Vương Hồng Triều trợn to mắt lên không ngờ tên ranh này lại to gan lớn mật quá như vậy.
Dương Phủ và Dương Phụ hai mặt đanh lại, vì Tần Lạc nói thẳng ra là nhà họ Dương phải dựa hơi đàn bà mới có quyền cao chức trọng, nên trong bụng tức giận vô cùng.
Hai mắt của Vương lão gia lúc này đang lờ đờ như ngủ nghe những lời này của Tần Lạc bỗng sáng rực hẳn lên, ông dùng một ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn vào Tần Lạc, không biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì nữa.
Trương Nghi Y liền quay sang ra ý cho Vương Cửu Cửu, thầm nghĩ tên ranh này hôm nay ăn nhầm thứ gì mà cả gan như vậy? Trong phòng này có ngồi bao nhiêu là nhân vật hạng cỡ bự, nó sao dám ăn nói thẳng đuột ruột ngựa, làm tự ái người khác ghê đến như vậy? Có khi chút nữa sẽ xảy ra chuyện lớn cũng nên. Nghĩ vậy nên Trương Nghi Y đưa mắt ra hiệu cho Vương Cửu Cửu, nếu như có chuyện không hay xảy ra nàng mau kéo theo Tàn Lạc bỏ chạy trước tiên.
Mọi người trong căn phòng này đều bị câu nói của Tần Lạc làm cho kinh động, ai nấy cũng đều kinh hãi nhìn về phía hắn.
Bọn họ có một vấn đề không thể hiểu nổi là không biết thằng ranh này là ngốc hay là bị điên nữa? Lẽ nào Vương Cửu Cửu lại thích hạng người như tên ranh này hay sao?
Bọn trẻ con nói năng như vậy người ta còn bỏ qua vì bọn chúng không hiểu cái gì, nhưng nếu mà lớn rồi mà vẫn còn ăn nói như vậy thì người ta sẽ bảo là thằng ngu. Tần Lạc nói xong câu này thì ai cũng nghĩ trong đầu hắn đúng là một thằng ngu không hơn không kém.
"Vương Cửu Cửu tại sao lại thích cái thẳng đầu óc ngu si như thằng này thế nhỉ?" Không ít người lúc này đều có ý nghĩ này ở trong đầu.
Tần Lạc lúc này không thể nào nhận biết được người khác đang nghĩ gì trong bụng, hắn nói tiếp: "Một đám đàn ông đem trách nhiệm vinh nhục của gia đình đè lên vai của một người con gái, tôi cho rằng nó thật là nực cười! Thật không ngờ hôm nay mấv người lại hành động như vậy, không những thế lại còn tổ chức cuộc họp để bàn bạc… Cái này có phải giống như trong sách nói những người có địa vị cao rồi phải vô liêm sỉ một chút mới sống đàng hoàng được đúng không?"
Tức giận!
Cuối cùng cùng đã bùng phát!
Nếu như những lời nói trước là một viên đạn, thì tuy là nó có đau nhưng vẫn chỉ là đau cục bộ. Còn câu nói sau không khác gì quả bom, một quả bom làm cho bùng cháy tất cả mọi thứ.
"Cậu là cái thá gì? Cậu làm gì có tư cách gì nói chuyện ở đây hả?"
"Cậu thì hiểu cái gì? Từ bao giờ cậu có quyền hống hách ở đây như vậy?"
"Người đâu mau kéo thằng này ra ngoài xử bắn luôn đi!"
Anh họ của Vương Cửu Cửu Vương Chí gọi người tới, lập tức có mấy người mặc bộ đồ đen chạy xồng xộc vào trong.
Anh ta liền đưa tay lên chỉ về phía Tần Lạc, mấy tên vệ sĩ kia thấy vậy liền chạy tới bắt lấy Tần Lạc.
Tần Lạc cũng không phải là thằng ngu làm gì có chuyện đứng im cho mấy tên này bắt.
Hắn quay người bỏ chạy, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức chạy ra bên ngoài, mà chạy thẳng tới bên cạnh Vương lão gia.
"Vương lão gia! Cháu thấy môi của ông hồng đậm, sắc da rất kém đây là do thân thể của ông có hiện tượng Hư Hàn. Cháu là bác sĩ, cháu biết một số động tác xoa bóp, cháu bóp cho ông một lúc để giảm bệnh cho ông nhé!" Tần Lạc nói xong liền đứng ngay phía sau lưng của Vương lão gia bắt đầu xoa bóp, mát xa.
Vì nhà của Vương gia nằm trong khu quân đội nên Vương lão gia không có cảnh vệ, mà chỉ có Vương Cửu Cửu đứng ở bên cạnh, Vương Cửu Cửu dĩ nhiên là không ngăn cản Tần Lạc làm việc này, chính vì vậy mà Tần Lạc rất dễ dàng làm được điều hắn muốn.
Nhưng mọi người ở trong căn phòng này ai lại ngờ được là tên ranh Tần Lạc lại có thể coi trời bằng vung đến như vậy? Đây là xoa bóp ư? Ai có thể bảo đảm được là hắn không dám bắt Vương lão gia làm con tin cơ chứ?
Chính vì như vậy nên mấy tên vệ sĩ áo đen chỉ còn biết đứng ở đằng xa không dám xông tới.
"Tần Lạc, cậu định làm cái gì vậy hả?" Vương Hồng Triều đập bàn chỉ vào mặt Tần lạc quát.
"Thằng súc sinh mau cút ra ngoài kia? Nếu không tao cho mày chết không toàn thây!" Chú của Vương Cửu Cửu lúc này cùng thét lên giận dữ.
"Tần Lạc! Mau buông Vương lão gia ra ngay! Có yêu cầu gì anh cứ việc nói, chúng tôi đều chấp thuận hết!" Dương Phụ lúc này cũng đã chụp mũ cho Tần Lạc cái tội bắt người làm con tin cho hắn rồi, nghe hắn nói vậy có vẻ như rất lo lắng cho tình hình của Vương lão gia vậy.
Đến ngay cả Trương Nghi Y cũng lo lắng, bà muốn lên tiếng khuyên Tần Lạc đừng làm bậy, nhưng lại sợ nói ra như vậy chẳng khác nào vu oan cho Tần Lạc bắt cóc con tin. Nhưng nếu bà không lên tiếng khuyên nhủ, Tần Lạc bị mọi người ở đây dồn ép quá đáng mà làm liều thì hối hận cũng không kịp nữa.
Vương Cửu Cửu lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh nắm lấy tay của Vương lão gia cười nói: "Ông ơi! Cháu ngày trước kể cho Tần Lạc biết khi ông còn trẻ hành quân trên tuyết chân bị đông cứng lại, bây giờ cứ gặp lạnh là chân lại đau… Tần Lạc nói là có cách để chữa trị cho ông, ông cứ để anh ấy xoa bóp xem xem có chữa được bệnh cho ông không, được không hả ông?"
"Đúng đấy ông ạ! Cửu Cửu cùng đã kể cho cháu nghe những sự tích anh hùng của ông, những người hậu bối như chúng cháu vô cùng khâm phục những người vì dân vì nước quên mình như ông! Cháu bất tài nhưng cũng muốn đem sức hèn lực mọn của mình ra để báo đền cho đất nước…dĩ nhiên cháu không thể nào dám so sánh với những công danh hiển hách như của ông được! Cháu là một bác sĩ, cái cháu cần làm là phát triển trung y ngày càng lớn mạnh, có thể giúp ông giải quyết được căn bệnh, được như vậy thì cháu rất lấy làm vinh hạnh!"
Tần Lạc nói xong liền mặt dầy chạy tới ôm chân của Vương lão gia, hắn biết những người như Vương lão gia vô cùng hoài niệm những huy hoàng khi xưa, chính vì vậy mà hắn đã cố tình nhắc tới những chuyện này. Hắn cũng biết những người như ông vẫn vô cùng nhiệt huyết muốn bảo vệ và nâng tầm Trung Quốc, nên hắn đã cố tình nói ra mục tiêu cao cả của hắn cho ông nghe, để ông biết được trách nhiệm của hắn cũng nặng nề không kém.
Quả nhiên Vương lão gia nghe xong thì mừng rỡ ra mặt cười nói: "Khá lắm! Cháu còn trẻ mà đã biết lo cho thiên hạ như vậy đúng là phúc cho đất nước, phúc cho dân chúng. Có rất nhiều người cho rằng bị thiệt tức là ngu ngốc, nhưng nếu như những người như ông ngày xưa không chịu thiệt thì làm gì có Trung Quốc như ngày hôm nay?"
"Vâng vâng đúng đó, ông nói đúng lắm ạ!" Tần Lạc gặt đầu như gà mổ thóc.
"Thủ pháp không tồi chút nào, cháu xoa bóp dễ chịu lắm hơn cả y tá nhiều!" Vương lão gia khen ngợi hắn ra mặt, như là muốn giải tỏa cho mọi người thấy Tần Lạc không hể có ý muốn bắt ông làm con tin vậy, như vậy cũng đồng nghĩa với việc Tần Lạc đúng là đang chữa bệnh thật sự cho ông.
Ông đưa mắt lên nhìn mấy tên vệ sĩ áo đen nói: "Còn không mau lui ra ngoài hả?"
Mấy tên vệ sĩ nghe vậy không dám phản kháng im lặng rời khỏi đây luôn.
"Tất cả đều ngồi xuống đi, làm gì mà phải xúc động như vậy? Thật chẳng ra thể thống gì cả!" Vương lão gia đưa mắt lên quét một lượt mọi người ở trong phòng khó chịu nói.
Mọi người trong phòng nghe vậy liền bất đắc dĩ ngồi xuống.
Chờ cho tất cả đã quay về trạng thái bình lặng rồi Vương lão gia mới lên tiếng hỏi:
"Cháu nói mọi người là vì lợi ích của gia tộc mà không nghĩ cho Cửu Cửu…vậy cháu đem lại được gì cho Cửu Cửu hả?"
Tần Lạc biết câu nói này Vương lão gia đang hỏi hắn, hắn một bên vừa xoa bóp các huyệt vị cho ông vừa đáp: "Cháu có thể cho cô ấy được quyền lựa chọn, lựa chọn một cách tự do!"
"Nếu như nó chọn cháu thì sao hả?" Vương lão gia hỏi đến cùng, xem ra ông cũng biết chuyện Vương Cửu Cửu theo đuổi hắn.
"Cháu xin lỗi cháu cũng không thể nào chiến thắng được bản thân mình!" Tần Lạc chua chát nói.
"Ài" Vương lào gia thở dài nói: "Ông đúng là đã già rồi!"
Tần Lạc biết ông nói câu này có nghĩa là gì, câu này của ông có nghĩa là ông không thể nào chấp nhận nổi lối suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ.
"Cửu Cửu, sự lựa chọn của cháu thì sao?" Vương lão gia hỏi.
"Cháu không muốn lấy Dương Phụ!" Vương Cửu Cửu đáp.
"Được, không lấy thì thôi vậy!" Vương lão gia cầm lấy bàn tay của đứa cháu gái của mình nói: "Tên nhãi này tuy độc mồm độc miệng một chút, nhưng nó nói cũng có lý, vinh dự của một gia tộc không thể nào để cho một người con gái đi gánh vác cả… Nếu như không gánh vác được thì để cho người khác làm, Trung Quốc thiếu gì người có thể gánh vác trọng trách này?"
"Ông để cháu làm cho!" Vương Cửu Cửu cười nói: "Cháu là cháu gái của ông, là một thành viên trong Vương gia, cháu nên có một phần trách nhiệm của mình nữa, cháu đã nói với Tần Lạc rồi, cháu sẽ gia nhập vào trong quân đội!"
"Không cần đâu!" Vương lão gia nói: "Cháu không phải là thích trung y sao? Cháu có quyền đi làm cái gì mà cháu thích, ông là một ông già, ông chỉ muốn con cháu đầy đàn, cả nhà cùng sống trong hạnh phúc mà thôi! Cháu cảm tháy hạnh phúc thì ông cũng cảm thấy hạnh phúc!"
"Ông ơi! Cháu thật lòng muốn gia nhập quân đội!" Vương Cửu Cửu nói: "Ông hiểu cháu mà, cháu đã quyết định rồi là cháu nhất định sẽ làm được!"
"Được!" Vương lão gia sảng khoái nói: "Nếu cháu đã chọn như vậy, thì cháu tự đi sắp xếp con đường cho riêng mình đi!"
"Cháu cảm ơn ông!" Vương Cửu Cửu nằm lên trên đùi của Vương lão gia cười nói.
"Con bé ngốc này, ông là ông của cháu cần gì phải cảm ơn!" Vương lão gia nhân từ nói.
"Sao cha lại đồng ý cho nó làm bậy như thế được?"" Vương Hồng Triều không ngờ Vương lão gia lại đồng ý nhanh chóng không hề để ý tới mọi người ở đây nên bất giác lên tiếng hỏi.
"Hai mươi mốt năm trước cha có ngăn cấm con không? Hai mươi mốt năm sau cha cũng không muốn ngăn cấm cháu của cha!" Vương lão gia nói: "Sao vậy? Lẽ nào con cho rằng con lại được quyền hơn cháu gái của cha sao?"
"Con không có ý đó! Nhưng…" Vương Hồng Triều nhìn vào hai chú cháu Dương Phụ không biết nên giải thích ra sao nữa.
"Bên lão Dương thì cứ để đó cho cha nói chuyện, không cần con phải quan tâm đâu!" Vương lão gia nói: "Là anh em chiến đấu với nhau bao năm, có mỗi cái chuyện vớ vẩn này mà không nói chuyện được với nhau hay sao?"
"Vương lão gia đã quyết định như vậy rồi thì chúng cháu xin được phép cáo từ!" Dương Phủ cười nói: "Cửu Cửu là một cô gái tốt, không làm được dâu nhà họ Dương cháu cảm thấy tiếc vô cùng!"
"Dương Phủ! Khi nào rảnh rỗi thì tới đây chơi, đừng vì chuyện này mà xa cách nhau!" Vương lão gia nói, như địa vị của ông lúc này nói như vậy cũng là một niềm an ủi cho Dương Phủ rối.
"Dạ vâng! Sau này con sẽ lui tới đây thường xuyên uống rượu với anh Hồng Triều!" Dương Phủ nói.
Dương Phụ lúc này cũng đi tới mặt của Vương lão gia nói: "Vương lão gia! Ông nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ đến thăm ông thường xuyên hơn!"
"Được, được!" Vương lão gia gật gù đáp lại cũng không biết ông nói được là được ở chỗ nào nữa.
Dương Phụ lúc này quay sang Vương Cửu Cửu nói: "Cửu Cửu nếu như anh từ bỏ dễ
dàng như vậy thì anh có vẻ giống với những người đàn ông dối trá! Bất kể là em cự tuyệt hay
là căm ghét anh…anh vẫn muốn theo đuổi em!"
"Em từ chối anh đó là quyền của em, còn yêu em lại là quyền của anh!" Dương Phụ nói xong liền đi theo Dương Phủ rời khỏi đây.
Tần Lạc thấy vậy thì cười thầm trong bụng, thằng nhóc này không ngờ cũng có khiếu làm thơ nữa cơ đấy.
Mỗi một người đàn ông đều có một thiên phú làm thơ, nếu như anh ta tìm được một người phụ nữ tạo linh cảm cho anh ta.