Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 645: Hỏa hoạn!: Cổ Vương xuất hiện

Sân bay Yến Kinh. Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành vai kề vai đứng ở cửa đón của sân bay, khiến cho không ít những cặp mắt của những cô gái trẻ và những tên háo sắc dính chặt không dời.


Mùa hè ở Yến Kinh đến rồi, những chiếc váy ngắn dạng tơ tằm trở thành xu hướng chủ yếu ở trên phố. Lệ Khuynh Thành bận trên mình một bộ đồ công sở bằng tơ lụa mát mẻ màu bạc, khiến cho đôi gò bồng đảo của nàng càng thêm đầy đặn, nở nang hơn. Chiếc tất da chân hoa văn màu đen ôm gọn từ gót chân lên đến đùi, mặc dù có tác dụng che lại, những vẫn phơi ra ngoài, lại càng gây sự chú ý của những con mắt muốn tìm tòi của những người đàn ông kia. Người phụ nữ này vừa bảo vệ được bản thân đồng thời lại có sức lôi cuốn đàn ông một cách chết người.


Chiếc áo dài trên người Tần Lạc cũng được thay ra, giờ đây hắn mặc trên mình một chiếc áo dài dạng lụa tơ tằm màu trắng. Chiếc áo này là Lâm Hoán Khê mua cho hắn, nhưng lại phối với bộ đồ của Lệ Khuynh Thành rất chi là ăn ý cả về màu sắc lẫn chất vải, trở thành một bộ đồ tình nhân một cách đương nhiên.


Chất liệu tơ tằm có phần bó sát, Tần Lạc nhìn nổi bật giữa đám đông với một phong thái phong lưu phóng khoáng của một văn sĩ. Nếu cầm theo một chiếc quạt nữa thì nhìn không khác gì nhân vật Hương Soái Sở Lưu Hương trong truyện Cổ Long.


Đây là một thời đại kinh tế bằng mắt, cũng là một thời đại thực sắc. Bất luận đó là những cô gái xinh đẹp hay những anh chàng đẹp trai thì đều được một nhóm người đông đảo theo đuổi


Tất nhiên, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đã quen với sự đãi ngộ như vậy rồi, vì thế nên họ quen với việc bị người ta nghị luận, xoi mói, thậm chí nhắm mắt làm ngơ với việc bị người ta chụp hình, cứ đi giữa một đám người bàn luận xôn xao.


"Anh có biết vì sao mà người đàn ông lại đáng hận nhất không?" Lệ Khuynh Thành hỏi
"Người đàn ông không có tinh thần trách nhiệm." Tần Lạc nói. Khi nói những lời này, hắn cũng cảm thấy có chút chột dạ


Có lẽ là tinh thần trách nhiệm của hắn đều thể hiện trong những việc để chấn hưng trung y, vì vậy mà tinh thần trách nhiệm của hắn đối với phụ nữ thì chẳng còn lại là bao.
"Không phải vậy." Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói tiếp: "Người đàn ông nào giả bộ ngốc nghếch mới là đáng hận nhất."


"Em không phải là đang nói anh đó chứ?" Tần Lạc cảnh giác hỏi.
"Thế anh cho là thế nào?" Lệ Khuynh Thành hỏi lại."Lần này Tư Tuyền đến rồi, anh chuẩn bị đối đãi với cô ấy thế nào đây?"


"Anh và cô ấy chỉ là bạn thôi mà." Tần Lạc cảm thấy bất đắc dĩ nói. "Sao em lại cứ quan tâm lo lắng đến những việc như vậy chứ?"


"Tư Tuyền là người bạn tốt nhất của em." Lệ Khuynh Thành nhướng đôi lông mày lên, lườm hắn một cái, nói tiếp: "Là cô ấy thích anh trước, vậy mà em lại hớt tay trên, chẳng khác nào em là người thứ ba, người đi cướp người đàn ông mà cô ấy yêu vậy. Nếu anh mà không ngủ cùng cô ấy thì trong lòng em cảm thấy áy náy vô cùng."


"______"
Giờ đây phụ nữ đều lưu manh thủ đoạn như vậy cả, một người đàn ông tốt thật sự là rất nguy hiểm.


"Em nói thật đó." Lệ Khuynh Thành kéo Tần Lạc gần sát vào người, khẽ ghé miệng vào tai hắn nói: "Em chưa đặt trước khách sạn cho Tư Tuyền, để cô ấy ở nhà em, tối nay anh cũng đừng về nữa, chúng ta mở một chai rượu vang, nếu bỏ tí thuốc vào ly rượu của anh thì..... Dù gì thì cô ấy cũng thích anh, anh cũng chẳng có lý do gì để kháng cự lại đôi chân dài của cô ấy cả, hai người cứ rượu say làm bừa một lần đi. Như thế thì em cũng coi như là giúp đỡ hết sức mình rồi, cũng coi như là trách nhiệm mà một người bạn nên có, đỡ phải để lần sau cô ấy trách em qua điện thoại."


"Như thế làm sao được?" Tần Lạc kinh ngạc nói. "Anh không phải là hạng người như vậy. Những chuyện như dùng thuốc thế này anh không làm được đâu."
"Anh không dùng thì để cô ấy dùng."


"Không được." Tần Lạc từ chối. Là một người đàn ông, có thể là cầm thú, cũng có thể đến cầm thú cũng không bằng, nhưng nhất định là không được thất đức.


"Thế thì đổi lại." Lệ Khuynh Thành nói "Em bảo Tư Tuyền làm cho anh thất điên bắt đảo, sau đó thì ăn thịt anh một cách hợp pháp."
Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy như thế cũng không được.


Dù gì thì hắn cũng là bị ép, còn về phần rốt cuộc là làm những việc gì hay là ai làm những việc đó thì..... hắn không thể phản kháng lại được, hắn cũng hoàn toàn không biết gì.


Đại đa sô đàn ông đều là những kẻ đê tiện, mặc dù họ rất thèm muốn được chiếm thân thể của người phụ nữ, nhưng nhiều lúc họ lại không dám làm thế.


Trong khi hai người còn đang bàn cãi về những việc mà trẻ em không nên nghe, thì chỗ cổng ra vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt, sau đó một đám người đông đúc bước ra bên ngoài.


Bất luận là Trần Tư Tuyền có mặc quần áo thế nào, thay đổi đầu tóc ra sao hay có đội mũ hoặc đeo kính hay không thì Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đều có thể nhận ra nàng ngay ở trong đám đông.
Thân hình nàng cao hết chỗ nói.


Giống như là một con phượng hoàng kiêu ngạo đứng giữa một đàm gà nhà vậy, đến cả những người đàn ông đi theo sau muốn theo đuổi nàng mà cũng thấp hơn nàng cả một cái đầu.


Nàng mặc trên người một chiếc quần sóc trắng và một chiếc áo thun rộng thùng thình, trên cổ còn đeo một chiếc vòng trang sức mang phong cách Tây Tạng nữa, mái tóc dài buông thỏng, chiếc kính loại lớn che hết cả đôi mắt đẹp và gần như nửa khuôn mặt của nàng lại.


Không có hành lý cồng kềnh gì cả, chỉ có một chiếc túi xách khoản mới nhất được móc vào cổ tay nàng mà thôi. Hình tượng nổi bật, khí chất hơn người, rất có phong thái của một ngôi sao.


Tất nhiên là Trần Tư Tuyền cũng đúng là một ngôi sao thực sự. Chỉ có điều là hiện giờ nàng chuyên tâm vào việc kinh doanh hơn mà thôi


"Lệ yêu tinh, Tần Lạc." Trần Tư Tuyền nhìn ra xung quanh một cái, từ rất xa đã vẫy vẫy tay với Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc rồi, sau đó bước cặp chân dài miên man của mình về phía trước.
Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành cũng bước tới nghênh đón, sau đó Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền còn ôm chặt lấy nhau.


Tần Lạc đứng ở bên cạnh cảm thấy buồn bực hết sức, mọi người cùng đến đây mà, sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế chứ?


"Cậu đúng là một con tiểu yêu tinh quyến rũ, bất luận có trang điểm hay ăn mặc thế nào thì mình vẫn nhận ra cậu ở ánh mắt đầu tiên." Lệ Khuynh Thành cười hê hê nói.


"Hai người cũng thế mà." Trần Tư Tuyền lướt nhìn lên người của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành một cái rồi nói: "Lại còn mặc đồ tình nhân nữa. Hai người không sợ người khác đố kỵ à?"


"Ai bảo bọn mình là trai tài gái sắc, một cặp hoàn hảo chứ?" Lệ Khuynh Thành cười nói tiếp:"Người khác nhìn vào thì cho rằng bọn mình là tình nhân, chỉ ngưỡng mộ thôi, không đố kỵ đâu. Câu không đố kỵ là được!"


"Mình đố kỵ để làm gì chứ." Trần Tư Tuyền liếc nhìn Tần Lạc một cái, cười nói. Nàng đi đến trước mặt Tần Lạc, rồi giơ tay ra nhéo nhéo vào mặt Tần Lạc mấy cái, nói: "Cũng không biết là anh bảo dưỡng thế nào mà da mặt ngày càng mịn màng thế này."
"_______"


Bạn xem xem, phụ nữ khi lợi dụng để sờ mò đụng chạm cũng có ưu thế hơn đàn ông rất nhiều. Ít ra đàn ông không cảm thấy phiền lòng khi bị người con gái xinh đẹp như Tư Tuyền lạm dụng.


Trần Tư Tuyền nhéo mặt Tần Lạc như vậy thì đương nhiên là chẳng có chút gì khiến người ta cảm thấy có gì không ổn.


Nhưng nếu Tần Lạc mà làm vậy với nàng ta, bước đến trước mặt nàng rồi nhéo vào mặt nàng một cái, nói "em dùng kem dưỡng da của nhãn hiệu gì mà da ngày càng mịn màng thế?", thì liệu có bị người ta chửi là đồ lưu manh không?


"Sao vẻ mặt của anh lại như vậy? Cứ như là em cố tình lợi dụng anh vậy." Trần Tư Tuyền nói xong thì nàng lại đưa tay ra ôm chầm lấy vai Tần Lạc, cười hì hì nói:"Lâu lắm không gặp, em nhớ mọi người lắm."


"Mình biết là cậu nhớ anh ấy, nên không đặt trước khách sạn cho cậu đâu. Cậu ở nhà của mình đi, tối nay chúng ta uống với nhau một bữa. Tửu lượng của anh ấy tồi lắm, cậu chuốc cho anh ấy say rồi thì cứ ở đó mà thể hiện niềm nhớ thương của mình đi." Lệ Khuynh Thành chớp chớp mắt nhìn Tần Lạc nói.


"Lưu manh!" Trần Tư Tuyền cho Lệ Khuynh Thành một cái bạt tai rồi sẵng giọng hét lên.
Hai nữ một nam vừa nói cười không ngớt vừa bước ra bên ngoài. Tần Lạc vui sướng trước vô số ánh mắt của những người xung quanh.
Khi xe vẫn còn lăn bánh ở trên đường, thì điện thoại của Lệ Khuynh Thành đột nhiên reo lên.


"Alô!" Lệ Khuynh Thành dùng bluetooth để nghe điện thoại, vừa lái xe vừa nghe.
"Là cô Lệ Khuynh Thành phải không?" Từ đầu dây bên kia truyền lại giọng của một người đàn ông xa lạ.
"Vâng, là tôi đây." Lệ Khuynh Thành nói.


"Cô là chủ nhân của phòng số 1106 tầng sáu khu Tử Trúc Uyển phải không?" Người đàn ông hỏi tiếp.
Lệ Khuynh Thành khẽ nhướng đôi lông mày lên, nói: "Anh rốt cuộc là muốn nói cho tôi biết điều gì?"


Nàng rất để ý và bảo mật tin tức riêng tư của mình, vì vậy mà những lời của người đàn ông kia đã phạm phải điều cấm kỵ của nàng.


"Tôi là người quản lý của khu nhà Tử Trúc Uyển, có một đám khói dày đặc thoát ra từ trong căn hộ của cô. Chúng tôi đoán là bên trong đã có vật gì đó bị cháy." Người đàn ông sau khi xác định đó đúng là chủ nhân căn hộ đó thì giọng nói trở nên vô cùng gấp gáp.


"" Bốc cháy?" Lệ Khuynh Thành kinh ngạc hỏi lại.
"Vâng. Chúng tôi đã gọi điện cho bên cứu hỏa. Nếu cô cho phép thì chúng tôi sẽ phá khóa phòng cô để vào dập lửa."
"Được, đập ra đi. Tôi đang trên đường về nhà đây." Lệ Khuynh Thành nói xong thì nhấn mạnh ga đi với tốc độ nhanh nhất có thể.


"Cháy rồi sao?" Tần Lạc hỏi.
"Ừm." Lệ Khuynh Thành nói với giọng bất đắc dĩ." Xem ra tối nay phải tìm chỗ khác để ở rồi."
"Thế Natasha......cô ấy không sao chứ?" Tần Lạc lo lắng hỏi.
Lệ Khuynh Thành lườm hắn một cái rồi nói:"Cô ấy đã dọn đi từ lâu rồi."


"Ồ, thế thì tốt." Tần Lạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xong rồi lại hỏi:"Cô ấy dọn ra khi nào vậy?"
"Cả ngày có nhìn thấy mặt mũi anh ở đâu đâu mà lại chẳng không biết những chuyện như thế này."
"Natasha là ai vậy?" Trần Tư Tuyền bò lên sau lưng Lệ Khuynh Thành, tò mò hỏi.


"Là người phụ nữ của anh ta." Lệ Khuynh Thành nói "Bây giờ mình không những phải giúp anh ta lo lắng, xử lý công việc ở công ty, mà còn giúp anh ta lo lắng cả chuyện phụ nữ nữa. Tư Tuyền, cậu nói xem trên thế giới này còn có cấp dưới nào đáng thương như mình không?"


"Như thế mới chứng minh được cậu là người thân thiết của anh ấy mà." Trần Tư Tuyền hơ hơ cười nói. "Sao anh ấy lại không để những việc này cho mình xử lý chứ? Điều đó nói lên rằng anh ấy vẫn chưa hẳn là hoàn toàn tin tưởng mình."


"Giao cho cậu xử lý?" Lệ Khuynh Thành bĩu môi nói. "Đến cả cậu còn bị mình xử lý rồi nữa là."
……….
Xe đột nhiên bị quẹo sang một bên, đó là vi cánh tay của Lệ Khuynh Thành bị người ta nhéo cho một cái đau điếng.
Tần Lạc toát mồ hôi hột.


Hai người này là hai người phụ nữ gì không biết, phòng bị cháy rồi, thế mà còn ở đây cười đùa nhau được?
Khi đã về đến khu nhà Tử Trúc Uyển, thì thấy ở dưới chật cứng người, người nào người nấy đều ngước nhìn lên trên.


Lệ Khuynh Thành tìm một người trong công ty quản lý khu nhà này hỏi xong xuôi tình hình, thì biết được rằng lửa đã được dập tắt, không có ai bị thương cả thì mới an tâm.
Thang máy đã đóng cửa tạm dừng, chỉ có thể đi cầu thang bộ.


Bên ngoài cửa còn có mấy nhân viên phòng cháy chữa cháy đứng đó, cửa phòng mở toang, khóa đã bị đập hỏng, bên trong phòng là một mớ hỗn độn.
"Mọi người vất vả quá!" Lệ Khuynh Thành cảm kích nói.


"Không có gì, đây là bổn phận của chúng tôi." Một nhân viên phòng cháy chữa cháy nói "Chúng tôi sẽ cố gắng sớm tìm ra được nguyên nhân gây cháy. Cô kiểm tra lại xem có đồ đạc gì bị mất không. Chúng tôi nghi ngờ là nhà cô có trộm, vì muốn hủy bỏ tội chứng nên đã cố ý gây hỏa hoạn. Chúng tôi đã chứng kiến rất nhiều vụ như vậy rồi, lần này không có ai bị thương thì quả là may mắn, chỉ có một con mèo bị thiêu chết rồi."


Mèo?
Trong khi ánh mắt của mọi người đều dõi theo đuờng chỉ tay của nhân viên phòng cháy chữa cháy về phía con mèo nằm chỏng trơ ở góc phòng, thì sắc mặt của Lệ Khuynh Thành trở nên vô cùng khó coi.
Tần Lạc biết con mèo đó, nó tên là Mi Mi.


Khi Lệ Khuynh Thành còn chưa quen biết Tần Lạc thì chính con mèo này ngày đêm luôn ở bên cạnh nàng.