Khi nhân viên cửa hàng quay lai đoạn băng camera của hôm nay, Tần Lạc đã nhìn thấy cô bé giống như yêu ma đó ngang nhiên đi ra từ cửa sau.
Dường như cô bé còn cố ý thị uy. Khi ra tới cửa còn cố tình đứng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, đáng yêu giống như một thiếu nữ mới lớn thuần khiết, trong sáng.
"Chính là cô ta" Tần Lạc nói với Đại Đầu.
"Hãy sao lại băng ghi hình" Đại Đầu nói nói nhân viên cửa hành ngồi trước máy tính.
Được viên quản lý cho phép, nhân viên cửa hàng đã cắt đoạn băng ghi hình có hình ảnh của cô bé Hồng Phu, sao lại giao cho Tần Lạc.
Tần Lạc đưa cái đĩa CD đó cho Đại Đầu, còn về việc sau này nên làm thế nào là chuyện của Đại Đầu.
"Tiên sinh, thật sự xin lỗi. chúng tôi không ngờ lại xảy ra sự cố này" Viên quản lý nhìn Tần Lạc nói lấy lòng: "Tôi đã thảo luận với cửa hàng tổng. Bộ sườn xám bạn của anh đã thử chúng tôi có thể miễn thanh toán hoá đơn, coi như đây là tâm ý nho nhỏ của chúng tôi. xin tiên sinh hãy chấp nhận đề nghị của chúng tôi".
Khách hàng bị người đánh ngất trong phòng thử quần áo, Tần Lạc lại bị nhân viên cửa hàng đánh lừa. Nếu như bọn họ thực sự làm lớn chuyện, danh tiếng của cửa hàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Điều chủ cửa hàng quần áo này muốn chính là sự thừa nhận của khách hành. Nếu như không có sự thừa nhận an toàn của khách hàng, còn ai dám tới cửa hàng này mua sắm nữa không?
Với đẳng cấp kinh doanh của cửa hàng này, bộ sườn xám này đại khái khoảng chừng năm vặn tệ gì đó.
Nhưng thật ra Tần Lạc không quan tâm tới chút tiền đó. Bản thân hắn cũng hiểu thật ra chuyện anỳ không liên quan gì tới người của cửa hàng. Người ta mở cửa hàng làm ăn buôn bán không dễ dàng gì, hắn không cần phải cố hạch sách người ta.
"Thôi bỏ đi" Tần Lạc nói: "Hy vọng sau này các ông không còn dám làm những chuyện ngốc nghếch như này nữa. Lần sau có người phụ nữ nào nhờ nhân viên của ông ra tìm chồng, hãy yêu cầu người đó cho xem giấy đăng ký kết hôn. Ai nói gì các ông cũng tin, không phải những người đẹp trai đều gặp nạn hết sao?"
"Dạ, dạ. Tiên sinh nói rất đúng" Viên quản lý liên tục gật đầu. "Chủ yếu là do tiên sinh cũng anh tuấn hơn người. Ha ha ha".
Khi nói viên quản lý còn cố tình liếc nhìn Natasha, ông ta tỏ vẻ rất khâm phục Tần Lạc. Ngay cả những mỹ nữ nước ngoài cũng chiếm được dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt đó những người đàn ông có thể hiểu ngầm với nhau nhưng Natasha thì không hiểu.
Sau khi đã xảy ra chuyện đó, Natasha không cìn hứng thú đi dạo phố. Sau khi từ cửa hàng quần áo ra, hai người quay về nhà của Lệ Khuynh Thành.
Tần Lạc vốn cũng muốn nói mấy câu an ủi Natasha vì dù sao nàng cũng vì hắn mà trúng thuốc mê nhưng bởi vì ngôn ngữ bất đồng nên câu nói xin lỗi của hắn chỉ có thể tắc nghẹn lại trong bụng.
Sau khi bước vào trong phòng, Tần Lạc nói với Natasha một câu tiếng Anh mà hắn vẫn thường luyện tập: "I am sorry".
Chưa ăn thịt lợn nhưng Tần Lạc đã từng nhìn thấy lợn chạy qua. Dù Tần Lạc không nói được tiếng Anh nhưng đây chính là câu khẩu ngữ hắn vẫn hay nói hàng ngày.
Chỉ là bình thường vì bài xích ngôn ngữ của người khác nên hắn không muốn nói mà thôi. Hơn nữa cách phát âm của hắn cũng hơi quái dị một chút.
"Tần Lạc, anh nói xin lỗi tôi hả?" Natasha cười quyến rũ nói: "Không có chuyện gì. Tôi không trách anh bởi vì chúng ta là bạn bè. Tôi là bạn của người Trung Quốc".
Tần Lạc nghe mà không hiểu Natasha đang nói gì. Hắn chỉ vào bộ sườn xám trên người nàng mà cửa hàng quần áo đã tặng nói: "Cô mặc bộ sườn xám này rất đẹp, rất có phong cách Trung Quốc cổ điển".
Đương nhiên lần này Tần Lạc dùng tiếng Trung Quốc chuẩn mực nhưng hắn không thể nào dùng được tiếng Anh để nói mấy từ " quần áo", " đẹp", "cổ điển", "phong cách".
Natasha nghe không hiểu gì nhưng nàng hiểu Tần Lạc đang nói về cái gì. Nàng cười ha hả nói: "Cám ơn anh, Tần Lạc".
Sau khi Lệ Khuynh Thành về nhà, nghe Tần Lạc kể lại chuyện bị tập kích bất ngờ ở cửa hàng quần áo, nàng giật mình nói: "Tại sao lúc nào cũng có người xấu tới tìm anh vậy hả? Trên cổ anh có đeo tấm biển: Tôi là người tốt không?"
"Anh cũng không biết" Tần Lạc cười gượng gạo nói: "Có thể anh đắc tội với quá nhiều người".
"… xui xẻo nhất là Natasha. Đi theo anh, không phải bị côn đánh ngất thì cũng bị ngươi hạ thuốc mê…" Lệ Khuynh Thành trêu chọc Tần Lạc. "Nếu như anh không nhanh ăn tảng thịt bò tươi này thì chỉ e tảng thịt bò này sẽ bay mất. Sau hai chuyện khủng khϊế͙p͙ đó, sau này còn ai dám đi với anh không?"
Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành cười nói: "Không phải em không bỏ đi sao?"
"Em khác với các cô ấy" Lệ Khuynh Thành nói: "Khi các cô ấy ở cùng với anh, anh đã mang tai hoạ tới cho các cô ấy. Khi anh và em ở cùng một chỗ, em mang tai nạn tới cho anh".
"Gần đây bọn họ có tới tìm em nữa không?" Tần Lạc nghiêm túc hỏi.
"Không" Lệ Khuynh Thành nói: "Người cần báo thù là em. Bọn họ vội gì chứ?"
"Vậy em sẽ chủ động đi tìm bọn họ sao?"
Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc nói: "Anh có sợ em làm ảnh hưởng tới Khuynh Thành Quốc Tế không?"
"Anh chỉ lo lắng tới sự an toàn của em" Tần Lạc nói.
Lệ Khuynh Thành bước tới cạnh Tần Lạc, ôm hắn từ sau lưng, cọ bộ ngực đầy đặn của mình vào lưng hắn nói: "Xem ra công phu trên giường của em rất khá làm cho đại gia rất hài lòng, phải không?"
"…"
Một lần nữa Tần Lạc đi tới tiểu khu Hoa Hồng Viên, lần này hắn dễ dàng tìm thấy biệt thự của Trương Mẫn.
Trước đó Trương Mẫn đã nhận được điện thoại, nàng đã đứng chờ hắn trước cửa. Trương Mẫn chào Tần Lạc: "Bác sĩ Tần, lại phiền anh phải đi xa như vậy".
"Không có gì" Tần Lạc cười nói: "Các cô ấy là bệnh nhân của tôi. Đây là điều tôi cần phải làm".
"Hai đứa vẫn đang ở trong phòng" Trương Mẫn dẫn Tần Lạc vào nhà.
Hi Dung và Hi Vũ đang ngồi trên nền nhà phòng khách chơi đùa, khi nhìn thấy Tần Lạc và mẹ mình đi vào nhà, Hi Dung đỏ mặt, nhanh chân bỏ chạy lên lầu. Hi Vũ ở phía sau kêu lên: "Chú rể đến, chú rể đến".
"Hi Vũ, không được nói lung tung" Trương Mẫn chạy tới ngăn con gái.
"Con không nói lung tung. Mẹ đã nói muốn gả Hi Dung cho anh ấy" Hi Vũ ấm ức nói.
Trwong Mẫn vốn định giải thích với con gái mình đó chỉ là một câu nói đùa nhưng không ngờ con gái mình lại không nghe. Trương Mẫn đành quay sang cười xấu hổ nói với Tần Lạc: "Bác sĩ Tần, thật sự xin lỗi. Khi đó tôi chỉ buột miệng nói thôi, không ngờ hai con bé lại nhớ. Anh đừng để ý".
"Không sao" Tần Lạc an ủi Trương Mẫn: "Hai cô ấy là bệnh nhân. Sau này khỏi bệnh là không có chuyện gì cả".
"Bác sĩ Tần, lần này cần chữa trị cho hai đứa như thế nào?" Trương Mẫn hỏi.
Tần Lạc cười nói: "Tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân phát bệnh của hai cô ấy vì vậy giai đoạn ban đầu chỉ tiến hành điều trị có tính chất hỗ trợ mà thôi. Thứ nhất là dùng Trung y để điều trị, bổ sung và tăng cường thể lực và chức năng của các cơ quan. Thứ hai là châm cứu để cân bằng, phối hợp vận hành ngũ tạng lục phủ cùng với bài trừ độc tố".
"Được" Trương Mẫn gật đầu nói. "Bác sĩ Tần là thầy thuốc nổi danh quốc tế, nhất định anh sẽ chưa khỏi cho Hi Dung và Hi Vũ".
"Tôi sẽ cố gắng hết sức" Tần Lạc nói. Sau khi suy nghĩ một lát hắn nói thêm: "Nếu như chị đồng ý, tôi có thể mời một người tới đây hỗ trợ điều trị".
"Ai vậy?" Trương Mẫn hỏi.
"David Adams"
"David Adams?"
"Ông ấy là chuyên gia nổi tiếng thế giới về bệnh tâm thần. Chúng tôi đã từng hợp tác với nhau. Các công trình nghiên cứu của ông ấy vô cùng xuất sắc" Tần Lạc giải thích.
Khi Tần Lạc từ chối tới chữa bệnh cho Cừu lão gia, Cừu Yên Mị đành phải mời David Adams quay lai chữa bệnh cho Cừu lão gia.
Lúc này Tần Lạc nói ra điều này là quả thực hắn muốn sự trợ giúp của con yêu quái mắt xanh ở phương diện chuyên môn cùng hỗ trợ tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho hai chị em sinh đôi này. Đây là căn bệnh hiếm thấy trên thế giới. Trước đây Tần Lạc hoàn toàn không biết gì về căn bệnh này. Hắn không đủ tự tin để nghĩ rằng y thuật của hắn hay Thái Ất Thần Châm có thể chữa khỏi bệnh cho hai chị em sinh đôi này.
Đối với thầy thuốc mà nói, kéo dài thời gian của người bệnh chính là gây cho người bệnh chứng tự sát mãn tính. Tần Lạc không bao giờ làm chuyện không có đạo đức như vậy.
Thứ hai, hắn kéo theo David Adams thì sẽ làm giảm bớt sự chú ý của Tần gia. Hai người chữa bệnh, công lao thuộc về hai người. Một người chữa bệnh, công lao giành tất cho Tần Lạc. Nói không chừng có thể khiến Lý Đằng Huy dao động.
Đương nhiên Tần Lạc và Lý Đằng Huy chưa gặp mặt nhau. Hắn cũng không biết Lý Đằng Huy là người thế nào. Hắn không biết tình cảm của Lý Đằng Huy đối với Trương Mẫn và hai con gái sinh đôi bệnh tật sâu nặng tới mức độ nào.
Thứ ba, bây giờ Tần Lạc rất hứng thú với những căn bệnh não bộ. Hắn muốn học tập nhiều điều từ David Adam, học được càng nhiều kinh nghiệm chữa bệnh càng tốt.
Sau khi thanh danh Tần Lạc hiển hách, có tiếng vang trên diễn đàn y học thế giới. Yêu quái mắt xanh đó cũng vì được Tần Lạc giới thiệu mà cũng được giới y học phương tây tôn sùng gấp bội.
Bởi vì Tần Lạc là thầy thuốc Trung Quốc đầu tiên chỉ động muốn hợp tác với những người hành nghề y học phương tây. Hơn nữa Tần Lạc còn đặt cho ông ta một ngoại hiệu rất thú vị.
Đây chính là vinh quang!
"Nếu vậy thì tốt quá" Trương Mẫn vui mừng nói. "Tiền không thành vấn đề. Nhưng sao tôi có thể liên lạc với bác sĩ đó?"
Mặc dù Trương Mẫn là tình nhân của Lý Đằng Huy nhưng về mặt tài chính Lý Đằng Huy rất hào phóng với ba mẹ con nếu không Lý Đằng Huy đã không mua biệt thự ở tiểu khu Hoa Hồng Viên cho ba mẹ con ở.
Hơn nữa bản thân Trương Mẫn cũng có công ty riêng. Lợi nhuận hàng năm của công ty tương đối khả quan. Dù việc thuê chuyên gia hàng đầu thế giới tốn kém rất nhiều tiền nhưng đối với Trương Mẫn mà nói điều này cũng không tạo nên áp lực gì.
"Tôi có thể liên lạc giúp chị. Có lẽ bây giờ ông ấy vẫn đang ở Yến Kinh" Tần Lạc nói. "Chúng ta hãy lên lầu xem hai cô ấy thế nào?"
"Được" Trương Mẫn nói.
Hai người đang định lên lầu thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô.
Trương Mẫn đi tới bên cửa sổ kính nhìn ra ngoài. Nàng cười nói: "Cha hai đứa đã về".
Lý Đằng Huy?
Tần Lạc thầm vui mừng nhưng hắn vẫn thản nhiên đi tới bên cạnh Trương Mẫn. Qua kính cửa sổ hắn nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ chiếc Mercedes.
Thoạt nhìn thì gương mặt của Lý Đằng Huy trẻ hơn tuổi, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Một bộ véc phẳng phiu, mái tóc chải mượt. Mới nhìn trông Lý Đằng Huy hoàn toàn không giống một nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu mà giống như một ông chủ thành công trên thương trường.
Thảo nào hai đại mỹ nữ Ngô Sương và Trương Mẫn lại bằng lòng chung một chồng. Chỉ cần nhìn tướng mạo cũng đủ khiến người khác phải nảy sinh tình cảm.
Lý Đằng Huy ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ sau khi ánh mắt ông ta chạm với ánh mắt Tần Lạc, Lý Đằng Huy mới bước vào nhà.
"Đằng Huy, anh đã về" Trương Mẫn cười bước tới đón ông ta.
"Ừ, anh tới thăm Hi Dung, Hi Vũ" Lý Đằng Huy trả lời nhưng ánh mắt ông ta vẫn không rời khỏi Tần Lạc.
"Ồ, để em giới thiệu với anh" Trương Mẫn chỉ vào Tần Lạc nói: "Đây là bác sĩ Tần, một thầy thuốc Trung y rất có danh tiếng ở trong nước".
"Tần Lạc?" Hai hàng mi của Lý Đằng Huy chớp chớp.
Hai tay ông ta vẫn buông thõng hai bên hông, không có ý định bắt tay với Tần Lạc.
"Là tôi" Tần Lạc gật đầu.
"Cút ra khỏi nhà" Lý Đằng Huy chỉ ra cửa nói.