Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 598: Thật giả Tần thiếu gia

"Anh đúng là nhận được một người cha tốt thật" mới nghe thì đúng là chả dễ nghe tí nào, lại còn xen chút ý mỉa mai.
Nhưng không thể không thừa nhận, lời nói của hắn xem ra rất chua xót.
Đúng vậy.


Nếu Tần Lạc không nhận Long Vương làm sư phụ mình, thì hắn sao có thể thoát khỏi cái tội danh hủy hoại người ta đến tàn phế thế này? Chỉ cần dựa vào hành vi kéo theo một đám người đến Số 1 Thiên Ba Phủ "khởi binh vấn tội" của hắn, chỉ cần bản thân nắm được chỗ sơ hở của mấy tên áo đen này, sau đó lại tạo thêm áp lực cho bọn chúng thì Tần Lạc liệu có thể không vào đại lao hay không.


Nhưng bởi vì được sự bảo hộ của Long Vương, vì đặc quyền của Long Tức, đã giúp Tần Lạc có cơ hội tốt đến vậy. Hắn hoàn toàn hiểu rõ điều này không cách nào xoay chuyển được.
Bởi vì Long Tức hoàn toàn đã ôm trọn quyền hành. Do vậy bọn chúng thật sự có quyền tự dùng hình.


Tất thảy, đều được bbojn chúng tính toán kĩ càng rồi.
Do vậy bọn chúng mới dám đến, còn dám đưa mấy tên mặc đồ đen đó tới.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tung Hoành không khỏi thầm thở dài.


Tần Lạc chỉ là một bác sĩ. Cho dù hắn có nỗ lực thế nào thì cũng chỉ có thể là một bác sĩ có tiếng hoặc chính xác hơn cũng chỉ là một tên lang băm được người ta kính trọng thôi.


Chỉ cần bản thân mình muốn, chỉ một câu nói là danh tiếng của hắn bị quét sạch hoàn toàn hoặc vô thanh vô tức biến mất ở Yến Kinh này.


Nhờ có sự ủng hộ vững chắc của bộ trưởng Thái Công Dân , sức ảnh hưởng mạnh mẽ của công hội Trung Y , đằng sau là thế lực quân đội của Vương Cửu Cửu, ủng hộ tiền bạc từ gia tộc Văn Nhân, còn với quan hệ thân thiết với Long Tức.


Chỉ trong thời gian 2 năm ngắn ngủi vậy mà có thể xây dựng được bao nhiêu mối quan hệ này, đạt được bức tường thanh dầy chống đỡ sau lưng thế này, liền trở thành một sức mạnh đáng ngưỡng mộ nhất....
Lúc hắn vừa mới đến Yến Kinh, chinh mình còn chả thèm nhìn hắn lấy một cái.


Thế mà bây giờ, hắn lại còn đưa người xông vào nhà mình đòi bắt tống giam.
Phong thủy luân phiên chuyển , năm nay đến nhà hắn


Tiểu Lý Thám Hoa nghe thấy rõ ngữ khí không tốt đẹp gì của hắn, cũng không tí gì lưu tâm liền nói :"Không có sự tích lũy trăm năm củ Tần tiền bối, anh cũng sẽ không có ngồi trên cái vị trí huy hoàng này đâu. Còn không phải vì anh có một người cha tốt đấy sao?"


"Điều này có thể xem như là trò chơi có sự tham gia của những người cha?" Tần Tung Hoành vừa cười vừa nói.
"Quyết định suy nghĩ, cũng quyết định thành bại."
Tần Lạc nhận định như vậy.


Ngồi ở vị trí thế nào thì lời nói ra cũng phải như thế ấy, Vị trí bạn ngồi cao hay thấp sẽ quyết định trọng lượng lời nói của bạn lớn hay nhỏ...
Nếu bạn ngồi trên chiếc ghế tổng giảm đốc, thì đương nhiên lời nói của bạn phải hùng hồn hơn hẳn những viên chức nhỏ nhoi.


Rất nhanh, người của Cục cảnh sát thành phố đã đến.
Không có ồn ào, không có còi báo động, nhẹ nhàng tiến vào, như là sợ dọa mất tội phạm mà bọn họ đang đuổi bắt.
Tất nhiên, đây đích thực là cách làm riêng của bọn họ.


Tổng cộng có ba người, một người trông to béo mặc thường phục, còn hai nhân viên cấp dưới kia mặc đồng phục cảnh sát.


Sắc mặt của người to béo rất hồng hào, cười lên một cái là những khối thịt mỡ trên mặt cứ rung lên bần bật, măt nhỏ tí miệng thì rộng, vừa nhìn là biết ngay đây là một người tứ phía đều biết ăn.


Khi hai nhân viên đưa hắn vào, hắn không có vẻ gì là một nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ lãnh ngạo rụt rè cả, ngược lại còn xoa xoa lòng bàn tay, cúi đầu khom người cười cười :"Ngại quá đi mất, đã làm phiền các vị rồi...


Tôi là Mã Đào thuộc đội Cảnh sát hình sự. Chúng tôi vừa nhận được tin báo ở đây có chuyện đánh người, tôi liền đến giải quyết. Xem xem giữa hai bên có xảy ra hiểu lầm gì không?" Hắn không biết ai là Tần đại thiếu gia có quan hệ rộng rãi với lãnh đạo cấp cao mà người bạn kia nói, cũng chả nhận ra bất kì ai trong phòng này.


Nhưng hắn biết một điều, những người có mặt trong phòng này không ai có thân phận đơn giản.
Thế nên, thái độ của hắn với mỗi người đều cung kính khác thường.


Tên mập này là Mã Đào đội trưởng đội Cảnh sát hình sự thuộc Cục cảnh sát thành phố Yến Kinh. Hắn đang ngồi bên bàn nhậu thì nhận ngay được điện thoại của lãnh đạo, nói là có người báo số 1 Thiên Ba Phủ xảy ra chuyện đánh người và hắn phải đích thân đến đó kiểm tra...


Đừng gây ồn ào, nên khiêm tốn cẩn thận.
Mã Đào tất nhiên là không dám cãi lại thượng cấp, tuy nhiên thì trong lòng hắn cũng tràn đầy bất mãn nhưng vẫn phải cố đè nén mà vui vẻ đồng ý.


Cụp máy một phát là hắn liền cáo từ rời đi , nói là đến Thiên Ba Phủ giải quyết chuyện, một người bạn cùng bàn của hắn có thể coi là có chút máu mặt liền vội kéo hắn lại hỏi :"Lão Mã, anh còn muốn giữ mạng không?" Từ lúc biết được số 1 Thiên Ba Phủ là nơi như thế nào, rượu đã vào hơn nửa thoáng cái đã tỉnh hẳn ra, hắn chỉ biết há hốc miệng rõ lâu.


Đừng gây ồn ào, nên khiêm tốn cẩn thận.
Hắn cuối cùng đã hiểu rõ hai câu nói dặn dò Cục trưởng là có ý gì.
Không đi? Chả khác gì cưỡng lại mệnh lệnh.
Cục trưởng mà nổi giận, hắn cũng không dễ gì.


Đi? Nhưng lại chọc giận vị Tần công tử một tay che trời thì làm thế nào? Mà để kẻ khác đi thì là thuộc về hành vi thoái thác trách nhiệm...
Cục trưởng gọi điện thoại chỉ đích danh hắn, tất nhiên là hiểu rõ tính phức tạp và nhạy cảm của vấn đề này.


Cục trưởng không thể đích thân xuất quân, tự nhiên là cần một kẻ có đủ phân lượng có thể gánh vác được.
Do vậy, hắn là lựa chọn quá thích hợp.
Thế nên, cả đời Mã Đào mới được một lần bước vào cánh cổng to của số 1 Thiên Ba Phủ.


Có lẽ, về sau đây là cái vốn để hắn tha hồ khoác lác với bạn bè.
Tần Lạc đến trước mặt, cười nói :"Đội trưởng Mã, là tôi gọi điện báo cảnh sát."
"Là anh?" Mã Lạc không hề biết Tần Lạc là ai.
"Tôi là Tần Lạc."


"À, cậu chính là Tần thiếu gia? Ngưỡng mộ đã lâu, đúng là như sấm vang bên tai..."
Mã Đào đầy vẻ kích động nói.
Cũng khó trách Mã Đào nhận nhầm.


Người bạn kia lúc nói đến chủ nhân của Sô 1 Thiên Ba Phủ chỉ dùng "Tần thiếu gia" , không có nhắc qua tên hắn ta là Tần Tung Hoành hay là Tần Lạc.


Vì thế, lúc Mã Đào nhìn thấy có người chủ động đứng lên đón tiếp, hơn nữa lại nói họ mình là họ Tần , hắn đương nhiên cho rằng Tần Lạc chính là "Tần thiếu gia" một nhân vật truyền kì.


Lại nói, nếu hắn không phải là Tần thiếu gia, thế thì hắn báo án gì ở Số 1 Thiên Ba Phủ đây, Tần Lạc liếc nhìn Tần Tung Hoành, hiển nhiên , vị thiếu gia hắn nói mới chính là vị này, không ngờ cái tên ở tầng lớp cao vậy cũng lắm người biết.


Tần Lạc làm điệu bộ khoát tay rồi nói :" Xưng hô không quan trọng...
Là thế này.
Mấy ngày trước ông nội tôi bị người ta bắt cóc, sau khi thẩm vấn bọn cướp này, bọn chúng liền nhận tội và khai ra kẻ chủ mưu đằng sau."
Tần Lạc nói sơ lược qua.


Vốn dĩ chuyện như vậy phải do ngành sự vụ đặc biệt can dự vào. Nhưng Tần Lạc không muốn bảo vệ Tần Tung Hoành, nên càng muốn nhờ vào ảnh hưởng của chuyện này mà làm Tần Tung Hoành phải mất hết thể diện. Vì thế mới trực tiếp gọi điện báo cho Cục cảnh sát.


Người của Cục dẫn Tần Tung Hoành về, sợ là cả Yến Kinh này đều phải chấn động một phen.
"Tần lão gia bị bắt cóc? Bọn bắt cóc đã bị tóm được? Chuyện này xảy ra lúc nào vậy? Thẩm vấn? Ai thẩm vấn?" Mã Đào cảm thấy hắn không thể nào hiểu kịp lời nói của Tần thiếu gia này được.


"Chuyện bắt cóc lập án chưa? Bọn bắt cóc sau khi bắt được tại sao không đưa đến cảnh sát?" Cảm thấy ngữ khí của bản thân có phần quá cứng ngắc, Mã Đào lập tức liền cười xuề xòa :" Thiếu gia , thật xin lỗi, đây là thói quen nghề nghiệp rồi...
Tôi muốn vấn đề này rõ ràng hơn."


"Anh không cần biết quá nhiều."
Tiểu Lý Thám Hoa nói.
"Người là do bọn tôi bắt được, cũng là do bọn tôi thẩm vấn.
Anh chỉ cần nắm được kết quả của chúng tôi là được rồi."
"Anh là?" Ánh mắt của Mã Đào lập tức chuyển sang Tiểu Lý Thám Hoa.


Tiểu Lý Thám Hoa bước đến đối diện Mã Đào, giơ giấy chứng nhận cho Mã Đào xem
Mã Đào vừa muốn mở mồm, Tiểu Lý Thám Hoa đã nói :"Anh không nhận ra không sao, cấp trên của sẽ biết chúng tôi là ai."


"Vậy tôi bây giờ?" Mã Đào cảm thấy bản thân giống như một con rối bị giật dây, hoàn toàn không có quyền tự quyết...
Những người này một người cũng ra vẻ cao ngạo, thôi thì hắn đành phải giả bộ làm kẻ đáng thương vậy.


Tần Lạc cười híp mắt chỉ tay vào Tần Tung Hoành nói :"Đạo tặc đã nhận tội, hắn chỉnh là kẻ chủ mưu sau tất cả.
Các anh hãy đưa hắn về mà thẩm vấn lại một lượt."


Mã Đào nghĩ thầm, các người đã mất công thẩm vấn trước đó rồi, sao còn không thẩm vấn hắn ta luôn một thể? Tìm tôi làm cái gì? Nhưng những lời này không thể nói ra ngoài miệng được, hắn chỉ cười cười hiền hòa :"Đại thiếu gia yên tâm ."


Cái án này sẽ được xếp vào án quan trọng khẩn cấp của đội chúng tôi. Tôi sẽ bắt thuộc hạ phải tăng ca, làm thế nào để phá án nhanh nhất có thể.
Để cho thiếu gia một đáp án hài lòng nhất."
"Tôi hài lòng hay không không cần lo.
Nhất định phải theo lẽ công bằng phá án."


Tần Lạc vỗ vỗ vai Mã Đào nói.
"Dạ."
Mã Đào trả lời.
Hăn giờ chỉ muốn nhanh chóng đưa người về, còn dây dưa ở đây chắc hắn sẽ hạ đường huyết mất.
Đây là nơi phú quý, không phải là chỗ cho những kẻ nhỏ mọn có thể lui tới được.


Chỉ là đồ trên người kẻ phạm tội này có phải là đồ hiệu? Đến lời nói cử chỉ cũng quá tao nhã không? Hơn nữa không phải hắn bị người ta vạch trần rồi mà sao nhìn ngang dọc thế nào cũng không có lo lắng?
"Được thôi." Tần Tung Hoành nhìn Tần Lạc, rất sảng khoái đáp lại.


Hắn biết, nếu bản thân kháng cự lại chỉ có thể rước nhục thêm vào mình thôi.
Tần Lạc đã ép bản thân hắn đến bước này, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách đạt được mục đích.
Kẻ đó hiểu hắn.
Đây đúng là một con chó điên dám khoác da dê trên người.


"Đại thiếu gia, anh thật muốn đi theo bọn chúng?" Điền Loa vội ngăn cản.
"Không đi thì làm thế nào?" Tần Tung Hoành khẽ cươi.
"Phải làm cho bọn nó mất mặt."
"Chúng ta sẽ..."
"Không cần."
Tần Tung Hoành phẩy tay
"Tôi biết cần phải làm gì."


"Đại thiếu gia?" Mã Đào kinh ngạc nhìn Tần Tung Hoành, mới sực nhớ ra chưa hỏi tên tuổi của hắn ta.
"Anh là?"
"Tôi là Tần Tung Hoành."
Tần Tung Hoành đáp.
"Chủ nhân của Số 1 Thiên Ba Phủ.
Chính là người bị tình nghi mà anh muốn đưa đi."


Hai chân của Mã Đào run lập cập , hăn dường như đã cảm nhân được trời đất đang đảo lộn.