"Em mặc kệ ai là người giết người, ai là người cứu người. Dù sao bọn họ cũng không nên đối xử với anh như vậy" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Cửu Cửu trở nên âm trầm, nàng đùng đùng nổi giận nói: "Em nhất định phải điều tra rõ chuyện này xem rốt cuộc là ai đứng đằng sau giở trò quỷ?"
Vương Cửu Cửu cầm tay Tần Lạc, càng nhìn càng đau lòng, thương xót.
Cái này mà gọi là tay sao? Rõ ràng đây chính là móng heo luộc chưa chín mà.
Bởi vì Tần Lạc ác đấu một trận với Quỷ Diện Ngao, vết thương cũ ở hai tay của Tần Lạc chưa lành, giờ lại thêm một vết thương mới, dáng vẻ hắn lúc này trong thật sự thê thảm.
Tần Lạc nhìn Đại Đầu cùng Qua Nhĩ hỏi: "Có cách điều tra ra không?"
Đại Đầu lắc đầu nói: "Rất khó. Nếu như người tập kích thuộc về một tổ chức nào đó, chúng ta có thể time hiểu nguồn gốc tìm ra chân tướng thực sự nhưng Jesus là một sát thủ. Đặc điểm của sát thủ là ai bỏ tiền ra, chúng sẽ tình nguyện đi giết người".
"Trừ phi câu trả lời là từ trong miệng sát thủ nói ra" Vương Cửu Cửu nói.
"Sợ là lại càng không thể được" Đại Đầu nói"Nguyên Tắc thứ nhất của sát thủ chính là giữ bí mật. Bảo vệ bí mật của mình, bảo vệ bí mật của tổ chức, bảo vệ bí mật thân phận của khách hàng".
"Các cậu cũng không có cách nào sao?" Tần Lạc muốn mượn lực lượng Long Tức hỗ trợ điều tra tìm hung thủ.
"Tôi sẽ báo cáo với Quân Sư" Đại Đầu nói.
Tần Lạc gật đầu. Hắn cũng biết những chuyện như này không thể nóng vội nên nói: "Hắn bỏ lại Quỷ Diện Ngao biến mất sau này nhất định hắn lại tới tìm nữa. Cứ nghĩ tới việc có một sát thủ theo sát sau lưng mình quả thực làm cho người ta sởn cả gai ốc".
"Tôi sẽ mang theo nó" Đại Đầu nói.
Tần Lạc cười nói: "Cứ để tôi mang theo nó. Tôi muốn xem bản thân mình có thể làm một nhà thuần hoá thú hay không?"
"Nó khôi phục lại sức lực thì rất nguy hiểm" Vương Cửu Cửu lo lắng nói.
"Anh sẽ không để nó hoàn toàn khôi phục lại sức lực" Tần Lạc võ vỗ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Vương Cửu Cửu an ủi nàng: "Trước khi anh giải độc muỗi mặt ngwoif cho nó, anh sẽ cho nó một loại độc dược chậm phát tác khác. Loại độc dược này ngày nào cũng phải uống thuốc nếu không sẽ chết thảm. Cho dù gã kia có tới lén trộm lại nó nếu không có thuốc giải của anh nó cũng không thể sống lâu được".
"Anh cũng học điều xấu" Vương Cửu Cửu trừng mắt nhìn Tần Lạc nói.
"Vì để học dược cách cứu người chỉ có một cách loà học giết người" Tần Lạc nói vẻ bất đắc dĩ.
Vương Cửu Cửu thản nhiên cười nói: "Cho dù thật sự phải giết người cũng chẳng sao cả. Chỉ cần anh còn sống là tốt rồi".
Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc cười khúc khích nói: "Nếu như anh cũng giống với tên sát thủ Jesus kia: mặc quần bò, ủng da quân dụng, áo sơ mi trắng. ghi lê kẻ ô vuông. hông đeo dao, súng và các loại vũ khí. miệng ngậm xì gà. Ha ha ha. Ngắm trông cũng hay đó".
Đây là phụ nữ gì vậy? Vừa mới trải qua đại nạn không chết đã lại như vậy rồi.
Hơn mười phút sau Vũ Dũng Tú dẫn theo đội bảo vệ đại sứ quán hấp tấp tới nơi, thậm chí ngay cả đại sứ cũng đích thân theo xe tới.
Sau khi nhìn thấy Tần Lạc, Vương Cửu Cửu không xảy ra chuyện gì mọi người mới yên lòng. Ngài đại sứ đi tới đặc biệt hỏi thăm Tần Lạc và Vương Cửu Cửu.
Nửa tiếng đồng hồ sau cảnh sát Paris và cảnh sát lân cận mới phái người tới.
Người dẫn đầu đội cảnh sát chính là sĩ quan Robert người đã xử lý chuyện biểu tình lần trước. Nhìn thấy đám người Tần Lạc không xảy ra chuyện gì, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút gì đó tiếc nuối. Sau khi cho nhân viên cảnh sát kiểm tra hiện trường, lấy lời khai theo trình tự thì định bỏ đi.
Ngài đại sứ bực tức đi tới cản Robert lại nói: "Ngài sĩ quan Robert, chúng tôi đã sớm gọi điện báo cảnh sát các ngài. Vì sao bây giờ các ngài mới tới? Chẳng lẽ các ngài không cảm thấy đây là một hành vi thiếu trách nhiệm sao? Đây là thái độ các ngài đối xử với người nước ngoài sao?"
Trong lòng Robert thầm mắng "bạn bè quốc tế cải quỷ gì" nhưng anh ta vẫn tươi cười nói: "Ngài đại sứ. Tôi cảm thấy rất may mắn khi thấy người của quý quốc không bị thương vong. Quả thật chúng tôi có nhận được điện báo của các ngài nhưng đáng tiếc là sự kiện biểu tình lần trước đã làm liên luỵ quá nhiều tới lực lượng cảnh sát chúng tôi. Chúng tôi không thể xác định được chuyện xảy ra ở đây có phải là thật hay không. Chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc cử người của phân cục gần tới tới điều tra. Sau khi bọn họ phái người tới phát hiện ở hiện trường thật sự có xảy ra xung đột. Sau khi chúng tôi nhận được điện thoại đã lập tức tới đây".
Ngay lập tức Robert đổ trách nhiệm của sự việc biểu tình lên vai người Trung Quốc làm cho mọi người Trung Quốc ở đây không thể nói gì.
Bởi vì người Trung Quốc chính là người tổ chức và tham gia cuộc biểu tình lần đó.
"Tôi sẽ chính thức kiến nghị lên chính phủ Pháp. Chúng tôi cực lực lên án thái độ thiếu trách nhiệm của cảnh sát Paris" Ngài đại sứ tức giận nói.
"Ngài đại sứ, đó là quyền tự do của các ngài" Robert nhũn nhặn nói: "Các vị, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ cho người đi điều tra tung tích của hung thủ".
Đoàn xe của ngài đại sứ đưa thẳng mấy người Tần Lạc quay về khách sạn. Ngài đại sứ sau khi nói lời xin lỗi với Vương Cửu Cửu mới dẫn người của mình rời khỏi khách sạn.
Vũ Dũng Tú đi theo mấy người Tần Lạc lên lầu. Triệu Tử Long và Trương Bác nghe tin chuyện bị tấn công cũng vội vàng tới.
Một lần nữa mọi người alị tụ tập trong phòng của Tần Lạc.
"Mẹ kiếp. Thật quá mức!" Triệu Tử Long tức giận quát to: "Con mẹ nó, mấy người nước ngoài này thật âm hiểm".
Trương Bác nhắc nhở: Triệu chủ tịch hãy nhớ có phụ nữ ở đây".
Lệ Khuynh Thành cười nói: "Không có vấn đề gì. Tôi cũng muốn mắng như vậy".
Triệu Tử Long, Trương Bác liếc nhìn nhau rồi cả hai cùng phá lên cười.
Lệ Khuynh Thành luôn có sức hấp dẫn như vậy. Chỉ cần một câu nói là có thể rút ngắn khoảng cách của hai bên. Không dối trá, không giả bộ, cũng không phải là nịnh nọt lấy lòng. Kiểu trả lời như vậy thực sự làm lòng người thêm gắn bó, khăng khít với nhau.
"Sát thủ là Jesus sao?" Trương Bác hỏi.
"Đúng vậy. Hắn tự giới thiệu về mình" Tần Lạc nói.
"Chúng ta cũng sẽ mời sát thủ giết tên Jesus kia để trong lòng đỡ cảm thấy ngột ngạt" Triệu Tử Long khí phách ngút trời nói.
"Đại khái cần khoảng một triệu USD" Vũ Dũng Tú nói.
"Nhiều vậy sao?" Triệu Tử Long trợn tròn mắt: "Cần nhiều tiền như vậy để thuê sát thủ sao? Làm chuyện này mất nhiều tiền vậy sao?"
"Y dược là ngành kinh doanh có lợi nhuận rất kinh khủng. Một tập đoàn y dược nổi tiếng, một năm có thể thu lợi nhuận mấy trăm triệu USD. Một triệu USD đối với chúng ta thì có vẻ cực kỳ lớn nhưng đối với chúng chỉ như là chín trâu mất một sợi lông".
"Ôi. Thật tức chết đi được" Triệu Tử Long nói: "Công ty của tôi buôn bán một năm thu lợi nhuận một triệu USD là đã thắp hương cầu khấn trời phật rồi".
Vũ Dũng Tú nhìn Tần Lạc nói: "Đã biết được thân phận của sát thủ. Chúng tôi sẽ thông bao về đất nước để các ban ngành liên quan hỗ trợ truy tìm. Điều tôi lo lắng là sau lần thứ nhất thất bại tất sẽ có lần thứ hai, thứ ba".
"Thị trưởng Paris, Bertrand đã hứa với mọi người sẽ nới lỏng quy định về việc hạn chế Trung y dược. Đại sứ quán cũng đã gặp bọn họ chứng thực chuyện này, hơn nữa còn ký kết văn bản. Chuyện ở Paris tạm thời gác qua một bên. Hay mọi người trước tiên cứ về nước nghỉ gnơi một khoảng thời gian? Mấy ngày hôm nay mọi người cũng quá vất vả. Hơn nữa mấy người liên tiếp bị thương. Tôi cũng cảm thấy không xứng với nhiệm vụ đón tiếp và bảo vệ an toàn. Nếu tôi sớm biết chuyện hôm nay thì đã cử thêm nhiều người đi bảo vệ mọi người".
Tần Lạc cười nói: "Chuyện này không liên quan tới anh. Lực lượng bảo vệ xung quanh chúng tôi đã đủ mạnh. Bọn chúng còn dám mạo hiểm chứng tỏ lá gan của chúng rất lớn".
Trước đó quả thật Vũ Dũng Tú muốn cử thêm người tới bảo vệ Tần Lạc nhưng bị Tần Lạc từ chối.
Tần Lạc mang theo hai mỹ nư đi du ngoạn, ngắm cảnh, bị một đám người vây quanh hắn thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nếu hắn muốn cầm bàn tay nhỏ bé của Vương Cửu Cửu, vuốt ve bả vai của Lệ Khuynh Thành cũng phải len lén liếc nhìn những người đó.
Tần Lạc vốn tưởng chỉ cần Qua Nhĩ và Đại Đầu là đủ nhưng hắn không ngờ từ đâu lại xuất hiện một gã thần côn Jesus.
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi được. Ngày mai sẽ về nước. Mấy người chúng ta là bệnh nhân, ở lại nước ngoài cũng thật sự không làm được chuyện gì".
Nghe thấy Tần Lạc bằng lòng quay về nước, Vũ Dũng Tú thở phào nói: "Tốt lắm. Đại sứ quán sẽ mua giúp vé máy bay ngày mai cho mọi người".
"Cám ơn" Tần Lạc nói.
Sau khi nói chuyện hồi lâu mọi ngwoif cáo từ ra về. Trong phòng chỉ còn lại Tần Lạc và hai cô gái Vương Cửu Cửu và Lệ Khuynh Thành.
Ánh điện trong phòng rực rỡ vẫn không bằng khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái.
Hai cô gái không nói gì nữa, Tần Lạc cũng không biết nói gì khiến cho không khí trong phòng thoáng chốc trở nên quỷ dị mà mập mờ.
"Hay để anh bảo Tô Xán đặt thêm một phòng nữa" Tần Lạc nói.
"Không cần đâu" Vương Cửu Cửu nói: "Tối hôm qua anh ngủ ở phòng nào thì tối nay anh hãy về phòng đó ngủ".
Trong lúc nói chuyện Vương Cửu Cửu cười hì hì liếc xéo Lệ Khuynh Thành đang ngồi trên xe lăn.
"Đúng. Cứ sắp xếp như vậy đi" Lệ Khuynh Thành nói. "Hôm qua anh ấy ngủ ở phòng này. Hôm nay vẫn ngủ ở phòng này đi".
"Ý em muốn nói là nửa đêm về trước" Vương Cửu Cửu hấp tấp nói.
"Chị nói là sau nửa đêm".
Tần Lạc muốn khóc. Rốt cuộc thì để người ta ngủ ở chỗ nào đây?
"Chị Lệ đi đứng không tiện. Anh phải chăm sóc chị ấy" Vương Cửu Cửu tìm được điểm mấu chốt để công kích.
"Tối hôm nay xảy ra chuyện khủng khϊế͙p͙ như vậy, nhất định Cửu Cửu sẽ rất sợ hãi. Anh phải ở lại chăm sóc cô ấy".
"Lá gan của em rất lớn".
"Chị cũng có thể tự bò lên giường ngủ".
"Như vậy cũng không được. Vẫn có nhiều chuyện không tiện".
"Cho dù lá gan to tới mấy nhưng cũng không có gì đảm bảo là không gặp ác mộng gì đó".
"Chị Lệ, em là em gái làm sao em dám tranh đoạt với chị?"
"Em là em gái đã không dám tranh. Chị là chị lại càng không có mặt mũi nào tranh với em".
Hai nàng vẫn tiếp tục chiến đấu với nhau ngôn ngữ càng lúc càng sắc bén. Dẫn chứng phong phú từ cổ chí kim. Tần Lạc cảm thấy bản thân mình chỉ như một quả bóng. Bất kỳ đội nào cũng muốn đá hắn vào cầu môn, không phải vào cửa phòng đội kia như vậy đội đó sẽ thắng.
"Thôi được rồi" Tần Lạc la to. Nếu không mạnh mẽ chấn chỉnh gia pháp, hai cô nàng này quả thực sẽ chỉ coi hắn như món đồ chơi.
"Hai người không cần phải tranh cãi với nhau nữa. vừa rồi anh đã có một quyết định… rất khó khăn".