Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 638: Đề điểm, đề điểm!: Cổ Vương xuất hiện

Lý Đằng Huy lộ vẻ xúc động nói: "Nếu như cậu không phải là người mưu mô nhất vậy cậu chính là người đáng tôn kính nhất".


"Tôi đương nhiên thuộc về người sau" Tần Lạc cười gượng nói: "Một người mà ai cũng biết bản thân sắp làm gì, người như vậy có thể xưng là người có mưu kế lợi hại nhất không? Ngay cả là người có mưu kế cũng không xứng".


Lý Đằng Huy cười nói: "Bệnh của con gái tôi có thể chữa khỏi không?"
"Có" Tần Lạc nói: "Bây giờ các cô ấy có thể nghe và hiểu tôi nói. Tôi có thể nắm chắc ba phần chữa khỏi bệnh cho các cô ấy. Nếu như có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì có thể nắm chắc năm phần".


"Nguyên nhân gây bệnh?" Lý Đằng Huy suy nghĩ một lát, ông ta không khỏi cau mày lại.
"Anh có đầu mối gì sao?" Tần Lạc hỏi.
"Không, không có" Lý Đằng Huy khoát tay nói. "Nếu đã có thì đã không để tới bây giờ".


Dường như Tần Lạc đã nhìn thấu tâm trạng của Lý Đằng Huy, hắn nói: "Nếu như anh có thể nhớ ra điều gì, hãy nói cho tôi biết".
"Được" Lý Đằng Huy vứt mẩu thuốc xuống đường, dùng chân giẫm lên và nói: "Văn Nhân gia phái cậu tới?"


"Đúng vậy" Tần Lạc cười gật đầu. "Điều kiện bọn họ đưa ra cũng rất tốt. Anh có thể suy nghĩ".
"Tuyệt đối không thể được" Lý Đằng Huy nói. "Tần gia đối xử với tôi rất tốt".


"Tôi biết" Tần Lạc nói. "Mặc dù tôi không hiểu nhiều lắm về Tần gia nhưng có một số chuyện ai cũng biết. Tần gia cần nguồn năng lượng với để phát triển. Anh đương nhiên là công thần lớn nhất. Bọn họ nhất định phải đối xử với anh hậu hĩnh nhất".


"Hãy cảm tạ ý tốt của Văn Nhân tiểu thư hộ tôi. Nhưng vấn đề là tôi không thể bỏ chủ cũ"


Lý Đằng Huy nói. "Lý gia từ đời ông tôi đã bắt đầu làm việc cho Tần gia. Cha tôi cũng là quản lý của Tần gia. Tần gia cử tôi sang Mỹ học, đã chi trả tất cả chi phí học tập của tôi. Sở học của tôi đương nhiên phải báo đáp Tần gia".


"Giọt nước ân đức, báo đáp như suối chảy" Tần Lạc tán thưởng. "Người biết báo ân không phải là người xấu. Tôi tha thứ cho anh chuyện anh đuổi tôi ra khỏi nhà hôm nay".
"Là tôi nợ cậu một lời xin lỗi chính thức" Lý Đằng Huy nói: "Lúc nãy tôi đã rất lỗ mãng".
"Chuyện qua rồi" Tần Lạc nói.


"Tôi mời cậu đi uống trà, được không?" Lý Đằng Huy đề nghị.
"Với thân phận của anh, có lẽ không tiện" Tần Lạc cười nói. Hắn chỉ tay vào một chiếc xe đang đỗ cách đó không xa nói: "Bọn họ sẽ nói với Tần Túng Hoành hành động của anh".


"Đại thiếu gia là người rất thông minh. Càng che đậy càng chứng minh trong lòng tôi có quỷ. Chúng ta cứ thoải mái gặp nhau ngược lại sẽ làm cậu ấy yên tâm" Lý Đằng Huy nói.
"Vậy được rồi" Tần Lạc gật đầu nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh".


Mỗi người đều có một phạm vi giới hạn của mình. Trong phạm vi giới hạn đó có ấn định chi tiêu. Một nhân viên văn phòng lương tháng hai ngàn tệ tuyệt đối sẽ không tới nơi giải trí xa hoa Thiên Thượng Nhân Gian. Một ông chủ nhỏ với lương tháng mười vạn tệ cũng tuyệt đối không tới Vương Triều Công Tước hay Trung Quốc hội sở đã tiếp khách.


Tần Lạc không quen thuộc Yến Kinh. Lý Đằng Huy là người lựa chọn địa điểm uống trà.
Hội sở Tây Hồ. Tên của một địa danh được dùng cho một trà lâu lâm viên xa hoa, không giống như là của tư nhân xây dựng mà là một văn phòng làm việc của chính quyền Hàng Châu xây dựng ở Yến Kinh.


Lý Đằng Huy muốn một phòng riêng, cô gái phục vụ mặc sườn xám cao gầy xinh đẹp như sinh viên đại học văn khoa nói rằng tất cả các phòng đã được sử dụng hết, không còn phòng trống.


Đương nhiên Lý Đằng Huy không phải là khách hàng cao giá ở chỗ này, cũng không phải là người thích nổi giận đùng đùng khiến cho nhân viên hội sơ run rẩy thể hiện quyền uy và sự uy nghiêm của mình. Ông ta chỉ hoà nhã nói hãy sắp xếp một vị trí thích hợp.


Vì vậy Tần Lạc và Lý Đằng Huy được nhân viên hội sở sắp xếp ngồi ghế mây bên ngoài.


Cây cầu nhỏ, cây cổ thụ, ao cá. Cảnh quan lâm viên xem ra cũng rất đẹp. Nhân viên hôi sở sắp xếp chỗ ngồi ở ngoài cho hai người bọn họ, trong đó có một người là nhân vật hiển hách của nguồn năng lượng mới xem ra cũng không phải là hạ thấp hai người. Có lẽ cô nhân viên nghĩ rằng chỗ ngồi này đẹp hơn những chỗ khác, dễ chịu hơn. Chỉ cần một chi tiết nhỏ này có thể thấy phụ nữ nhạy cảm hơn đàn ông.


"Cậu uống trà gì?" Lý Đằng Huy hỏi.
"Long tỉnh" Tần Lạc trả lời.


"Tôi cũng thích uống trà Long Tỉnh. Thanh cao bền bỉ, hương thơm như hoa lan, có vẻ lạnh nhạt nhưng lại xâm nhập vào trái tim" Lý Đằng Huy tươi cười nói, giống như hai người đã tìm điểm chung của nhau. Ông ta quay người nói với cô nhân viên xinh đẹp bên cạnh: "Một bình trà Long tỉnh".


"Được. Xin hai vị ngồi chờ" Cô gái bán hàng cười rụt rè rồi khom người lui ra bên ngoài. Nàng hiểu dù hai người này không thể vào phòng riêng uống trà nhưng người đã có thể vào đây uống trà tuyệt đối không thể trêu vào được.


Đây là hội sở Tây Hồ. Ở đây thực hiện chế độ hội viên.


Hội viên, nói một cách chính xác chính là sự phân chia ranh giới giữa người người và người giầu. Nhưng về sau khi một thẩm mỹ viện hai mươi mét vuông hay một quán bán vịt quay nhỏ cũng phân phát thẻ hội viện cho bạn bè, khách hàng quen thì điều này đã trở nên tầm thường.


"Công việc của chúng tôi có áp lực rất lớn. Những đồng nghiệp khác thích uống ca phê để giữ vững tinh thần, tôi thích uống trà, yêu thích thơ ca. Đêm uống trà dưới ánh trăng, sáng sớm với ánh bình minh, gạt bỏ hết nỗi mệt mỏi trong người. Cậu xem cổ nhân không chỉ biết uống trà mà còn biết bình trà. Tôi không thể. Tôi không viết ra được những vần thơ như vậy nhưng có thể hiểu được ý tứ của nó".


Tần Lạc cười nói: "Anh không giống như một nhà khoa học mà giống như một nhà văn".


Lý Đằng Huy rất thoải mái trước câu nói của Tần Lạc: "Trong lòng tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu tôi nghiên cứu không thể đạt được thành quả tốt, tôi muốn trở thành một thi nhân, chứ không muốn trở thành một nhà khoa học bậy bạ. Cuối cùng không ngờ tôi lại đạt được thành quả nhât định".


"Những người phương tây nhất định sẽ hối hận khi thưởng cho anh" Tần Lạc cảm thấy con người Lý Đằng Huy rất thú vị, ít nhất khi nói chuyện với ông ta hắn không lo chuyện tìm chủ đề. Trước đó khi ngồi trên xe, Tần Lạc vốn lo lắng về việc hai người đàn ông lần đầu tiên gặp nhau, uống trà ngồi nói chuyện thì cần nói gì. Tóm lại hắn không thể cứ nói đi nói lại chuyện bệnh tật của hai chị em đó, cũng như không thể nói về chuyện lôi kéo Lý Đằng Huy từ bỏ Tần gia, đầu quân của Văn Nhân gia.


"Khi còn bé tôi muốn làm một nhà thơ. Tôi còn viết những vì sao trên bầu trời giống như đôi mắt của trẻ em. Những ngôi sao biến ấmt chính là đứa trẻ đã ngu thϊế͙p͙ đo" Lý Đằng Huy nói: "Khi lớn lên một chút tôi đã hiểu rõ ràng, chỉ làm một nhà khoa học mới có thể thực hiện được mục tiêu của mình. Mỗi người chúng ta không dễ dàng để có một lý tưởng, thực hiện lý tưởng càng không dễ dàng. Tôi muốn trước hết thành công ở lĩnh vực mình không thích sau đó mới tập trung thời gian và sức lực hoàn thành chuyện mình thích".


"Đúng vậy" Tần Lạc thực sự xúc động nghĩ. Trong cuộc đời con người, muốn làm chuyện mình thích là vô cùng khó khăn. Đại đa số người không thể làm những việc mà mình yêu thích.
Cũng may hắn đã chọn Trung y. Đây cũng chính là sở thích của hắn, cũng là nghề nghiệp cả đời của hắn.


Nghĩ vậy, đột nhiên Tần Lạc cảm thấy bản thân mình là một người vô cùng may mắn. Vì hắn đã mắc bệnh ngay từ bé mà tất cả những suy nghĩ bỉ ổi, hèn mọn cùng ác độc của nữ thần vận mệnh với hắn đều tan thành mây khói.


Khi hai người đang nói chuyện với nhau về lý tưởng của con người, từ một cửa sổ phòng riêng trên lầu hai, một thanh niên đẹp trai cùng một cô gái xinh đẹp đang chăm chú nhìn hai người.


"Vốn tưởng đây chỉ là lời đồn đại, không ngờ Lý Đằng Huy này quả thật muốn phản bội Tần gia chúng ta. Chúng ta họ Tần, gã kia cũng họ Tần nhưng họ Tần của nó có thể sánh với họ Tần chúng ta sao?" Người thanh niên khinh bỉ nói: "Lý Đằng Huy rất giỏi trong nghiên cứu nhưng bản lĩnh thì quá kém".


"Có lẽ hai người bọn họ chỉ là bạn bè" Cô gái bưng chứn trà nói. Cô ta mặc bộ trang phục màu bạc, mái tóc cắt ngắn, bên tay phải đeo một cái vòng tai dài gần như chạm vào vai mình, thoạt nhìn có vẻ thông minh, lanh lợi.


"Nếu như hắn làm một con chó của Tần gia thì hắn nên đi cắn kẻ thù có ý định làm tổn tương chủ nhân của mình. Loại hành vi mập mờ này của hắn chính là một loại phản bội" Gã thanh niên đứng dậy nói: "Anh xuống đó xin chén trà uống".


"Đừng gây chuyện nữa" Cô gái khuyên gã. "Bây giờ Túng Hoành đang trọng dụng người này. Chúng ta không nên làm khó cho Túng Hoành".
"Yên tâm đi, anh chỉ nói cho hắn biết bổn phận làm người của hắn mà thôi" Gã thanh niên cười nói.


Lý Đằng Huy thấy một đôi nam nữ thanh niên đi tới thì đứng dậy cung kính chào hỏi hai người: "Huy thiếu gia, Lam tiểu thư, hai người cũng tới đây uống trà hả?"
"Đúng vậy" Gã thanh niên gật đầu. Ánh mắt gã nhìn Tần Lạc, gã cười nói: "Không giới thiệu cho tôi làm quen người bạn này sao?"


Lý Đằng Huy biết đôi thanh niên nam nữ Tần gia này đã nhận ra thân phận của Tần Lạc. Bây giờ giấu diếm chữa lợn lành thành lợn què mà thôi. Ông ta thẳng thắn nói: "Cậu ấy là Tần Lạc".
"Ồ, thì ra là Thánh thủ y học Trung Quốc lừng lẫy" Tần Huy cười ha hả nói: "Tôi cứ tưởng mình đã nhận lầm người".


Tần Lạc biết đôi thanh niên nam nữ này. Ở buổi lễ thượng thọ tám mươi của Tần lão gia, hắn đã nhìn thấy hai người này đứng cạnh Tần Túng Hoành cùng nghênh đón khách.


Mặc dù hắn không biết tên của hai người này nhưng một khi đứng ở vị trí thì chính là những người quan trọng của Tần gia. Không thể không nói người của Tần gia đều là những anh tài xuất chúng. Dù chỉ cần nhìn qua bề ngoài cũng thấy bọn họ quả thực là người đi ngàn dặm mới thấy một.


Bọn họ tới đây uống trà, nhìn thấy hắn và Lý Đằng Huy ngồi uống trà, nói chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng nhất định không thoải mái. Đương nhiên bọn họ hiểu rất rõ nguy cơ của Tần gia.


"Tôi không biết hai người" Tần Lạc cười nói. Hắn vừa mới giáo huấn một công tử họ xa của Tần gia, bây giờ lại có một công tử Tần gia thực sự tới tìm hắn. Nếu như dạy cho Tần Dật một bài học chỉ có thể làm Tần gia mất mặt đôi chút còn nếu hắn động tới hai người này thì chính là đấm thẳng vào gương mặt già nua, quý phái, cẩn trọng của Tần gia.


"Chúng tôi đều là những người nhỏ bé. Tần thầy thuốc không nhớ cũng hiểu được" Tần Huy nói.


Tần Huy quay nhìn Lý Đằng Huy nói: "Chúng tôi gặp anh ở chỗ này cũng không có gì ngạc nhiên nhưng thấy dượng ở cùng với anh ta mới khiến chúng tôi rất kinh ngạc. Dượng hẳn biết nơi này thực hiện chế độ hội viên. Nếu như không có Tần gia, cả đời này dượng cũng không thể tới đây uống trà".