Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 544: Tình yêu trả góp: cho ngươi tử vong”!!

Đây là vấn đề ngu xuẩn gì thế hả?
Vấn đề như vậy Tần Lạc không thể trả lời và cũng không trả lời được.


Vậy rốt cuộc trinh tiết của phụ nữ là trung với gia đình hay trung với tình yêu? Chủ đề này đang gây ra vô số cuộc thảo luận của rất nhiều người. Thậm chí có những chuyên gia đã viết những bài luận văn dài hơn mười luận văn rất phong phú về chgủ đề này nhưng cho tới hiện tại vẫn chưa có một câu trả lời chính xác.


Tần Lạc không trả lời đựoc vấn đề của Vương Cửu Cửu nhưng hắn hiểu rõ tâm ý của nàng.
Lần này nàng dũng cảm tiến lên trở thành một phụ nữ đích thực. Buôir tối hôm nay nàng


Nàng kiên định nhìn vào hai mắt Tần Lạc một lúc lâu sau Vương Cửu Cửu buồn bực nói: "Em biết anh sẽ không trả lời. Vào những lúc như này anh đều biến thành con đà điểu".
Tần Lạc cười nói: "Em cảm thấy anh nên làm thế nào?"
"Trong lòng anh muốn làm gì?"


"Anh đã nói với em trước mặt toàn bộ giáo viên và sinh viên của trường rằng anh thích em. Nhưng chuyện này thì sao đây?" Tần Lạc cười gượng nói: "Anh cũng biết Lâm Hoán Khê là hôn thê của anh. Hai chúng tôi sớm quen biết nhau, anh có tình cảm sâu đậm với Hoán Khuê. Thậm chí vì những nguyên nhân khác nhau anh còn có Tô Tử, Lệ Khuynh Thành nhưng còn em thì sao? Anh phải đối xử với em thế nào? Em là Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu của Vương gia. em hãy quay về với chính mình. Vương già nhà em có bao nhiêu tướng quân? Có bao nhiêu nhà ngoại giao? Thân phận của cha em càng không cần nói. Chỉ cần cha em ho khan một tiếng cả Yến Kinh đã run rẩy. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép em giống như Tô Tử và Lệ Khuynh Thành".


"Mặc dù mẹ em thương yêu em nhưng mẹ em cũng tuyệt đối không đồng ý với con đường đi này của em. Chỉ cần chúng ta thường xuyên nói lời thương yêu nhau là được. Khoảng cách tuổi tác cũng chẳng có vấn đề gì. Khoảng cách về biên giới quốc gia cũng không có vấn đề gì nhưng việc có danh phận hay không đối với em mà nói đó là một vấn đề rất quan trọng".


"Anh thừa nhận anh cũng có chút sắc tâm".
"Không phải là một chút. Có tới ba người phụ nữ mà còn gọi là một ít sao?" Vương Cửu Cửu bĩu môi cắt ngang lời nói của Tần Lạc.
"Sẽ không đâu" Vương Cửu Cửu lắc đầu nói.
"Tại sao lại không? Em nghĩ rằng người nhà em sẽ không bức bách em sao?"


"Bọn họ nhất định sẽ bức bách em. Thế nhưng nếu anh kết hôn sau đó em lại sinh con cho anh bọn họ sẽ không thể làm gì được. Vương gia là danh môn, gia tộc tướng quân. Gia tộc đã xuất ra nhiều ntướng quân, nhà ngoại giao, lại có một lão nhân như vậy. bọn họ sao có thể để chuyện tai tiếng đó lan truyền ra bên ngoài?"


"…".
"…"
Ánh mắt hai người đối nhau, không ai nói gì.
"Làm vậy có đáng giá không?"
"Rất đáng giá".
Vương Cửu Cửu thở dài nói: "Em thật sự không ngờ chỉ là yêu một người đàn ông mà phải trả một cái giá lớn đến như vậy".


Vương Cửu Cửu chỉ nước ấm thấy nước vẫn lạnh, nàng liền mở vòi nước nóng để nước trong bồn của Tần Lạc ấm hơn.


"Anh nói không ai. Em con gái. cháu gái của Vương gia, thậm chí bọn họ còn ôm kỳ vọng với em. Khi em vàn học đại học, bọn họ bảo em học chuyên ngành luật pháp. Sau khi em tốt nghiệp đại học sẽ làm chính trị hay làm một quan chức ngoại giao nhưng em lại lựa chọn Trung y bởi vì em cảm thấy Trung y kỳ diệu. Quả thực rất thần kỳ khi chỉ cần sờ vào cổ tay người khác là biết bọn họ bị mắc bệnh gì. Nhưng sau khi học em mới phát hiện ra mọi chuyện căn bản không như vậy. Kiến thức cơ bản khô cứng, thầy giáo giảng bài cũng không hứng thú. Ngày nào đi học cũng thấy hỗn loạn, vừa tới lớp đã lăn ra ngủ. Nếu không vì tính sĩ diện không muốn thừa nhận thất bại em đã nhờ Trương Nghi Y chuyển sang một chuyên ngảnh khác. Cho tới khi anh xuất hiện em mới thay đổi hẳn cách nhìn với Trung y. Thì ra không phải Trung y vô dụng, không thú vị mà là người dạy chúng em học không đúng cách".


"Cũng giống như khi xem một vở kịch ngôn tình. Nữ diễn viên chính luôn luôn vì thân phận cao quý của mình mà không thể sanh vai cùng với chàng "hoàng tử" có gia cảnh bần hàn mà sinh ra buồn rầu, luôn mồm nói muốn làm một người bình thường tự giặt quần áo cho mình, nấu cơm, dệt vải làm ruộng. Em không biết trong thực tế có người phụ nữ như vậy không nhưng mà em chưa từng oán giận như thế. Em rất may mắn khi được sinh ra trong một gia tộc như vậy. Em may mắn là một thành viên của Vương gia".


"Khi đi học tiểu học em đã tức giận đánh cái gã béo mập ngồi cùng bàn với mình mặc dù hắn là con của phó thị trưởng. Khi học trung học, em ghi tên đi học đàn dương cầm nhưng vì em không có khả năng thiên phú trong âm nhạc nên cuối cùng em đã bỏ. Khi học đại học em có thể lựa chọn chuyên ngành mà em muốn học. Em có thể mua bộ quần áo đẹp em thích. Em có thể làm chuyện em muốn làm. Em có thể đi tới bất kỳ chỗ nào em muốn. Em chưa từng thiếu tiền hay cảm giác bị người khác ức hϊế͙p͙. Thậm chí với dung mạn nguyệt thẹn hoa nhường của em, rất nhiều năm như vậy mà em chưa từng gặp phải bất kỳ trường hợp phi lễ nào cả, làm cho quân thể quyền mà em đã khổ luyện không có cơ hội phát huy tác dụng".


"Tất cả những việc đó đều ra cha mẹ em tặg cho em, đều di Vương gia tặng cho em. em là Vương Cửu Cửu, con gái của Trương Nghi Y, em có nghĩa vụ báo đền ơn nghĩa, cũng cố gắng làm rạng danh vương gia. Là một nhị nãi nãi không có danh phận nhất định sẽ làm bọn họ cực kỳ thất vọng. Từ nhỏ tới lớn, em chưa từng để cho bọn họ thất vọng, chỉ trừ khi mới sinh em ra bọn họ có thất vọng một chút bởi vì em không phải là con trai".


"Thế nhưng tình cảm không phải là lý trí. Nó không liên quan gì tới những vấn đề đó" Vương Cửu Cửu đau khổ nói. "Em chỉ mong đợi được một lần thân mật, chờ mong anh bất chợt ôm em vào lòng. Thật may mắn là hết kần này tới lần khác đẩy em ra ngoài. Em biết cố gắng của em không hề có ý nghĩa gì, chúng ta tuyệt đối không thể có kết quả, cuối cùng vẫn phải xa rời nhau. Thế nhưng chính em vẫn không nhịn được bản thân mình. Vừa nhìn thấy anh em đã si me như ngây dại, vừa mới nghe tin anh gặp chuyện không may, em đã cuống cuồng chạy tới. Trương Nghi Y nói với em, con gái phải rụt rè. Một người con gái rụt rè e thẹn mới được người khác quý trọng và trân trọng, mới được người khác để ý. Thế nhưng đối với anh, em không thể rụt rè được".


"…"
Vương Cửu Cửu thở phào một cái nói: "Đã nói ra hết, cảm giác này rất thoải mái".
Vương Cửu Cửu đứng dậy đi tới bồn nước rửa sạch tay nói: "Thôi được. Em di ngủ đây".
"Ngủ? Vậy anh làm sao bây giờ?" Tần Lạc hỏi.


"Anh tự đứng lên đi. Cứ nghĩ mình làm được là sẽ làm được".
"Nhưng sao anh có thể mặc quần áo được?"
"Em thích nhìn dáng vẻ không mặc quần áo của anh".
"…"
Bây giờ có rất nhiều lưu manh. Hơn thế nữa đại đa số lưu manh là phụ nữ.


Tần Lạc đứng dậy trong bồn tắm, hắn dùng hai cánh tay gắp khăn tắm choàng lên người rồi mới cẩn thận đi ra ngoài phòng tắm.
Vương Cửu Cửu nằm trùm chăn kín đầu, không động đậy giống như nàng đã ngủ say vậy.


Tần Lạc ngồi xuống cạnh giường rồi nằm xuống, hắn cố gắng giữ khoảng cách với nàng để tránh quấy rầy giấc mộng đẹp của nàng.
Ai ngờ Vương Cửu Cửu xoay người ôm Tần Lạc.
"Hay để anh nằm ghế salong ngủ" Tần Lạc nói.
"Sợ cái gì?" Vương Cửu Cửu bực tức nói: "Ôm một cái cũng không mang thai mà".


"…"
"Em tắt điện nhé?" Vương Cửu Cửu nói.
"Tắt điện làm gì?" Tần Lạc văng thẳng hỏi.
"Tắt đèn dễ nói chuyện nếu không em xấu hổ không nói được" Vương Cửu Cửu nói.
Tim Tần Lạc như nhảy dựng lên. Nói cái gì mà phải tắt đèn mới nói được?


Chẳng lẽ hai gã tiểu nhân không bằng cầm thú và cầm thú lại đánh nhau sao?
Vương Cửu Cửu cũng không quan tâm Tần Lạc có đồng ý hay không, nàng vươn tay phải nhanh nhẹn tắc đèn ngủ.
"Em muốn nói gì?" Tần Lạc hỏi.


"Anh có biết cho dù mua nhà hay mua xe cũng đều phải trả tiền theo kỳ hạn không?" Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc gật đầu.
Nhưng khi Tần Lạc nghĩ tới việc Vương Cửu Cửu sẽ không nhìn thấy gì trong bóng tối nên hắn lại đáp: Biết".


"Tần Lạc, anh cũng phải trả em tiền" Vương Cửu Cửu nói: "Tiền tình yêu của anh cũng có thể trả góp".
"…"
"…"
"…"


Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Yến Kinh thì đã là hơn mười một giờ đêm. Mặt trăng hình tròn, sao thưa thớt, bầu trời u ám, ảm đạm. Thời tiết lạnh khô ráo. Mùa xuân đã tới, mùa đông Yến Kinh vẫn còn cố tình chần chừ không chịu rời bỏ.
Lần này Tần Lạc quay về rất lặng lẽ.


Hắn không thông báo với giới truyền thông, thậm chí hắn cũng không thông báo với bộ trưởng Thái Công Dân cùng thư ký của ông là Hậu Vệ Đông, hắn chỉ gọi điện thoại cho Lâm Hoán Khê nhưng không đồng ý cho nàng tới sân bay đón.


Hắn không muốn lần này lại diễn ra cảnh tượng mấy vạn người sắp hàng hai bên chào đón, sự đưa tin rầm rộ của giới truyền thông. Tình cảnh đó chỉ cần trải nghiệm một lần trong cuộc đời là cũng quá đủ.


Hơn nữa nếu như để giới truyền thông biết hắn đã quay về thì chỉ e hắn lại không có một quãng thời gian bình yên.
Lần này hắn quay về dưỡng thương. Hắn muốn quay về tận hưởng thời gian ở bên cạnh Lâm Hoán Khê và Bối Bối.


Vương Cửu Cửu đẩy xe lăn của Lệ Khuynh Thành, Tô Xán mang hành lý. Qua Nhĩ đi cách xa mấy người để tránh cho cả nhóm thu hút sự chú ý của người khác.
Hơn nữa cũng để đề phòng người khác nhận ra, mấy người Tần Lạc đều đội mũ, đeo khẩu trang, nguỵ trang rất kín đáo.


"Đã khuya rồi, hãy để Tô Xán đưa anh quay về" Lệ Khuynh Thành nói với Tần Lạc.
"Vậy còn em?" Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành ngồi trên xe lăn nói.
"Cửu Cửu nói muốn đưa em về nhà" Lệ Khuynh Thành cười nói: "Đêm nay hai chị em sẽ ngủ chung giường, tâm sự với nhau một chút".


"Được" Tần Lạc gật đầu nói: "Ngày mai anh sẽ tới gặp hai người".


"Không cần đâu" Lệ Khuynh Thành nói: "Anh hãy ở nhà bồi tiếp cô ấy. làm nhị nãi nãi phải hiểu được vị trí của nhị nãi nãi, không thể tranh đoạt với chính thất. Ngày mai em bắt đầu rất bận rộn. Một khi họ Hồng đã xuất chiêu, em cũng muốn chơi đùa một phen".


Trong khoảng thời gian mấy người Tần Lạc ở Paris, tất cả các phương tiện truyền thông Trung Quốc đều đồng loạt đưa tin bột phấn Kim Dũng của Khuynh Thành Quốc Tế có vấn đề về chất lượng sản phẩm.