắn ta đúng là rất xuất sắc, nhưng vẫn không thể bằng được người mà Tần Lạc xem trọng, đó là Bạch Phá Cục và Tần Tung Hoành ....


Bạch Phá Cục dám làm dám chịu, quyết đoán, dứt khoát. Cái quan trọng nhất đó là hắn là người có thể đối mặt với thất bại, một khi mà nổi dậy một lần nữa thì sẽ vùng lên một cách dữ dội.


Còn Tần Tung Hoành thì khỏi phải nói rồi. Nếu để Tần Lạc phải tìm ra được hai người thông minh nhất mà hắn từng thấy, thì người đầu tiên sẽ là Văn Nhân Mục Nguyệt, còn người thứ hai đó là Tần Tung Hoành. Còn nếu bảo hắn tìm ra một người mà hắn cảm thấy e ngại nhất, thì đó chính là Tần Tung Hoành.


Đúng vậy. Hắn có thể chửi Tần Tung Hoành là một người mềm yếu, đưa đẩy, đạo đức giả, sắc xảo, nhưng hắn không thể chửi Tần Tung Hoành là một người không có trí tuệ được. Còn nữa, Trung Quốc từ cổ đã từng nói : " Chó mà biết kêu thì sẽ không cắn người." Tần Lạc luôn lấy câu nói này dùng để miêu tả Tần Tung Hoành.


Cứ nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng kèm theo một nụ cười sáng lạng trên môi đột nhiên biến thành đầu chó, thì Tần Lạc lại cảm thấy bầu trời bỗng trở nên xanh thẳm, cuộc đời vô cùng tốt đẹp, thức ăn ngon đến không ngờ. Tóm lại mọi thứ trở nên vui tươi rộn rã như tâm trạng của hắn vậy.


Đột nhiên Tần Lạc cảm thấy sự việc có gì đó không ổn cho lắm.


Tần Lạc tất nhiên là tin vào con mắt nhìn người của Long Vương, nếu không phải vậy thì đã không đuổi đi biết bao nhiêu là bác sĩ như thế mà chỉ giữ lại có mình mình rồi còn đối đãi đặc biệt với mình như thế này bao giờ. Nếu ông không có con mắt tinh đời, thì không thể có được sự tín nhiệm của quốc gia đối với bản thân, lại càng không thể trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng như vậy, và cũng không thể có được bao nhiêu là nhân tài trong Long Tức như thế.


Mấy năm trở lại đây Long Tức chỉ nhận thêm có một người mới đó là Đại Đầu, còn những người khác đều do một tay Long Vương bồi dưỡng một cách kỹ lưỡng mà ra. Đội tinh anh có nguồn năng lực siêu việt hơn nữa còn dễ dàng sống bên nhau một cách hòa hợp này đều xuất phát từ tay của ông, vậy thì con mắt tinh đời của ông làm sao có thể kém được đây?


Nhưng Long Vương lại nhìn Hoàng Thiên Trọng với một con mắt khác. Ông cho rằng hắn ta có khả năng thay thế vị trí của ông, vậy thì có thể chứng minh được rằng hắn ta cũng là một người vô cùng xuất sắc.


Từ lúc đó hắn đã xuất sắc đến độ khiến cho Long Vương liên hồi tán thưởng rồi, lẽ nào sau khi bị trục xuất khỏi Long Tức thì tính tình hắn thay đổi, trí tuệ thì thụt lùi và trở thành một tên cặn bã như hiện giờ sao?


Chỉ cần là một người bình thường thì trong mấy năm này phải tự ăn năn hối lỗi và nghĩ cách rửa nhục mới đúng. Với tính có thù tất sẽ báo của Hoàng Thiên Trọng thì hắn chắc chắn sẽ làm như vậy.
Vậy thì bản thân hắn ta đang tự tạo cho mình cái mặt nạ như vậy là vì cái gì chứ?


Tần Lạc có cảm giác lạnh hết cả sống lưng, thậm chí còn nghĩ đến việc khi nào rảnh rỗi đến tận nhà uống vài ly rồi nói mấy lời nịnh nọt với hắn để hắn bỏ qua ân oán đã qua.
" Điều đó chẳng hiện thực chút nào." Tần Lạc từ bỏ luôn ý nghĩ của bản thân.


" Nó bị ta trục xuất khỏi Long Tức, thì ta lại đột nhiên lại gặp nạn, Long Tức trong nháy mắt rơi vào cảnh có binh mà mất tướng. Điều từ bên ngoài là việc không thể, vì đây là một đoàn thể độc lập. Nếu chọn ra được nhân tài từ các đội đặc chủng khác vào thì rất có thể sẽ gây nên mâu thuẫn nội bộ." Long Vương nhìn Tần Lạc một cái rồi nói : " Những người trẻ tuổi mà có tài thì tính tình đều có phần nóng vội."


Tần Lạc cười hề hề, ngượng ngùng không dám tiếp lời.
Không ngờ vừa mới nói vậy xong mà Long Vương lại tự dát vàng vào mặt mình : " Khi ta còn trẻ cũng là một người nóng tính, chỉ cần châm ngòi là nổ."
" ......................." Tần Lạc cảm thấy da mặt mình vẫn còn mỏng chán.


" Ta vốn định dùng Phi Đao cơ. Phi Đao từng trải, có năng lực, nhưng .... nói thế nào nhỉ, ta không tìm thấy cái "cảm giác" mà ta muốn trên người cậu ta." Long Vương nói.
" Con hiểu." Tần Lạc nói. " Anh ấy có phần thân thiện, hòa khí quá."


" Đúng là thân thiện, hòa khí quá!" Long Vương gật đầu nói. " Hòa khí cũng có nghĩa là không bá đạo. Nếu là thường ngày thì cũng chẳng có gì, nhưng nếu ở trên chiến trường mà một người lãnh đạo không bá đạo thì đó quả là một việc vô cùng nguy hiểm."


" Vậy Quân Sư có sao?" Tần Lạc hỏi. Theo như hắn nghĩ thì phụ nữ thường cách xa cái gọi là bá đạo này thì đúng hơn.


" Quân Sư có! Mặc dù nó không đủ bá đạo, nhưng khả năng ứng biến của nó lại hơn hẳn những người khác, thậm chí còn hơn cả những người già như ta. Vào thời khắc then chốt, nó vẫn có thể đem được đồng đội quay về một cách an toàn, vì vậy mà ta đã chọn Quân Sư."


" Lúc đó nó mới hai mươi lăm tuổi, ngang với con bây giờ." Long Vương cảm khái nói. " Ta đem cái kết quả này báo lên bộ quân đội thì lập tức bị bác bỏ. Ta lại báo lên lần hai rồi lại bị bác bỏ, sau đó lại báo lên lần ba .... Bọn họ muốn phái sĩ quan đến đây nhưng bị ta từ chối, vì vậy mà đành phải đồng ý."


Nói đến những chuyện xưa cũ này thì tâm tình của Long Vương cũng thoải mái hơn rất nhiều. Tần Lạc nghĩ, có thể là vì mọi người đều sợ ông ấy, không có ai dám đến nói chuyện với ông. Vì vậy mà tất cả mọi chuyện ông đều phải chôn sâu dưới đáy lòng, nên vừa rồi mới làm một hành động điên cuồng như thế.


Nếu bây giờ mà uống một loại trà nào đó thông thường, thì ông sẽ không đập vỡ bộ đồ tuyệt đẹp đắt đỏ bằng sành thế kia .....


" Con bé quả nhiên không khiến ta phải thất vọng. Năm đầu tiên dẫn dắt Long Tức thực thi hai mươi sáu nhiệm vụ, thì xác suất thành công là một trăm phần trăm. Sát hạch đứng đầu Top. Tiếp đó thì thành tích những năm sau cứ theo đà mà gia tăng .... Cho tới tận bây giờ, nó đã thực thi được tổng cộng là hai trăm bốn mươi bảy nhiệm vụ, trong đó có hai trăm bốn mươi sáu lần là thành công và một lần thất bại."


Sau khi nghe được con số này thì Tần Lạc cảm thấy kính nể vô cùng. Một con số giản đơn như vậy nhưng lại nói lên cả hơn hai trăm lần một người phụ nữ dẫn dắt thành viên trong đoàn thể của nàng chiến đấu hăng hái, quên cả sống chết nơi chiến trường.


" Lần bại duy nhất chính là lần này phải không ạ?" Tần Lạc trầm giọng hỏi. Nghe được lời tường thuật của Long Vương thì tâm tình của hắn không tài nào mà vui lên được, cứ nặng trình trịch ra, giống như là bị vật gì chặn lại vậy.


" Không sai!" Long Vương vỗ mạnh vào thành của chiếc xe lăn một cái đánh "bốp", nói : " Nếu không có Quân Sư, thì Long Tức đã chẳng thể huy hoàng như ngày hôm nay. Nếu không có Quân Sư, thì Long Tức sẽ không phải Long Tức của ngày hôm nay nữa. Bọn tiểu nhân vô sỉ lại dám ức hϊế͙p͙ Long Tức không có người, ta làm sao co thể nuốt được cái cục tức này cơ chứ?"


Tần Lạc di dời chiếc bàn xích sang một bên, tiến lên trước xoa bóp chân cho Long Vương, nói : " Sư phụ, người có biết dạo gần đây vì sao mà con không đến trị bệnh cho người không?"
" Ta không cần lý do." Long Vương nói. " Bất kể ai khi làm gì thì đều có suy nghĩ riêng của họ."


" Năm ngoái khi con châm cứu cho sư phụ thì kinh lạc có mười cái thì thông đến sáu, bảy cái. Còn năm nay khi con châm cứu cho sư phụ thì kinh lạc có mười cái thì thông đến bảy, tám cái. Về sau châm cứu thêm vài lần nữa thì vẫn không có thay đổi gì ...." Tần Lạc cười khổ nói. " Đây không chỉ là vấn đề mà châm cứu không thôi có thể giải quyết được. Con đã khai một phương thuốc cho sư phụ uống, muốn dựa vào thuốc để điều tiết cơ thể, sau đó là cộng thêm với cơ thể của người nữa. Con tin là kỳ tích sẽ xuất hiện."


" Sư phụ đợi, thì con cũng đợi. Nhưng đợi đến tận bây giờ mà chúng ta vẫn không có được cái kết quả mà chúng ta mong muốn .... Ngày trước con vẫn không dám nói với sư phụ, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người, và càng sợ sư phụ sẽ từ bỏ luôn từ bây giờ hơn, như thế thì đúng là chẳng còn hy vọng gì nữa."


Long Vương dùng ánh mắt sáng quắc của mình nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, giọng nói vô cùng nghiêm túc : " Vậy con hãy nói cho ta biết, cái chân này .... rốt cuộc là còn có thể trị nổi không? Con có thể chữa nổi không?"


" Chân có thể chữa! Và con cũng có thể trị được!" Tần Lạc khẳng định nói. Vào lúc này đây, hắn cũng không còn muốn giấu điều gì nữa, bèn nói : " Con cần chút thời gian."


" Được. Chân còn có thể cứu chữa được. Con cũng có thể trị cho ta, thì ta làm sao có thể từ bỏ được chứ?" Long Vương gật đầu nói. " Ta tin tưởng con. Từ trước đến giờ con cũng chưa từng làm ta thất vọng bao giờ cả."


Ông cúi thấp đầu, vỗ vào đôi chân của mình, nói : " Anh bạn già. Đợi đến khi anh bạn có thể đứng thẳng lên được, thì đó chính là ngày mà chúng ta giết giặc. Chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, là nguyện vọng và niềm vinh hạnh của cả đời chúng ta."
Tần Lạc trầm ngâm suy nghĩ.


Hắn phải trị khỏi cho Long Vương, sau đó đưa ông vào chỗ chết.