Có một số sát thủ sau khi xuất sư thì việc đầu tiên họ làm đó là giết chết sư phụ của mình, vì kiếm thuật của họ là do sư phụ của họ dạy cho. Một số gian hùng sau khi đạt được thành công thì việc đầu tiên mà họ làm đó là tiêu diệt người bạn tâm phúc của mình, vì những người này biết hết tất cả những bí mật của họ.
Tâm lý như vậy có từ thời cổ đại đến nay, chưa bao giờ thay đổi cả.
Lý Đằng Huy chính là người có những tâm tư như vậy. Ông của hắn là một người giúp việc, cha của hắn cũng là một người giúp việc, nhưng hắn không thể tiếp tục làm một người giúp việc được.
Nếu hắn lưu lại Tần gia, thì cả đời này hắn cũng đừng mơ nghĩ đến việc ngẩng cao đầu lên được, bởi vì một chút thành tích và bản tính kiêu ngạo của hắn đều được người khác ban cho hắn.
Vì một cuộc đời toàn vẹn, hoàn mỹ. Vì muốn thay đổi vận mệnh của bản thân và đời con cái sau này, nên hắn đã phản bội.
Đấy là đáp án của hắn cho việc này, nội dung ẩn nấp bên trong lời thoại.
Bạch Phá Cục hiểu,Bạch Tàn Phổ hiểu, Tần lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt cũng hiểu. Bất kể ai ở trong phòng này đều hiểu được cái tư tưởng nguy hiểm này của loài người.
"Cái cớ này thế nào?" Lý Đằng Huy cười nói. Khi nói những lời này, hắn bổng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tựa như tự đáy lòng mình được bỏ thêm thứ gì vào vậy, không còn cảm thấy e sợ hay chùn bước trước mặt những người này nữa.
Đúng vậy, hắn muốn bình đẳng, bình đẳng, ngang hàng với những người cao cao tại thượng này.
Nhưng, hắn vĩnh viễn không thể tìm thấy điều đó trong Tần gia, vì bọn họ chỉ coi hắn như một con chó, một con chó có huyết thống cao cấp và bộ lông tuyệt vời hơn một chút mà thôi.
"Không tồi, quả là không tồi." Bạch Phá Cục cười nói. Hắn bước lên trước một bước, hai tay cầm chặt ly rượu vang đưa ra, nói:"Mời tráng sĩ uống cạn ly rượu này."
Lý Đằng Huy cũng không hàm hồ, hắn tiếp lấy ly rượu vang uống cạn sạch, sau đó hắn vứt thẳng chiếc ly vỡ đánh choang vào bức tường màu vàng kim, chửi: "Tần gia khốn kiếp, tôi không phải họ Tần, tôi họ Lý."
Hắn ta làm một việc quá đáng như vậy nhưng Bạch Phá Cục không những không tức giận, mà còn vỗ vỗ vào vai của Lý Đằng Huy rồi cười hê hê nói:"Lý huynh, đàn ông vì sự lựa chọn mà thay đổi cả vận mệnh của mình đó. Bây giờ là lúc anh bắt đầu thay đổi vận mệnh của mình rồi đấy. Tôi có thể phát biểu trước một điều đó là, chỉ cần anh đến đây và kéo theo tất cả nhân viên trong phòng làm việc của anh đến nữa, thì một nửa số cổ phiếu của tôi sẽ thuộc về anh, sắp xếp như vậy chắc Mục Nguyệt cũng không có ý kiến gì chứ?"
Một nửa số cổ phiếu là bao nhiêu tiền?
Chẳng có ai biết được nó là bao nhiêu tiền cả. Với các công trình như việc nghiên cứu điện năng này, vốn đầu tư lên đến mấy chục tỉ. Thậm chí đến cả mấy trăm tỉ thì sau này tiền thu về sẽ còn nhiều hơn thế, rất có thể sẽ là những con số không tài nào mà đếm nổi, để cả đồng tiền này vào trong nhà thì cất cũng không có chỗ mà cất, đếm mãi cũng không xuể.
"Tôi không có ý kiến gì cả." Văn Nhân Mục Nguyệt cũng là một phụ nữ có thể làm những việc lớn. Bạch Phá Cục mà hào phòng thì nàng cũng chẳng hề có chút hẹp hòi, nhấc tách trà lên miệng nhấp một miếng, sau đó liền đáp lại, đầu còn không thèm ngẩng lên.
"Cảm ơn." Lý Đằng Huy nói lời cảm tạ tự đáy lòng. Hắn không dám kỳ vọng đến sự đãi ngộ đặc biệt như thế này. Thậm chí đã vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
"Thế thì việc này cứ định sẵn như vậy đi." Bạch Phá Cục nói."Tôi và Mục Nguyệt còn có một số việc cần bàn với nhau, nếu Lý huynh đệ không còn chuyện gì nữa thì tôi bảo người đưa anh đi uống chén trà trước nhé?"
"Vậy tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện với nhau đi." Lý Đằng Huy biết là hai người hợp mưu với nhau này còn có việc khác cần thương lượng, bèn hiểu ý lui ra trước.
"Sự việc thế là đã thành kết cục đã được định từ trước rồi?" Bạch Phá Cục đưa Lý Đằng Huy ra đến cửa rồi quay lại, bước đến trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi xuống rồi nói.
"Đại khái là như thế." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Thế việc hợp tác của chúng ta thì...?"
"Hùn vốn kinh doanh. Mỗi nhà bỏ ra một khoản tiền cho vào tài khoản chung, số tiền này không được dùng vào những việc khác mà chỉ được dùng vào những việc có liên quan đến những hạng mục như sản xuất xây dựng và nghiên cứu, phát minh nguồn năng lượng mới." Văn Nhân Mục Nguyệt nói ra bản dự thảo trong lòng mình.
"Điều này giống với nhưng suy nghĩ của tôi." Bạch Phá Cục gật gật đầu nói."Mặc dù chúng ta lấy đi Lý Đằng Huy và cả tiểu đội nghiên cứu của anh ta, nhưng thời gian không đợi người, Tần gia đầu tư vào việc này sớm, vì vậy mà cho ra cũng nhanh, hiện giờ bọn họ đã cho ra không ít thành quả ưu tú rồi. Gần đây bộ năng lượng rất xem trọng loại năng lượng điện lực mới của bọn họ, chuẩn bị ký kết để hợp tác. Mặc dù bị một nhát dao vào thời điểm then chốt thế này, cũng chỉ là làm cho kế hoạch của bọn họ tạm thời trì hoãn chậm lại một chút mà thôi. Nếu đợi đến khi bọn họ tìm được một tốp người khác lấp chỗ trống vị trí của những người này thì chúng ta vẫn khó mà có thể đuổi kịp được."
"Vì vậy mà chúng ta phải lập tức bắt tay vào làm việc thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Trong vòng nửa năm thành lập phòng nghiên cứu, trong vòng một năm thì xây xưởng và bắt đầu đi vào sản xuất. Trong vòng từ ba đến năm năm thì sẽ thu được lợi nhuận. Đấy là bước đi nhanh nhất rồi."
"Em cho rằng mỗi nhà bỏ ra bao nhiêu tiền thì thích hợp đây?" Bạch Phá Cục hỏi.
"Anh có thể đảm đương được chức vụ chủ nhân không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại.
"Cái này.... Nếu thấp hơn số tiền đã định thì tôi có thể chi phối một cách thoải mái được." Bạch Phá Cục ngượng ngùng cười nói."Em cũng biết đấy, mặc dù lão gia nhà tôi đã lui rồi nhưng vẫn chăm chú để ý đến việc chi phí lắm."
"Sáu tỷ." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Nhiều vậy sao?" Bạch Phá Cục khẽ rùng mình hỏi. Đến cả người nãy giờ vẫn ngồi trên chiếc ghế salon ở góc phòng cũng phải ngồi thẳng người dậy nhìn về bên này một cái.
"Đây chỉ là một khoản đầu tư đầu tiên mà thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Tôi đã nói chuyện với Lý Đằng Huy rồi, những thiết bị cần mua cho phòng làm việc, nghiên cứu nguồn năng lượng mới cần đến một số tiền khá lớn, số tiền để xây xưởng và mua những máy móc thiết bị cũng là con số trên trời. Đây vốn là một ngành đốt tiền mà."
"Và cũng là một ngành kiếm tiền." Bạch Phá Cục nói"Con số quá lớn, tôi không thể làm chủ được, vẫn phải về hỏi lão gia nhà tôi một câu rồi mới quyết định được, cho tôi thời gian một ngày."
Văn Nhân Mục Nguyệt đặt tách trà trêm tay xuống, đứng thẳng người dậy, nói:"Được, nếu một ngày sau mà vẫn không có kết quả gì thì Văn Nhân gia chúng tôi sẽ đầu tư một mình."
Tần Lạc cũng đứng dậy, lấy chiếc áo vest khoác ngoài của Văn Nhân Mục Nguyệt từ trên giá áo rồi khoác lên người cho nàng. Hắn không chỉ đạt tiêu chuẩn của một trợ thủ nam, mà còn có một chức đanh nữa đó là bảo mẫu nam.
Bạch Phá Cục đưa hai người ra đến cửa rồi nói:"Nền tảng của Văn Nhân gia nhà em rốt cuộc là sâu đến mức nào vậy? Một khoản tiền lớn như vậy mà chỉ trong phút chốc đã có rồi ? Cho dù Bạch gia nhà chúng tôi có thể bỏ ra sáu tỷ đó thì cững là rút ra từ những hạng mục khác. Những hạng mục mà đang xây dựng thì ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng."
"Chẳng có việc gì lại quan trọng hơn việc này cả." Văn Nhân Mục Nguyệt nói một cách ngắn gọn dứt khoát.
"Cũng đúng." Bạch Phá Cục nói."Tất cả các hạng mục đều phục vụ cho nguồn năng lượng mới. Tôi sẽ thuyết phục ông nội, bỏ lở một lần rồi. nếu bỏ lở lần nữa thì Bạch gia cũng khó mà cứu vãn nổi."
"Có đáng tin không?" Bên cạnh chiếc đèn dầu mờ nhạt, ảm đạm, là một khuôn mặt già nua đầy nép nhăn.
Ông không thích dùng đèn điện, vì ánh sáng của nó khiến cho người ta cảm thấy chói mắt. Ông thích khói từ ánh đèn, thích cái ánh sáng le lói yếu ớt cùng với mùi khen khét của nó khi cái khói đó trong ánh đèn bốc lên.
Tất nhiên là như thế này thì ông ta muốn đốt thuốc cũng tiện. Chỉ cần đưa tẩu thuốc hướng ra phía ngọn đèn là có thể hút được ngay.
"Đáng tin mà cũng không đáng tin." Người đàn ông nói. Đứng trước mặt ông ta hiện giờ không phải là người chủ đương thời của Bạch gia Bạch Phá Cục nữa mà là một người không được người ngoài coi trọng là Bạch Tàn Phổ.
"Nói ra xem nào."" Bạch lão gia hít một hơi thuốc dài rồi nói.
"Kế hoạch này là do ông nghĩ ra. Chúng cháu vốn cho rằng việc này không thể thành được, một việc hệ trọng như vậy, một nhân vật trọng yếu như thế, làm sao có thể dấu được Tần gia cơ chứ? Văn Nhân gia phái Tần Lạc đi lôi kéo Lý Đằng Huy chỉ làm cho mối thù hận giữa hai nhà Tần gia và Văn Nhân gia ngày càng tăng thêm mà thôi, sau đó sẽ có thể đẫn tới xung đột bằng vũ lực." Bạch Tàn Phổ rút một điếu thuốc ra đốt trên ngọn đèn, rồi hít một hơi dài.
Vốn là hắn định nhẫn nhịn một chút. nhưng mùi thơm từ thuốc mà ông nội hút đã dụ dỗ hắn, làm cho hắn không thể nhịn thêm được nữa.
"Thật không ngờ tên tiểu tử đó lại làm được." Bạch lão gia nói.
"Vâng, không ngờ Tần Lạc lại làm được việc này." Bạch Tàn Phổ nói."Theo như mật thám về báo thì Tần Lạc đến Hoa Hồng Viên trị bệnh. Tần Dật qua đó ngăn lại, hai người còn động chân động tay nữa, sau đó Ngô Sương vội vàng chạy tới, rồi sự việc mới chìm trong im lặng. Có điều tối ngày hôm đó, Tần Tung Hoành đã đến nhà Lý Đằng Huy ăn cơm tối."
"Lần thứ hai Tần Lạc đến Hoa Hồng Viên gặp mặt Lý Đằng Huy, thì hai người xảy ra xung đột một cách kịch liệt. Trương Mẫn không khuyên can nổi liền đuổi luôn Lý Đằng Huy ra ngoài."
"Nếu nói là Lý Đằng Huy cưng con và người tình của mình, thì ta tin. Còn nếu nói là Lý Đằng Huy vì con và người tình của mình mà phản bội Tần gia thì ta không tin." Một câu nói của Bạch lão gia đã phán cho Lý Đằng Huy tội tử hình rồi.
"Cháu cũng không tin." Bạch Tàn Phổ cười nhạt."Sống trong cái cảnh như vậy, thì đừng có mà giả bộ làm ra vẻ tình thâm sâu nặng, trân trọng giữ gìn gia đình làm gì. Đây là một việc ngu ngốc nhất. Có biết bao nhiêu người để mà tiến lên trước một bước đã bỏ vợ từ con chứ? Phụ nữ thì là cái gì? Con cái là cái gì?"
"Nếu đã là như thế, sao cháu còn nói là việc này đáng tin?" Bạch lão gia nheo mắt nhìn người cháu nội có tính giống mình nhất và cũng là đứa hợp ý mình nhất nghi hoặc hỏi lại.
"Vì Bạch Sầu đã gọi điện cho cháu." Bạch Tàn Phổ nói:"Khi Bạch sầu uống trà ở Tây Hồ thì thấy Tần Lạc và Lý Đằng Huy ngồi uống trà với nhau. Tần Huy và Tần Thiến của Tần gia sau khi nhìn thấy vậy thì vô cùng khó chịu, bèn tiến lên trước vặn hỏi Lý Đằng Huy. Sau đó hai bên xảy ra một số chuyện không vui, cuối cùng hai anh em nhà Tần gia ôm cái tức rời khỏi đó."
"Ừm." Bạch lão gia gật gật đầu."Cho dù việc này không thành thì Lý Đằng Huy và Tần gia cũng có mâu thuẫn. Đây không phải là lôi kéo mà là kế ly gián."
"Vẫn còn một nguyên nhân thứ ba nữa." Bạch Tản Phổ nói
"Là cái gì?"
"Lý Đằng Huy đưa ra lý do rời đi," Bạch Tàn Phổ đáp."Nếu anh ta không muốn cả đời làm người giúp việc cho Tần gia, thì anh ta chỉ có thể chọn cách rời khỏi Tần gia. Chỉ cần anh ta ở lại Tần gia thì cho dù người của anh ta có đứng thẳng được dậy thì trái tim của anh ta vẫn là đang quỳ xuống, cứ quỳ như vậy mãi."
Bạch lão gia nhắm hai mắt lại, say sưa hút điếu thuốc của mình.
"Sáu tỷ?" Bạch lão gia hỏi
"Sáu tỷ." Bạch Tàn Phổ đáp.
Rồi lại là một khoảng thời gian yên tĩnh.
Một lát sau, đến khi nước trong cái tẩu thuốc của ông không còn nóng nữa rồi, thì Bạch lão gia mới đột nhiên mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén.
"Ký đi." Vẻ mặt của Bạch lão gia vô cùng nghiêm túc, sắc mặt sa sầm xuống nói.