Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 570: Người bắt cóc lại bị bắt cóc

Tần Tranh nghĩ dù phải chết cũng phải kiên cường chống lại tới phút cuối cùng. Không nói, không phục, càng không phối hợp.
Sự kiên cường của Tần Tranh khiến cho gã áo đen coi giết người như trò đùa đau đầu.
Dụng hình sao? Bây giờ không thể dụng hình nữa rồi.


Tần tranh đã nhiều tuổi, bản thân bị mấy vết thương mà vẫn còn sống cũng đã là một điều ngạc nhiên đối với chúng.
Nếu như bây giờ lại dụng hình thì chỉ e đã không đoạt được điều gì mà còn khiến Tần Tranh mất mạng.
Một khi như vậy thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.


"Hãy quẳng lão già này vào trong hồ cho cá ăn" Gã áo đen nói.
"Ha ha. Những chuyện này cứ giao cho tôi" Một gã áo đen khác cầm súng nhắm ngay vào đầu Tần Tranh.


"Lão già, cho lão cơ hội cuối cùng. Lão hãy gọi điện cho cháu của lão để bọn tao có thể nói chuyện với nó. Yên tâm đi, bọn tao chỉ cần phương thuốc, sẽ không làm tổn thương các người. Việc sống chết của các người không quan trọng với chúng tao, được không?"
"Nằm mơ" Tần Tranh thều thào nói.


Hơi thở của Tần Tranh mỗi lúc một dồn dập hơn. Ông đang dùng Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm để điều chỉnh hơi thở.
"Vậy lão sẽ chết" Gã áo đen vừa nói, ngón tay hắn vừa chạm vào cò súng.
"Chờ một chút" Gã áo đen thủ lĩnh kêu lên. "Chờ một chút".


Hắn móc túi lấy điện thoại di động. Trong điện thoại của hắn có một tin nhắn mới.
Sau khi bấm nút đọc tin nhắn, trên màn hình di động của hắn hiện lên một dãy số.


Sau khi xem xong hắn cười phá lên nói: "Lão già, có một người tốt gửi tới số điện thoại của cháu lao. Lão thấy thế này có được không? Bọn tao sẽ trực tiếp liên lạc, lão không cần nói gì cả, chỉ cần lão kêu lên mấy tiếng phối hợp là được" Vừa nói hắn vừa bấm số gọi cho số điện thoại đó.


Tần Lạc ngồi ở ghế sau trên xe. Hai mắt vô thần của hắn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Không, căn bản hai mắt của hắn không nhìn bất kỳ cảnh vật nào bên ngoài bởi vì hắn đang suy nghĩ về mọi chuyện, xử lý những thông tin đa dạng nhận được.


Chuyện xảy ra trong hai ngày qua quả thực rất kỳ quái. Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên bị hạ cổ độc nhưng lại rất khó tìm thấy hung thủ. Thậm chí đối tượng hoài nghi cũng không thể nào xác định được.


Ông hắn đột nhiên tới Yến Kinh, giữa đường bị bắt cóc. Đám bắt cóc đó lại muốn lấy phương thuốc Kim Hạp của ông.


Hai chuyện này hoàn toàn độc lập hay có liên quan gì tới nhau không? Bọn chúng cố tình hạ độc Văn Nhân Mục Nguyệt để nhử ông hắn tới Yến Kinh sao? Mục tiêu đích thực của chúng là Văn Nhân Mục Nguyệt hay là ông hắn. Nếu như chính là ông hắn thì quả thực mưu kế của chúng quá kinh khủng. Trăm, ngàn đầu mối, rất khó lần ra.


Đột nhiên chuông điện thoại di động trong túi hắn vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong chiếc Hummer.
Mấy người trong xe lập tức quay người nhìn Tần Lạc. Sự nhạy cảm của bọn họ có thể nói là hạng nhất.
Sắc mặt Tần Lạc vẫn bình thản, hắn móc điện thoại ra, thấy một dãy số lạ trên màn hình.


"Tìm ai vậy?" Sau khi bấm nút nghe, Tần Lạc hỏi vẻ khó chịu.


Nếu đây là điện thoại của nhân viên môi giới bảo hiểm hay là điện thoại của những người chào hàng thẻ hội viên, hắn nhất định sẽ chửi con mẹ bọn họ. "Có phải đó là Tần Lạc tiên sinh không?" Trong điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông.


Lập tức Tần Lạc tỉnh táo, hắn ra hiệu cho người đầu trọc ngồi phía trước hắn.
Người kia hiểu ý. Người đó lập tức ôm một vật màu đen giống như một cái hộp tới trước mặt Tần Lạc, hắn lôi ra một dây điện màu bạc sau đó hắn nhanh chóng gõ vào bàn phím máy tính.


Không biết bàn phím máy tính của hắn làm bằng chất liệu gì mà khi hắn gõ không phát ra âm thanh nào.
"Tôi đây" Tần Lạc trả lời. "Anh là ai?"


"Tôi là một tên áo đen. Đương nhiên tôi hiểu anh không muốn nghe một câu trả lời như vậy nên chúng ta hãy đi thẳng vào chủ đề. Ông của tiên sinh đang nằm trong tay tôi. Hãy cầm phương thuốc Kim Hạp tới đổi lại".
"Không thành vấn đề" Tần Lạc nói. "Nhưng tôi muốn nói chuyện với ông nội của tôi".


Tần Lạc nghe Tôn Nhân Diệu nói ông của hắn đã bị trúng hai phát súng. Hắn không thể biết được ông của mình còn sống hay đã chết.
"Được" Gã áo đen nói. "Thế nhưng ông của tiên sinh cần phải hợp tác".


"Lão già, hãy mau nói mấy câu với cháu của lão đi. Lão già…" Tần Tranh vẫn không nói gì.
Tần Lạc không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của ông mình, thậm chí một tiếng hừ lạnh cũng không có.
Lòng hắn nặng trĩu, chân tay giá lạnh.
"Ông… thật sự đã chết sao?" Tần Lạc không dám nghĩ tiếp.


Nếu như Tần Lạc không có trải qua những chuyện ly kỳ khi còn nhỏ thì sẽ rất khó giải thích tình cảm của hắn đối với ông mình là như thế nào.


Nếu như không phải chính là Tần Tranh mang hắn đi khắp nam bắc, bốn phương để tìm kiếm danh y để rồi cuối cùng hắn gặp được sư phụ Huyền Cơ Tử và được tặng Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm cùng Dẫn Thể Thuật thì chỉ e hắn đã chết. Trước khi Tần Lạc tới Yến Kinh, hai ông cháu hắn vẫn sống với nhau ở ngôi biệt thự Tần gia.


Tần Lạc không tới trường bởi vì ông hắn dạy hắn biết viết, biết đọc.
Tần Lạc không có kinh nghiệm về các trò chơi vì ông hắn không cho phép hắn tiếp xúc với điện thoại di động hay máy tính có chứa chất phóng xạ gì đó.


Tần Lạc càng không có bất kỳ kinh nghiệm nào về tình yêu. Hắn không thể tìm kiếm kinh nghiệm đó từ một ông già.
Theo như trí nhớ của hắn. Tất cả những điều hắn có được đều gắn liền với ông của hắn.


"Sao tôi có thể tin là ông tôi vẫn còn sống?" Gương mặt Tần Lạc cau có, hăn bàn tay hắn nắm chặt.
Điều đáng khen nhất là trong giây phút khó khăn này giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh.
"Hãy chờ một chút" Gã áo đen nói.


"Lão già… lão có nghe thấy gì không? Cháu của lão muốn nói chuyện với lão".
Trong căn phòng rách nát, gã áo đen đặt microphone bên cạnh tay Tần Tranh.


"Ông…ông… là ông sao? Ông… hãy nói một câu đi…" Giọng nói của Tần Lạc vang lên qua microphone. Trên gương mặt sắp bị chìm đắm trong hôn mê của Tần Tranh hiện lên một nụ cười thoả mãn.
Trước khi chết được nghe giọng của cháu mình đó chính là phúc phận của mình.


Thế nhưng Tần Tranh vẫn cắn chặt răng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tất cả rủi ro đều trút hết lên người ông.
"Binh!".


Gã áo đen không nhịn được. Hắn vung tay tát vào gương mặt già nua của Tần Tranh mắng: "Lão già kia… lão … nói nói. Binh! Hãy nói nói nói. Binh! Hãy nói nói. Nếu không thì hãy hừ một tiếng. Nếu vẫn im lặng tao sẽ nổ súng".


Nghe thấy gã áo đen nói muốn nổ súng, Tần Lạc nóng nảy nói: "Tôi muốn ông nội của mình còn sống. Nếu không tất cả các anh đều chết".


Bây giờ Tần Lạc đang rất khó xử. Hắn muốn xác định xem ông mình còn sống hay không nhưng hắn lại lo lắng là đám bắt có sẽ làm tổn thương ông mình khi bức bách ông lên tiếng.
"Yên tâm. Tao không bắn vào ngực lão. Tao bắn vào đùi lão" Gã áo đen nói.


Thái độ của Tần Tranh làm gã áo đen cực kỳ tức giận. Hắn có cảm giác bị người khác khinh thường.


Hắn cầm súng bắn một phát vào đùi Tần Tranh rồi mắng: "Lão già có nói không? Tao xem lão có nói không đây?" Dù đùi mình lại trúng đạn nhưng Tần Tranh vẫn không có phản ứng, ông nằm im trên mặt đất giống như đã chết. Miệng ngậm chặt.
"Thôi được rồi" Tần Lạc gào lên.


Tần Lạc không nghe thấy âm thanh nào nên cũng không thể biết ông mình còn sống hay đã chết. Thế nhưng hắn không thể để ông mình gánh chịu những tổn thương tiếp theo nữa.
Cho dù chúng cố ý bày đặt để lừa gạt hắn, dù ông hắn đã chết, hắn vẫn tự nguyện tin tưởng.


"Tôi tin ông tôi còn sống. Tốt nhất các anh cũng cam đoan ông tôi còn sống đi. Hãy nói chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? Tôi sẽ giao cho các anh phương thuốc Kim Hạp".


"Mười lăm dặm bên ngoài ngoại ô phía tây. Hãy nhớ kỹ chỉ cho phép một mình mày tới nếu không mày hãy chờ nhận xác ông mày đi" Nói xong gã áo đen ngắt điện thoại.


Nói xong vẫn chưa hết ức giận nên gã áo đen còn đá Tần Tranh mấy cước mắng: "Mẹ lão già, tao cho mày biết không nói câu nào này. Không nói câu nào này".
"Thế nào" Gã áo đen bên cạnh hỏi.


"Bọn chúng đã đồng ý mang phương thuốc Kim Hạp tới đổi. Cháu của lão biết điều hơn lão nhiều. Mẹ kiếp, lần đầu tiên gặp một người ngang ngạnh như lão" Gã áo đen tức giận mắng.
"Tôi ra ngoài canh cửa. Nếu chúng tới nhiều người chúng ta còn biết mà rút lui" Một gã áo đen nói.


Gã thủ lĩnh gật đầu rồi hắn nhìn gã áo đen đối diện vẫn im lặng không nói gì nói: "Mày hãy đi khởi động ca nô đi. Cho dù chuyện thuận lợi hay không thuận lợi chúng ta đều phải rời khỏi đây theo đường thuỷ".
Gã áo đen trầm mặc gật đầu sau đó hắn đi ra ngoài cửa.


Bây giờ trong phòng chỉ còn có hai người.
Gã áo đen thở hổn hển. Hắn móc túi lấy bao thuốc. Hắn đang định châm một điếu thuốc hút nhưng khi nghĩ tới tầm quan trọng của nhiệm vụ này hắn lại đành rất bao thuốc đi.


Hắn nhìn lướt qua Tần Tranh đang chảy máu nói: "Lát nữa có cơ hội hãy mang cả hai ông cháu lão ném cho cá ăn".
"Ha ha hiểu rồi".
Một gã áo đen khác cười trả lời.
Sau một lúc lâu bên ngoài mới vang lên tiếng đập cửa.
"Mày hãy vào thẳng đi. Gõ gì mà gõ?" Gã thủ lĩnh mắng. "Chúng đã tới sao?"


"Tới rồi" Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông xa lạ mặc quân phục xuất hiện, không phải là đồng bọn áo đen của hắn.
Gã áo đen phản ứng rất nhanh, hắn giơ súng bắn.
Nhưng động tác của người đàn ông mặc quân phục còn nhanh hơn


Khi gã áo đen vừa mới giơ súng lên, người đàn ông đã ra tay nhanh như chớp giật.
Binh! Bàn tay của gã áo đen trúng đạn. Khẩu súng trong tay hắn bị bắn tung đi.


Gã áo đen còn lại nhìn thấy tình hình biến đổi bất lợi. Hắn đang định xông tới bắt Tần Tranh làm con tin thì một viên đạn đã bắn tung đất trước mặt hắn bức bách hắn phải quay lại chỗ cũ. Hắn cuống cuồng định móc súng ra bắn thì đã bị trúng đạn vào ngực.


Đồng thời lúc đó bàn tay phải cầm súng của hắn cũng trúng đạn.
Lần này người nổ súng chính là Đại Đầu.
Sau đó lại có một người mặc quân phục đi tới.
Hắn nhìn lướt qua tình hình trong phòng, cười nói: "Hoả Dược, hai thầy trò của anh ai rút súng nhanh hơn?"


"Tôi" Hoả Dược đáp không chút khách khí.
"Những tên bên ngoài đã được giải quyết chưa?"
"Đương nhiên" Người đàn ông mặc quân phục nói.
"Tốc độ giết người của tôi cũng nhanh như tốc độ tìm người của Hoà Thượng".


Lúc này Tần Lạc và người đầu trọc cầm máy tính mới xuất hiện trước cửa.