Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 634: Lật thuyền trong mương: Bột phấn ngứa

"Nhị gia, ngài đã về" Ông lão mở cánh cổng sơn đỏ, cung kính chào người đàn ông toàn thân toát ra sự nguy hiểm.
Gã đó không thèm quan tâm, thậm chó còn không liếc mắt nhìn ông lão. Gã đi ngang qua người ông lão tới chỗ ông già đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế ở hành lang, ngồi xổm bên cạnh ông ta.


"Bọn chúng đã gặp nhau rồi" Bạch Tàn Phổ cười nói.


"Tất cả đều nằm trong dự liệu của ta. Với trí tuệ của Tần Túng Hoành, hắn sẽ không thể không nhận ra mục đích thật sự của Tần Lạc khi tiếp cận con riêng của Lý Đằng Huy. Bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi chờ chúng cắn xé nhau. Chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi" Ông già rút tẩu thuốc ra nói.


"Chúng ta không ra tay trợ giúp sao?" Bạch Tàn Phổ hỏi.


"Chúng ta không trợ giúp? Chúng ta không trợ giúp con bé đó sao có thể yên tâm liều chết với Tần gia? Đừng thấy con bé lạnh lùng như băng, nó khôn khéo như hồ ly vậy đó. Chúng ta xuất lực nhưng giữ lại chủ lực. Hơn nữa chuyện này vốn không phải là chuyện ta quan tâm. Cứ để cho hai nhà chúng đấu một sống một chết, chỉ cần mình ta sống là đủ".


"Cháu đã hiểu cần phải làm gì" Bạch Tàn Phổ nói.
"Vậy chuyện này nên làm thế nào?" Bạch lão gia cười hỏi. Dáng vẻ ông ta mơ màng như buồn ngủ vậy, thoạt nhìn giống như con mèo già lười biếng không muốn trèo lên tường.


"Cháu đã gặp qua Tần Lạc. Hắn nhất định sẽ không nghi ngờ" Bạch Tàn Phổ nói. "Hơn nữa hắn có nghi ngờ thì đã sao nào? Hắn không có chứng cớ. Hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật làm theo sự sắp đặt của chúng ta".
"Hãy cẩn thận" Bạch lão gia dặn dò.


"Cháu biết việc này có ý nghĩ thế nào với chúng ta" Bạch Tàn Phổ cười nói.


"Văn Nhân Mục Nguyệt không phải là kẻ ngốc. Tần Túng Hoành cũng không phải là kẻ ngốc. Tần Lạc cũng không phải là kẻ ngu. Phá Cục cũng không ngu. Cháu có biết vì sao ta giao Bạch gia cho Phá Cục nhưng lại giao những chuyện bí mật này cho cháu không?"
"Bởi vì cháu tàn nhẫn hơn anh ấy" Bạch Phá Cục âm trầm nói.


"Phá Cục cũng tàn nhẫn, cũng tàn nhẫn như cháu" Bạch lão gia nói. "Nhưng Phá Cục không xấu như cháu. có một số việc Phá Cục không làm được nhưng cháu lại làm được. Đây chính là nguyên nhân ta không muốn cho Phá Cục tham dự vào. Phá Cục muốn làm người thừa kế Bạch gia thì còn cần phải tôi luyện".


"Nếu như vậy, tại sao ông không chọn cháu?" Bạch Tàn Phổ cười hỏi.
"Danh tiếng của cháu không tốt" Bạch lão gia cười nói: "Người có danh tiếng không tốt, không phù hợp là người đứng đầu gia tộc".
"Không phải điều này rất oan uổng cho cháu sao?" Bạch Tàn Phổ nói.


"Ra trận là huynh đệ, chiến tranh cha con đều là lính" Bạch lão gia nói. "Hai anh em cháu chính là người ta coi trọng nhất. Một sáng, một tối, một chính, một tà, một cuồng, một điên, một người có cái nhìn đại cục xuất sắc, một người biết hoàn thành những chi tiết nhỏ nhất. Bạch gia nằm trong tay hai cháu, ta chết cũng yên tâm".


"Nhiệm vụ lần trước thất bại làm cháu rất áy náy. Lần này cháu đã mời tới Cổ Vương Miêu Cương".
"Không động thì thôi, đã động thì phải giết người. Thất bại là điều xấu hổ nhất trên thế giới này. Không thể tha thứ" Bạch lão gia nói rồi đột nhiên mở mắt ra.


Hai mắt mờ mờ, ánh mắt sáng ngời. Trong mắt ông ta như có luyến tiếc sự thay đổi bất ngờ của năm tháng nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
Ông ta đã thất bại nên bản thân luôn khắc sâu điều đó.
"Đúng vậy, ông" Bạch Tàn Phổ trả lời.


Tần Lạc vốn định quay về bệnh viện gặp ông mình nhưng hắn nghĩ tới Natasha, ân nhân cứu mạng của mình vẫn đang ở trong nhà Lệ Khuynh Thành. Bản thân hắn không tới gặp, không hỏi thăm là không có đạo nghĩa vì vậy hắn liền bảo Đại Đầu lái xe chạy về hướng nhà của Lệ Khuynh Thành.


Tần Lạc gọi điện thoại cho Lệ Khuynh Thành: "Em đang ở đâu?"
"Em vẫn đang ở công ty. Có chuyện gì hả?"
"Anh muốn tới nhà em gặp Natasha. Em có thể quay về nhà không?" Tần Lạc hỏi.


"Bây giờ không được" Lệ Khuynh Thành nói: "Nửa tiếng nữa em phải chủ trì một hội nghị. Anh có thể tìm được đường đi, Natasha ở nhà cũng có thể mở cửa giúp anh, anh không cảm thấy em quay về là thừa sao?"


"Quan hệ của anh và cô ấy không phải như vậy" Tần Lạc buồn bực nói. Trong đầu nàng luôn có suy nghĩ lưu manh như vậy. Cho dù là hai người trong sáng thuần khiết như nào cũng bị nàng nghĩ cho những trò rất nhơ bẩn.
"Em biết" Lệ Khuynh Thành nói. "Nhưng có thể phát triển. Chẳng lẽ anh thật sự không muốn nếm thử cơm tây à?"


"Anh không có hứng thú" Tần Lạc nói.
"Em nghĩ anh sẽ cảm thấy tiếc nuối" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích. "Cưng ơi, em phải làm việc. Anh cứ tự đi hưởng thụ đi. Dù sao cá đã lên bờ, muốn nấu thế nào là tuỳ anh".
"Em không quay về, bọn anh không thể nói chuyện với nhau" Tần Lạc sốt ruột nói.


"Có một số việc chỉ cần hành động" Nói xong Lệ Khuynh Thành ngắt điện thoại. Trong điện thoại của Tần Lạc vang lên tiếng tút tút.
Tần Lạc cười gượng. Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Lệ Khuynh Thành, hắn chỉ là kẻ hám gái, thấy gái đẹp là nhào vào lòng hay sao?


Sau khi bấm chuông, Tần Lạc kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài.
Cánh cửa phòng mở ra. Natasha mặc áo tắm màu trắng đứng trước cửa. Nàng vui mừng nói: "Tần Lạc, anh đã tới".


Tần Lạc không hiểu Natasha đang nói gì. Hắn biết dù mình nói nàng cũng hông hiểu. Sau khi Tần Lạc chắp tay chào Natasha, hắn chỉ tay vào đầu nàng, hỏi xem vết thương ở đầu nàng còn đau không.
Natasha lắc đầu, ra hiệu vết thương của mình đã bình phục sau đó nàng ra hiệu cho Tần Lạc vào phòng.


Tần Lạc nhìn thấy chiếc áo tắm trên người Natasha cùng với một mảng da ngực trắng nõn lộ ra ngoài, đôi bắp chân thẳng mê người nên chần chừ không dám vào.


Nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu cô gái này cá tính mạnh mẽ. Đột nhiên nàng đẩy ngã hắn xuống ghế salong. Hắn nhất định sẽ không phản kháng. Dáng người nàng cao lớn, khoẻ mạnh, nhất định sẽ rất khoẻ.


Hơn nữa Natasha là ân nhân cứu mạng hắn. Nàng đã tình nguyện giơ đầu ra đỡ côn hộ hắn. Cho dù nàng thực không thực lòng làm như vậy, hắn có thể nhẫn tâm từ chối không?
Có ai đã nói câu: Đại ân đại đức không thể báo được thì hãy lấy thân báo đáp.


Natasha thấy Tần Lạc vẫn chăm chú nhìn vào chiếc áo tắm của mình, không muốn bước vào trong phòng vì vậy nàng chỉ tay vào toilet nói một tràng.
"Tôi không hiểu gì" Tần Lạc chỉ hận là không thể mở đầu ra để xem rốt cuộc nàng đang nghĩ gì trong đầu.
Cần phải nhanh chóng phổ biến ngôn ngữ Trung Quốc.


Natasha nóng nảy, nàng kéo tay Tần Lạc tiến vào ban công. Lúc này Tần Lạc mới biết thì ra chiếc sườn xám của nàng đã được nàng giặt.


Tần Lạc muốn tìm quần áo của Lệ Khuynh Thành cho Natasha mặc nhưng hắn lại sợ Lệ Khuynh Thành không thích người khác mặc quần áo của mình. Tần Lạc đành phải gọi điện cho Lệ Khuynh Thành. Thật ra Lệ Khuynh Thành là người phụ nữ hào phóng, nàng nói trong tủ quần áo của mình có một bộ quần áo mới mua vẫn chưa mặc, có thể lấy cho Natasha mặc.


Tần Lạc liền đi lấy quần áo cho Natasha mặc.


Đó là một bộ véc nữ màu trắng. Vóc người Natasha tương tự như Lệ Khuynh Thành nên khi nàng mặc vào rất vừa vặn. Tần Lạc lại tìm quần áo lót trong tủ quần áo của Lệ Khuynh Thành cho Natasha. Không thể không nói khi Natasha mặc áo véc nữ, dáng người nàng càng nóng bỏng. Có lẽ vì Natasha mặc quần áo của Lệ Khuynh Thành nên Tần Lạc cũng có cảm giác thân thiết với nàng hơn.


Sau khi Natasha đứng trước gương soi mình, cảm thấy vô cùng hài lòng với bộ quần áo đó, nàng liền kéo Tần Lạc tới trước cửa sổ, chỉ tay vào một cao ốc rất cao sau đó nàng lại chỉ tay vào chính mình.
Dựa theo ý của nàng, Tần Lạc hiểu rằng Natasha muốn đi đâu đó và nàng muốn Tần Lạc đưa mình đi.


Tần Lạc do dự một lát rồi sảng khoái đồng ý.
Là một người chủ nhà, Tần Lạc nhất định phải làm cho ân nhân cứu mạng mình có cảm giác thoải mái như ở nhà mình. Mặc dù hai người không thể nói chuyện với nhau nhưng Lệ Khuynh Thành đã nói rất đúng. Một số việc chỉ cần hành động.


Nơi Natasha chỉ chính là trung tâm thương mại Yến Kinh, là trái tim của Yến Kinh.
Tần Lạc và Natasha đi lẫn trong dòng người hối hả. Cả hai có cảm giác ngẩn ngơ, kỳ lạ.
Ngày hôm qua hai người còn chưa biết nhau, nháy mắt hôm nay đã nắm tay nhau đi dạo phố. Mối duyên phận này quả thực rât thần kỳ.


Bởi vì cả hai không thể nói chuyện với nhau nên Tần Lạc không nói gì với Natasha vì vậy Natasha đi đâu, Tần Lạc đi đó, nàng đứng lại, Tần Lạc đứng lại.
Ngay khi hai người nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo bằng gấm, Natasha vui mừng kéo tay Tần Lạc bước vào.


"Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp chị cái gì?" Một cô gái bán hàng xinh đẹp mặc áo sườn xám màu đỏ bước tới đón hai người. Đương nhiên cô gái nói tiếng anh.


Natasha rất cao hứng, nàng nói chuyện với cô gái bán hàng sau đó nàng chọn một chiếc áo sườn xám có hoa văn rồi đi vào phòng thử quần áo.
Tần Lạc đang ở trong nước nhưng hắn lại có cảm giác như mình là người nước ngoài. Hắn không hiểu người khác đang nói gì vì vậy chỉ đứng quan sát xung quanh.


"Tiên sinh" Cô gái bán hàng đã nói chuyện với Natasha đi tới, tươi cười nói: "Vợ của anh mời anh vào trong".
"Vợ?" Tần Lạc ngơ ngác. Hắn vẫn chưa kết hôn. Hắn nhớ rõ mình chưa có vợ.
"Không phải vậy sao? Cô gái đó nói như vậy" Cô gái bán hàng ngạc nhiên nói.


"Ồ, tôi sẽ đi xem" Tần Lạc nói. Hắn không hiểu Natasha đang chơi trò gì đây.
Tần Lạc đi theo cô gái bán hàng tới khu thử quần áo. Cô gái chỉ vào cánh cửa nhỏ thứ hai đang đóng chặt nói. "Cô ấy ở bên trong".
"Cám ơn" Tần Lạc cười nói.


"Không cần khách khí" Nói xong câu đó cô gái bán hàng rời khỏi đó.
Tần Lạc gõ cửa, không ai trả lời.
Tần Lạc khẽ đẩy cửa. Cánh cửa tự động mở ra nhưng bên trong trống trơn.
Natasha không ở bên trong. Bên trong không có bóng dáng của bất kỳ ai.


"Không hay rồi. Rút lui" Tần Lạc vội vàng quay người rời khỏi đó.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Tần Lạc đã ngửi thấy một mùi hương. Hắn vốn tưởng mùi hương này là của quần áo nên hắn không chú ý.


Thế nhưng khi cả người hắn bắt đầu không còn chút sức lực, thân thể mềm oặt. Hắn mới ý thức được rằng đó không phải là mùi thơm trên quần áo, mùi nước hoa của phụ nữ mà là…


Mùi hương này rất lợi hại. Khi con người mới tiếp xúc thì không phát hiện ra sự hiện hữu của nó. Khi phát hiện ra mình đã ngửi nó thì toàn thân đã mất hết sức phản kháng.
"Vừa mới dùng thuốc ngứa giáo huấn kẻ khác. Không ngờ chỉ trong nháy mắt lại bị báo ứng" Tần Lạc bực tức thầm nghĩ.


Đây đúng là người bắt rắn bị rắn cắn, chơi chim ưng lại bị ưng mổ. Không có chuyện nào bi kịch hơn so với chuyện này.
Thế nhưng như vậy cũng tốt. Rốt cuộc hắn có thể vạch trần chân tướng.
Khi thân thể Tần Lạc từ từ ngã ngồi xuống bức tường thì cánh cửa phòng thử quần áo bị mở ra.