Đây không phải là sự nghi ngờ vô cớ mà chính là trực giác của một cao thủ.
Tần Lạc biết một côn đó đánh vào gáy hắn, dù Natasha không nhào tới đỡ hộ hắn thì hắn vẫn có đủ khả năng tránh được. Nhưng khi Natasah nhào tới nàng đã nhận lấy vết thương đó.
Trên thế giới này không có tình yêu vô duyên vô cớ, càng không có sự thù hận vô duyên vô cớ. Natasha dùng thân thể mình đỡ hộ Tần Lạc một côn, có thể nói chính nàng là người lương thiện,đức hạnh hay là vì ngưỡng mộ y thuật của Tần Lạc hay si mê dáng vẻ đẹp trai của hắn, cùng với công phu trên giường hạng nhất của hắn. Nhưng tại sao nàng lại bị thương?
Vừa rồi Tần Lạc thử tốc độ phản ứng của Natasha. Hắn hiểu nàng hoàn toàn có thể bảo vệ mình dưới tình huống đó. Nàng có thể tránh được một côn đó hay có thể khống chế được gã lưu manh đó.
"Ôi, thực xin lỗi" Natasha bất đắc dĩ nói: "Tần Lạc, anh nói gì đó tôi không hiểu gì cả. Chúng ta có cần mời Lệ Khuynh Thành tới giúp không? Xem ra tôi nhất định phải đi học tiếng Trung Quốc mới được".
Dù Tần Lạc cũng không hiểu Natasha đang nói gì nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của nàng hắn cũng đoán ra phần lớn. Tần Lạc cười nói: "Xem ra bây giờ cô cũng không thể nào giải thích được. Vậy cứ nghỉ ngơi thoải mái đi nha".
Lệ Khuynh Thành, cổ đeo tạp dề đi vào trong phòng, nàng nhìn thoáng qua Tần Lạc và Natasha đã tỉnh lại, hỏi bằng tiếng anh: "Natasha, cô có việc gì không? Có thấy đỡ hơn không?"
"Tôi không việc gì" Natasha nói: "Lệ, lúc nãy tôi và Tần Lạc nói chuyện với nhau rất nhiều nhưng tôi nghe không hiểu gì cả. Cô có thể phiên dịch giúp tôi không?"
Lệ Khuynh Thành quay nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh nói chuyện gì với cô ấy? Natasha nói cô ấy không hiểu gì cả".
"Không có chuyện gì" Tần Lạc cười lắc đầu.
"Không phải là dùng tiếng Trung Quốc biểu lộ thâm tình với người ta đấy chứ?" Lệ Khuynh Thành trêu chọc Tần Lạc.
"Sao có thể như vậy?" Tần Lạc nói: "Chỉ là anh có mấy chuyện không hiểu lắm, muốn nghe giải thích của cô ấy nhưng bây giờ anh thấy không cần thiết nữa. Một ngày nào đó anh sẽ điều tra ra manh mối".
"Huyền bí vậy sao?" Lệ Khuynh Thành cảnh giác liếc nhìn Natasha sau đó nàng cười hì hì nói tiếng Anh với Natasha: "Natasha, Tần Lạc không nói gì nữa. Anh ấy chỉ quan tâm tới sức khoẻ của cô mà thôi. Anh ấy hy vọng cô có thể dưỡng bệnh".
"Ồ, thì ra là vậy" Natasha cười liếc mắt nhìn Tần Lạc nói: "Hãy cám ơn anh ấy hộ tôi".
"Không thành vấn đề" Lệ Khuynh Thành nói: "Tôi làm món ăn sáng Trung Quốc. Nếu như thân thể cô không có vấn đề gì, chúng ta hãy ăn sáng cùng nhau".
"Cám ơn. Tôi rất thích món ăn Trung Quốc" Natasha ngồi dậy nói.
Lệ Khuynh Thành liếc mắt ra hiệu cho Tần Lạc. Tần Lạc lập tức đi theo nàng rời khỏi phòng của Natasha.
Khả năng nấu ăn của Lệ Khuynh Thành rất khá, thậm chí còn hơn cả Lâm Hoán Khê. Điều này làm Tần Lạc cảm thấy rất ngạc nhiên. Những người phụ nữ tính cách mạnh mẽ như nàng thường không thích vào bếp.
Xem ra Natasha thực sự thích món ăn Trung Quốc. Khi ngồi ăn sáng, nàng luôn miệng khen ngợi món ăn sáng Lệ Khuynh Thành làm.
Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi: "Hôm nay anh có chuyện gì không?"
"Anh muốn tới building Hoàn Cầu" Tần Lạc nói. Hôm qua trước khi Văn Nhân Mục Nguyệt rời đi, nàng đã bảo hắn trưa nay tới tìm nàng. Tóm lại Tần Lạc không muốn lỡ hẹn với người khác. Huống chi Văn Nhân Mục Nguyệt bây giờ lại còn là bà chủ của hắn.
"Tìm cô ấy sao?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi: "Vậy Natasha thì sao? Anh cũng đừng quên người ta chính là ân nhân cứu mạng của anh đó".
"Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cứ để cô ấy nghỉ ngơi" Tần Lạc nói.
"Ý của anh là để cô ấy ở nhà một mình sao?"
"Nếu như em có thời gian, hãy ở nhà trò chuyện với cô ấy" Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Thế nhưng xem ra thời gian này em rất bận rộn".
Quả thật, tối hôm qua khi Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành ân ái xong. Lệ Khuynh Thành thoát khỏi người Tần Lạc tới bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc.
Khuynh Thành Quốc Tế đã hoạch định kế hoạch mở rộng lần thứ ba. Kế hoạch lần này không chỉ hạn chế trong nội địa Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao, vùng cao nguyên mà còn hướng tới cả thị trường Đông Nam á.
Đây là một kế hoạch vô cùng quan trọng. Nếu như thành công, kế hoạch này sẽ giúp cho lượng tiêu thụ bột phấn Kim Dũng tăng lên gấp hai, ba lần, cùng với đó là lợi nhuận kinh doanh của Khuynh Thành Quốc Tế cũng tăng lên hai lần.
Vì vậy ngay khi từ Paris quay về, tất cả thời gian và sức lực của Lệ Khuynh Thành đều tập trung vào chuyện này.
"Điều này cũng không phải là vì việc của anh sao?" Lệ Khuynh Thành cắt miếng trứng chiên trong đĩa, cười nói: "Có việc thì thư ký làm. Không có việc thì ngủ với thư ký. Người giúp việc như bọn em thật sự là số khổ".
"…" Suý chút nữa Tần Lạc phun sữa trong miệng ra.
Cũng may Natasha nghe không hiểu tiếng Trung Quốc. Nàng chỉ chăm chú giải quyết bát cháo quẩy của mình.
Khách sạn Hilton, phòng sáu lẻ một.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, đẹp trai đứng bên cửa sổ. Lúc này đây thành phố này còn rất lạ lẫm đối với hắn.
Nhưng hắn tin tưởng rằng không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành chủ nhân của thành phố này.
Trên thế giới anỳ không có chuyện gì tổ chức của hắn không làm được.
Reng reng!
Tiếng chuông cửa ngắn vang lên trong phòng. Tiếng chuông rất ngắn, giống như người bên ngoài vừa mới đặt tay vào chuông đã lập tức bỏ tay ra.
Người đàn ông không nói gì, hắn đi tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo. Sau khi nhìn rõ mặt người bên ngoài, hắn mới mở cửa.
Người từ bên ngoài bước vào cũng là một người nước ngoài. Tóc quăn vàng nhạt, mắt nâu, dáng người nhỏ gầy nhưng hai mắt rất sáng, thoạt nhìn cũng biết alf người rất khôn khéo.
"Depp tiên sinh" Người đàn ông nhỏ gầy cung kính chào người trong phòng.
"Có điều tra được tin tức nào không?" Người đàn ông tóc vàng không để ý tới sự cung kính của đối phương. Hắn đi thẳng vào chủ đề.
"Quân đội Yến Kinh đã nhúng tay vào, áp giải tất cả những người có liên quan khỏi cục cảnh sát" Người đàn ông nhỏ gầy nói.
Depp cau mày nói: "Chúng đã nghi ngờ sao?"
"Đúng thế. Tôi cũng nghĩ như vậy. Đây cũng là nguyên nhân tôi vội vàng tới gặp Depp tiên sinh" Người đàn ông nhỏ gầy nói: "Bây giờ phải làm gì đây? Với thủ đoạn thẩm vấn của người Trung Quốc, mấy tên đó rất khó có thể giữ được bí mật".
Depp lạnh lùng nhìn gã gầy nhỏ hỏi: "Bọn chúng biết bí mật gì sao?"
"Không biết" Dường như gã nhỏ gầy rất sợ ánh mắt của Depp. Hắn bị Depp trừng mắt nhìn thì không tự chủ được lui lại sau mấy bước nói. "Bọn chúng chỉ là bia đỡ đạn, chúng hoàn toàn không biết bất kỳ chuyện gì".
"Một sĩ quan hành động ưu tú thì sẽ không chủ động bày ra cục diện mà phải biến mượn cục diện để tạo ra tình thế" Depp nói: "Cô ấy chỉ lợi dụng tình thế lúc đó mà thôi. Mặc dù thủ đoạn thẩm vấn của quân đội lợi hại nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không moi được tin tức nào bởi vì căn bản chúng ta không có bất kỳ liên lạc nào với chúng".
"Đúng vậy" Gã đàn ông nhỏ gầy nói: "Depp tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Chờ".
Khả năng kiến trúc của con người cũng vĩ đại cao siêu như thiên nhiên vĩ đại. Mỗi khi Tần Lạc đứng trước building Hoàn Cầu cao vút trong tầng mầy hắn luôn có một cảm giác rất diệu kỳ.
Cho dù hắn luôn cố gắng thế nào, hắn luôn có cảm giác rất nhỏ bé khi đứng trước nó nhưng có một số người lại có thể đứng trên mái nhà, muốn giẫm nát nó dưới chân.
Người với người cũng không bình đẳng với nhau. Hơn nữa còn phân chia thành ba bảy loại khác nhau.
Khi Tần Lạc bước vào đại sảnh, một mỹ nữ mặc đồng phục bước tới nghênh đón, nàng cười hỏi hắn: "Ngài là Tần Lạc tiên sinh sao?"
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu.
"Vậy mời ngài đi thang máy bên này" Mỹ nữ giơ tay mời hắn.
"Cám ơn" Tần Lạc cười nói. Hắn nhớ rõ lần trước tới đây đã gây ra một ít hiểu nhầm. Mỹ nữ tiếp tân ở đây đã chặn hắn lại sau đó hắn phải gọi điện cho Mã Duyệt mới được phép đi qua.
Đáng tiếc, cảnh còn người mắt. Mỹ nữ đó đã biến mất không tung tích còn Mã Duyệt thì vẫn đang bị nhốt ở trại an dưỡng Long Tức.
Cửa thang máy mở ra, Tần Lạc nhìn thấy Quả Vương đứng ở cửa nghênh đón hắn.
"Tần tiên sinh, tiểu thư đang chờ tiên sinh ở phòng" Quả Vương cwoif chào hỏi Tần Lạc.
"Cám ơn" Tần Lạc gật đầu nói với hắn sau đó hắn đi tới đẩy cửa phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tần Lạc thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngồi ở ghế, trong tay nàng đang cầm một con dao gọt hoa quả. Khi thấy Tần Lạc tới, Văn Nhân Mục Nguyệt bỏ con dao gọt hoa quả xuống rồi lấy một tập tài liệu đưa cho hắn.
Sau khi Tần Lạc đọc qua, hắn ngạc nhiên nói: "Bạch lão gia đã từng cứu mạng Vô Phong hoà thượng sao?"
"Trên tài liệu này ghi như vậy" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Liệu có tin được không?"
Sau khi Tần Lạc hỏi xong, nhìn ánh mắt khách thường của Văn Nhân Mục Nguyệt đang nhìn mình, hắn nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc, hắn liền nói: "Ý của anh là với gia sản và danh tiếng của Bạch gia năm đó, một khi họ đã cứu mạng Vô Phong hoà thượng, sao lại không có bất kỳ liên lạc nào với Vô phong hoà thượng? Hơn nữa sau đó Bạch gia và Vô Phong hoà thượng gần như là cắt đứt quan hệ với nhau. Ngược lại Tần Túng Hoàng và Vô Phong hoà thượng lại gần gũi với nhau. Tần Túng Hoàng tình nguyện bỏ tiền xây dựng Hàn Ý tự, Tần Túng Hoành còn ủng hộ chi tiêu hàng ngày của Hàn Ý tự".
"Chuyện này càng lúc càng thú vị" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu nói: "Càng ngày càng phức tạp. Trước đây anh chỉ nghi ngờ Tần Túng Hoành nhưng xem ra bây giờ Bạch gia cũng rất đáng nghi. Còn em, em nghi ngờ ai?"
"Người nào em cũng nghi ngờ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói:"Và cũng không nghi ngờ ai cả".
"Em có ý gì?" Tần Lạc không hiểu gì. Cô gái này bình thường nói chuyện rất ngắn gọn, rõ ràng. Tại sao hôm nay lại úp mở như vậy?
"Nếu đứng ở lập trường của anh, em cần phải quan tâm xem hung thủ là ai? Nhưng đứng ở lập trường của em, em cần phải quan tâm tới sự uy hϊế͙p͙ đối với gia tộc Văn Nhân" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Bọn họ ra tay hết lần này tới lần khác đơn giản chỉ là muốn hạ gục gia tộc Văn Nhân mà thôi".
"Vậy bây giờ em muốn làm gì?" Tần Lạc hỏi: "Tóm lại là không thể đồng thời khai chiến với hai nhà Bạch, Tần".
"Liên Bạch kháng Tần" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
"Nhưng từ tư liệu này có thể thấy Bạch gia cũng là đối tượng nghi ngờ" Tần Lạc không hiểu. "Nếu như em liên Bạch chống Tần gia, không phải khi đó Bạch gia sẽ được lợi sao?"
Dường như Văn Nhân Mục Nguyệt không nghe thấy câu nói của Tần Lạc, nàng chỉ nói: "Em tìm anh tới đây chính là muốn anh cùng em đi tới thăm Bạch gia".