Ly và Tần Lạc phối hợp với nhau đã lâu, tất nhiên đại đa số đều lấy thân thể Ly ra làm vật thí nghiệm.
Với sự hiểu biết của nàng về Tần Lạc, nếu không phải tình hình đặc biệt nguy cấp thì khi Tần Lạc trị bệnh thì hắn lúc nào cũng từ từ, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng còn đùa giỡn nữa.
Nhưng hôm nay thì không, sắc mặt của hắn trầm hẳn xuống, vẻ mặt nghiêm túc, đôi lông mày cau lại, có thể nhìn ra được căn bệnh này vô cùng nan giải.
" Nghiêm trọng lắm sao?" Ly hỏi. Vừa nói nàng vừa nghe theo lời dặn dò của Tần Lạc đưa tay ra chiếc tủ đầu giường, lấy chiếc kéo trong đó ra rồi cẩn thận cắt chỗ băng gạc ngoài vết thương ra. Ly không phải là bác sỹ, cũng không có kinh nghiệm làm y tá, nhưng sở trường của nàng là chơi dao, thậm chí kéo cũng không phải là ngoại lệ.
" Nghiêm trọng!" Tần Lạc nhìn vào vết thương phơi bày ra trước mặt hắn, nói.
Đây là một vết thương đâm chéo xuống, kéo dài từ trên xuống, từ nông đến sâu, ước chừng dài khoảng mười mấy cm. Một vết thương dài như vậy mà lại xuất hiện trên lưng của một cô gái, đúng là khiến cho người ta cảm giác thương xót. Bên trên vết thương có vết tích của những mũi khâu vô cùng tinh tế, ít cũng phải hai mươi mũi, xem ra đây là do bác sỹ đến xem bệnh trước làm cũng nên.
Ở vết khâu có hình hai hàng răng, ngay phía của nơi bị rách. Xem ra đây không phải là do dao thông thường hay dao găm tấn công, mà giống với lưỡi lê hoặc dao có đinh nhọn làm cho bị thương.
Chỗ da xung quanh vết thương có màu tím đen, thoạt nhìn là biết đây là bệnh trạng của việc trúng độc.
Tần Lạc tự dưng cảm thấy giận dữ, nói : " Bác sỹ ở đâu mà lại băng bó thế này? Độc còn chưa cho ra mà đã băng bó vào làm gì? Ông ta cho rằng băng bó vào rồi thì độc sẽ không phát tác nữa sao?"
Mũi của hắn vẫn được nhét hai viên giấy vào trong nên giọng nói của hắn ầm hết cả lên. Chỗ giấy còn thò ra bên ngoài cứ lên xuống nhịp nhàng thuận theo tần suất giọng nói cao thấp không đồng nhất của hắn, nhìn hài hước vô cùng, không khác gì chú hề mũi đỏ cả.
Dĩ nhiên là trên thế giới này làm gì có chú hề nào lại đẹp trai như thế chứ?
" Bác sỹ cũng biết bệnh trạng của Quân Sư là do trúng độc, đã thử qua rất nhiều phương pháp giải độc rồi." Ly lên tiếng giải thích. Nàng cũng đứng nhìn tình trạng xung quanh vết thương với vẻ mặt ảm đạm, nói : " Khi trước màu sắc chỗ đó không đậm đến thế, cũng chỉ là hơi đỏ một chút thôi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã lan nhanh đến thế?"
" Lan nhanh đến thế?" Tần Lạc cười nhạt. " Nếu không phải tôi kịp thời đến đây thì đợi đến khi độc tính lan vào ngũ tạng thì cho dù có là thần tiên cũng không cứu được!"
" Anh biết đây là độc gì sao?" Ly trợn tròn mắt nhìn Tần Lạc hỏi.
" Tương Tư Tử." Tần Lạc nói ra một cái tên rất kỳ quái.
" Tương Tư Tử? Là cái gì vậy?" Ly lo lắng hỏi.
" Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư. Bài thơ này em từng nghe qua chứ?" Tần Lạc hỏi.
" Nghe qua." Ly gật đầu đáp.
" Thời cổ gọi hồng đậu ( đậu đỏ ) là đậu tương tư, loại đậu đỏ này không có độc. Nhưng có một loại đậu đỏ bị biến dị, không phải loại đậu đỏ thông thường, mà là màu đỏ thẫm. Độc tố trong loại đậu này vô cùng đáng sợ, không những độc tính mạnh, mà người bị trúng độc rồi thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị thối rữa ra mà chết. Nếu tôi đoán không nhầm thì Quân Sư bị trúng độc chính là loại độc này." Tần Lạc kiên nhẫn giải thích. Hắn vừa nói vừa nhận lấy chiếc kéo đã được khử độc từ tay Ly, cẩn thận cắt từng đường chỉ một ở vết thương sau lưng của Quân Sư.
" Em nắm chắc tay cô ấy, cẩn thận không cô ấy lại làm những động tác như lúc trước." Tần Lạc vừa cắt vừa dặn dò Ly.
Hắn không dùng thuốc tê cho Quân Sư, cũng không dùng kim châm châm huyệt để gây mê cho nàng, mà trực tiếp dùng kéo cắt những đường chỉ đi.
Làm như vậy có thể kích thích thần kinh của bệnh nhân, khiến cho nàng duy trì trạng thái ngủ chập chờn. Bởi vì trúng độc thực sự là rất đáng sợ, có những người lây lan nhanh nhưng có những người lại lây lan chậm, không biết chắc được lúc nào sẽ chết.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là muốn làm cho Quân Sư toát mồ hôi, trong mồ hôi cũng chứa độc tố, như thế sẽ giảm bớt được phần nào gánh nặng trên cơ thể nàng, làm cho nàng không đau khổ như bây giờ.
Dĩ nhiên là khi cắt vết thương ra thì cũng đau đớn không kém. Một loại là có xu hướng tiến sát gần với sức khỏe được khôi phục, còn một loại nữa là đau đớn một cách vô nghĩa, tiêu cực. Không những thế loại đau đớn này còn đem lại cái chết cho bệnh nhân.
" Tôi biết rồi." Ly đáp lại. Nàng đã cảm nhận được sự mất bình tĩnh của Quân Sư. Thân thể của Quân Sư bắt đầu co cứng lại, toàn thân run rẩy không thôi, giống như đứa trẻ trong bụng mẹ vậy, cứ một lúc lại động đậy.
Ly nghiến chặt răng, cố gắng không để cho nước mắt trào ra. Trong lòng nàng đau khổ, xót xa vô cùng. Ngày trước, khi bọn họ bị thương thì Quân Sư vừa giống một người mẹ, lại vừa giống một thần y chăm sóc, băng bó vết thương, an ủi, động viên và đem lại cho bọn họ những tia hy vọng sống sót.
Nhưng lần này người bị thương lại chính là Quân Sư, hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng như vậy.
Ly chưa từng nhìn thấy Quân Sư lại yếu ớt như bây giờ. Nàng vẫn luôn cho rằng chẳng có gì là Quân Sư không làm được cả. Không chỉ có mình nàng có suy nghĩ như vậy mà tất cả mọi thành viên trong Long Tức đều cho là như thế.
Bởi vì bất luận hoàn cảnh bên ngoài có nguy hiểm đến đâu, thì nàng đều có thể biến nguy thành an. Bất luận nhiệm vụ đó có khó khăn đến mấy, nàng đều có thể hoàn thành một cách viên mãn nhất. Mọi người đều cho rằng chẳng có gì có thể làm khó nàng cả. Nàng là Thần.
Đúng vậy! Nàng là Thần!
Là Thần của Long Tức! Là Thần của Trung Quốc!
Nhưng giờ đây thần bị bệnh rồi, hơn nữa còn có thể chết bất cứ lúc nào.
Ly dí chặt thân thể của Quân Sư, không để cho nàng động đậy quá kịch liệt. Nếu chẳng may mà động vào chiếc kéo trong tay Tần Lạc thì đã bị thương rồi còn bị thương thêm nữa.
" Anh có cách gì không?" Ly hỏi. Nàng tin vào y thuật của Tần Lạc, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng không yên.
" Tôi cũng đang nghĩ cách." Tần Lạc nói. Hắn bỏ chiếc kéo dính đầy máu vào một chiếc khay đựng đồ y tế, sau đó lấy ra một hộp ngân châm, dừng lại một lát bèn lấy ra một chiếc kim châm ở bên trong đó.
" Tôi cần một chiếc đèn cồn." Tần Lạc nói.
" Y tá." Ly hét lên.
Hai cô y tá đứng trực bên ngoài liền đẩy cửa bước vào, hỏi : " Chúng tôi có thể giúp gì được?"
" Lấy cho tôi một chiếc đèn cồn." Tần Lạc nói.
" Được." Một cô y tá vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chỉ một lát sau đã đem một chiếc đèn cồn đến.
" Đốt lên." Tần Lạc phân phó.
Cô y tá dùng bật lửa đốt bấc đèn của đèn cồn lên, rồi cẩn thận đem đến trước mặt Tần Lạc.
Tần Lạc đưa ngân châm hơ lên bên trên chiếc đèn cồn. Dưới sức nóng của ngọn lửa từ đèn cồn thì chiếc ngân châm từ đen biến thành đỏ lựng, khi đầu chiếc ngân châm đỏ bừng sáng loáng lên thì Tần Lạc nhanh chóng châm hỏa châm vào huyệt ở sau lưng Quân Sư. Vết rách ở da khiến cho nàng cảm thấy đau đớn quá, liền động đậy ghê gớm hơn, trên miệng còn phát ra những tiếng kêu rên không ngớt.
" Sao lại như vậy?" Ly ấn chặt Quân Sư xuống, nói.
Mặc dù Quân Sư bị trọng thương nên thể lực giảm đi đáng kể, nhưng lực đạo trong cơ thể nàng vẫn khiến cho người ta phải kinh hãi. Ly đã dùng hết sức lực của mình mới miễn cưỡng đè được người nàng xuống.
" Dí chân cô ấy xuống." Tần Lạc nói.
Hai cô y tá hiểu ý liền mỗi người một bên ấn chặt hai chân của Quân Sư xuống.
Tần Lạc cảm thấy đầu ngân châm đã nguội lạnh, bèn nhanh tay thu lại "hỏa châm", rồi lại đưa ngân châm lên trên lửa để tiếp tục đốt nóng, rồi lại châm vào huyệt ở sau lưng của Quân Sư.
Thế là thân thể vừa mới tĩnh lặng trở lại của Quân Sư lại bắt đầu co cứng, hai chân hai tay cũng bắt đầu động đậy một cách điên cuồng.
Toàn thân nàng mồ hôi đổ ra như suối, đến cả những giọt mồ hôi được tiết ra ngoài cũng có màu xanh. Vết thương ở sau lưng nàng được cắt ra lớn hơn trước, một chất dịch độc màu xanh mùi hôi thối chảy dần ra bên ngoài.
Trán Ly cũng mướt mồ hôi, toàn thân thì ướt đẫm, vừa không được làm thương đến Quân Sư lại vừa phải khống chế được thân thể của nàng ta, thực sự là một công việc không hề dễ dàng chút nào.
Hai cô y tá nhìn còn vật vã hơn nữa, mấy lần bị Quân Sư đạp cho ngã nhào ra đất, nhưng bọn họ lại tiếp tục bò dậy giữ chặt hai chân của Quân Sư, cứ như là liều chết bằng được vậy.
Người mệt nhất chính là Tần Lạc.
Độc tố từ cây Tương Tư Tử này vô cùng hiếm thấy, chỉ cần dính phải thì nó sẽ đi từ bên ngoài vào bên trong, làm cho lục phủ ngũ tạng thối nát, đợi đến khi độc tố lan ra khắp toàn thân thì cái mà đợi chờ nàng chính là cái chết.
Vì vậy mà nếu muốn ép độc tố trong người ra thì chỉ còn cách là dùng thuốc với liều mạnh. Trong phạm vi y học mà Tần Lạc biết, thì cũng chỉ có "Hỏa Châm" là có thể dùng được.
Tất nhiên, châm thứ năm "Thái Ất Châm" của Thái Ất Thần Châm có viết là có thể làm cho người chết rồi hồi sinh được trở lại, nhưng Tần Lạc lại không biết cách châm của châm thứ năm này, hơn nữa hắn căn bản là không tin vào nó.
Nếu thực sự lợi hại như thế thì không phải đã đắc đạo thành tiên, thiên hạ vô địch rồi sao?
"Hỏa Châm" là do một ẩn sĩ ở trên núi cao truyền thụ lại cho hắn khi ông nội hắn đưa hắn đi khắp nơi đây đó trị bệnh. Vị ẩn sĩ đó không có con cái gì cả, lại càng không có đồ đệ, nên đã truyền nó cho người đời sau chỉ vì không muốn nó bị thất truyền mà thôi.
Tần Lạc lúc đó cảm thấy thích thú nên đã học khá chăm chỉ, nghiêm túc. Về sau, khi trở lại Dương Thành, lại nghiên cứu thêm về lý thuyết y học và công hiệu của nó.
Khi ẩn sĩ vô danh truyền thụ lại cho hắn "Hỏa Châm" châm pháp, thì đồng thời tặng hắn ba cây hỏa châm được làm từ nguyên liệu đặc biệt.
Tần Lạc có Thái Ất Thần Châm ở bên mình, nên cảm thấy hiệu quả của Hỏa Châm không lớn, nên hắn vẫn cất cẩn thận nó trong căn nhà cũ ở Dương Thành. Bây giờ đột nhiên cần dùng đến, lại không có để dùng, chỉ có cách là miễn cưỡng dùng đến ngân châm mà thôi.
Phải biết rằng, đầu của Hỏa Châm hơi to hơn một chút, được làm từ thành phần cách nhiệt, nhưng ngân châm lại không có công hiệu như vậy.
Vì vậy mà Tần Lạc chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau đớn từ sức nóng của ngân châm mà vận châm.
Đó là cái thứ nhất làm Tần Lạc mất sức. Cái thứ hai, đó là Tần Lạc còn muốn bức toàn bộ độc tố ra khỏi cơ thể của Quân Sư một cách triệt để nên không những dùng Hỏa Thiêu, mà trong khi dùng Hỏa Châm còn dùng thêm cả Thiêu Sơn Hỏa.
Nói cách khác là, dùng nội hỏa cùng với ngoại hỏa để thiêu đốt toàn bộ bên trong cơ thể nàng, từ nhiệt để sinh khí, từ khí để đẩy độc tố ra ngoài.
Dưới sự hao tổn sức lực từ hai phía, cho dù với thể chất của Tần Lạc thì cũng không thể chịu đựng nổi.
Nếu mà giống như tình trạng của Long Vương thì một lần không được còn có lần hai, hôm nay không được thì để ngày mai. Nhưng Quân Sư bị trọng thương như vậy, hôm nay mà không được thì sẽ chẳng còn có ngày mai nữa.
Cứu người như cứu hỏa, Tần Lạc cũng chỉ còn cách nghiến răng chịu đựng đến cùng mà thôi.
Hết làm nóng thêm rồi châm vào.
Lại đến để nguội rồi lại rút châm ra.
Một lần, hai lần, ba lần ............. Tần Lạc không ngừng lặp lại quá trình phía trước.
Khi hắn cảm thấy toàn thân càng lúc càng mệt mỏi, đầu óc mơ mơ màng màng, mắt cũng không thể mở ra được nữa thì cảnh tượng mà hắn đang mong đợi cuối cùng cũng hiện ra.
Vết thương sau lưng của Quân Sư như thể bị ai đấm mạnh vào đó vậy, kêu "bộp" lên một tiếng, sau đó có một chất dịch màu xanh phun ra bên ngoài.
" Được rồi." Tần Lạc cười nói.
Vừa nói dứt lời thì hai mắt tối sầm lại, ngã vật ra đằng sau.