Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 517: Tôi muốn nói!

Bởi vì cửa phủ thị chính bị quần chúng biểu tình cùng phóng viên truyền thông vây kín, thị trưởng Paris Bertrand tiên sinh cũng chỉ có thể ở nhà mà gặp khách.
Tại trong thư phòng lắp đặt thiết bị xa hoa của hắn, mấy nam nhân đang trầm mặc ở trong khói thuốc lượn lờ.


"Thị trưởng tiên sinh, tôi nghĩ, chúng ta đều phạm vào sai lầm khinh địch " Antwan ra nói."Tôi cùng Trung Quốc người từng có tiếp xúc, bọn họ đều là rất không có cốt khí. Nói ăn khép nép, hơn nữa dễ thỏa hiệp —— lần này cùng trước đây không giống nhau."


"Đúng vậy." Weist cũng phụ họa quan điểm của Antwan, có chút suy nghĩ nói: "Biểu hiện lần này của người Trung Quốc thật sự là quá ngoan cường . Cứ như vậy, liền đem chúng ta đặt vào hiểm địa. Bây giờ, đến phiên bọn họ tiến công, chúng ta phòng thủ."


"Loại cảm giác này thực sự là làm cho tôi cảm thấy sỉ nhục." Anairs nói luôn luôn ngắn gọn rõ ràng.


Bertrand nhìn mấy tên đứng đầu nghành dược ngồi ở trước mặt, nói: "Đêm qua tôi nhận được điện thoại của tổng thống tiên sinh, hắn cho tôi thời gian một ngày để giải quyết cái vấn đề vướng tay chân này. Các vị, ai trong các vị có thể cho tôi một cái ý kiến đủ tốt hay không?"


"Tôi nghĩ, hẳn là đàm phán cùng quan viên đại sứ quán của bọn họ. Dùng cả lý cả tình đi nói với bọn họ, luật này là các thành viên của liên minh Châu Âu cùng hợp lại chế định, phía chính phủ Paris chính phủ thực sự vô lực thay đổi —— xin bọn họ hiểu cho, đồng thời tới hỗ trợ giải tán quần chúng biểu tình, có thể sẽ có kỳ hiệu. Chúng ta đều biết, người Trung Quốc đối với quan viên của bọn họ có sự sỡ hãi trời sinh. Có câu nói như thế nào nhỉ? A. Dân không đấu cùng quan." Antwan lập tức liền đem biện pháp tốt mà mấy người bọn họ thương lượng nói đi ra.


"Các ông cũng cho rằng làm như vậy có hiệu quả?" Bertrand rút ra một điếu xì gà, sau đó con mắt nhìn chằm chằm Weist cùng Anair hỏi.
Weist cười ha hả nói: "Thị trưởng tiên sinh, ngài còn có biện pháp nào tốt hơn sao?"
"Tôi chuẩn bị đáp ứng có điều kiện với yêu cầu của bọn họ." Bertrand nói.


"Không được." Ba vị than sĩ ngồi ở đối diện hắn đều cùng kêu lên.
Bertrand đã dự liệu được tình cảnh như vậy, vẻ mặt của hắn bình tĩnh hỏi: "Vì sao không được?"


Antwan đứng lên, nói: "Thị trưởng tiên sinh, chúng ta lần trước đã cùng trao đổi qua về vấn đề này. Nguyên nhân ngài hiểu rõ, chúng tôi càng rõ ràng hơn. Thuốc tây là thuốc duy nhất có thể cứu mạng người, là thứ duy nhất có thể xuất hiện ở Châu Âu hay là chợ của Trung Quốc. Chúng ta không cho phép sử dụng thuốc Trung y tại liên minh Châu Âu. Này là điểm mấu chốt của chúng ta. Bây giờ ngài muốn bỏ lệnh cấm, bằng là đem nỗ lực thúc đẩy thống nhất thị trường của chúng ta lần trước đập tan —— làm cho tất cả nỗ lực của chúng ta đều cho về số 0. Tôi không đồng ý. Tôi sẽ không cho phép ngài làm như vậy."


"Đúng vậy." Weist nói tương đối uyển chuyển."Bertrand tiên sinh, ngài là thị trưởng tôn quý của Paris, là nhân vật trong cuộc tổng tuyển cử sang năm có khả năng trở thành tổng thống Pháp nhất. Làm sao ngài có thể khuất phục ở trên vấn đề đó như vậy chứ? Ngài phải đem lại cho người trong nước lòng tự tin dồi dào cùng cùng tác phong hành sự cứng rắn mạnh mẽ. Ngài không thể làm cho ngươi cử tri ủng hộ ngài thất vọng a."


Bertrand cười cười, nói: "Các vị tiên sinh, các ngài quên một cái tiền đề, nếu như tôi không thể tại trước thời gian một ngày đêm giải quyết được cái vấn đề rắc rối này, tôi sẽ phải đối mặt với số phận phải từ chức —— Các vị nói tới cử tri ủng hộ cùng với tổng tuyển cử sang năm , các thứ phiếu bầu kia đối với tôi đã không còn có được bất luận cái ý nghĩa gì."


Ba người đều trầm mặc.
Quả thực, nếu như Bertrand không thể đem việc biểu tình lần này xử lý cho tốt, hoặc là làm cho nó trở nên càng thêm ác liệt. Như vậy, rất có thể hắn phải đối mặt với việc xử phạt và mất đi chức thị trưởng Paris.


Nói vậy, tổng tuyển cử tổng thống sang năm cùng hắn có cái quan hệ gì nữa chứ?
"Tôi phải cho bọn hắn một cái công đạo mới được." Bertrand bổ sung nói."Việc này là tạm thời. Tôi cũng phải lui bước một chút. Nếu không, chẳng lẽ vẫn để cho đám người Trung Quốc kia đứng ở chỗ đó sao?"


Antwan còn muốn nói, lại bị Weist dùng ánh mắt ngăn trở.
Đúng lúc này, cửa gian phòng vang lên tiếng đập cửa.
"Vào đi." Bertrand kêu lên.


Người đẩy cửa mà vào chính là phu nhân của thị trưởng, nàng hướng về ba vị khách nhân mỉm cười tỏ vẻ áy náy, sau đó nói với Bertrand : "Joseph tiên sinh cùng Depp tiên sinh tới. Bọn họ muốn nói chuyện với anh."
"Joseph? Depp? Bọn họ tới đây làm cái gì?" Antwan cau mày nói.


Joseph là người đứng đầu xí nghiệp bách hóa lớn nhất của Pháp, mà Depp nắm trong tay ba tập đoàn buôn bán xa xỉ phẩm nổi tiếng trên toàn bộ thế giới. Bọn họ cũng là nhân vật cực kỳ quan trọng của Paris, là lực lượng không cho bỏ qua.
Bertrand nói với vợ: "Mời bọn họ vào ngồi tại phòng khách, anh sẽ tới ngay."


Đợi cho sau khi vợ đóng cửa rời khỏi, Bertrand mới vừa cười vừa nói: "Màn vui này càng ngày càng náo nhiệt . Joseph tại trong thị trường Trung Quốc bởi vì sự kiện lần này mà đã bị sự công kích mạnh mẽ, việc buôn bán của Depp cũng bị ảnh hưởng rất lớn—— nói vậy, mục đích viếng thăm của bọn họ cùng các ngài là hoàn toàn trái ngược. Các vị tiên sinh, các ngài cảm thấy tôi bây giờ nên làm cái gì? Phải biết rằng, bọn họ cùng các ngài như nhau, cũng nắm giữ phiếu bầu."


"…"
————
————
Robert lần này đi tới phòng bệnh của Tần Lạc thì tâm tình đè nặng áp lực.
Nữ nhân thông minh kia đem tất cả việc này đều tính toán được, giống như nàng chính là thần thao túng thế giới.


Hắn rất muốn tùy tiện tìm một thuộc hạ đi làm chuyện này, nói vậy, chí ít biểu hiện ra, mình không có thua. Chí ít chứng minh, suy đoán của nàng có một chút sai lầm : cũng không phải mình đích thân đem Tần Lạc cho đẩy đi .
Nhưng mà , cuối cùng hắn quyết định tự mình tới.


Nam nhân phải có khí phách chịu thua, trốn tránh chỉ là chứng minh mình không thông minh bằng nàng.
Hắn gõ gõ cửa, sau đó đi đến.


"Các ngài có thể đi ra." Robert nhìn Tần Lạc ngồi ở xe đẩy nói. Hắn được đẩy tới bên cửa sổ, muốn thong qua tấm kính nho nhỏ kia mà tìm hiểu thế giới ở bên ngoài. Khoảng cách từ nơi này tới phủ thị chính có tới vài km, nhưng mà , tiếng quát tháo liên tiếp kia vẫn có thể xuyên thấu đến tận nơi đây.


Nghe không thật rõ, nhừng lại thực sự tồn tại.
Robert nghe thấy, hắn có thể nghe rõ ràng đi. Nếu không, vẻ mặt của hắn sẽ không ngưng trọng như thế .
Riley lập tức đem lời Robert nói phiên dịch thành tiếng Trung Quốc, nói: "Các ngài có thể rời khỏi."


Tần Lạc lúc này mới xoay người, nhìn mấy người cảnh sát Pháp đứng ở trước cửa, cười hỏi: "Các ông nghe thấy được thanh âm bên ngoài không?"
"…"
Mấy người cảnh sát hai mặt nhìn nhau, trải qua sự phiên dịch của Riley, bọn họ mới hiểu được ý tứ của hắn nói.


"Nghe thấy. Thế nhưng nghe mà không hiểu." Robert trả lời.


"Đó là đồng bào tôi đang hò hét. Bọn họ đang hô các ông thả người." Tần Lạc không để ý đến Riley phụ trách phiên dịch, mà là nhìn Robert, nói: "Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, là ác giả ác báo. Còn có một câu mà các ông cũng có thể nhớ kỹ, "nhân tiện, thiên thu (người xấu trời phạt)."


"Hắn nói cái gì ?" Robert chỉ là nhìn vẻ mặt của Tần Lạc, liền biết lời hắn nói sẽ không quá dễ nghe.
"Hắn nói —— làm nhiều chuyện xấu, là tự mình muốn chết." Riley thấp thỏm trả lời.
Robert gật đầu, nói: "Chúng ta ở vị trí khác nhau. Ở trong mắt tôi, các ngài làm chính là chuyện xấu."


Hắn hướng Tần Lạc đi tới, Triệu Tử Long vội vàng che ở phía trước hắn, dung tiếng Pháp hỏi: "Ông muốn làm gì?"


"Tôi tiễn hắn đi ra ngoài." Robert nói: "Hắn có thể gặp đồng bào của hắn. Cũng có thể đi làm việc mình muốn làm. Thế nhưng, hắn không thể rời khỏi tầm nhìn của cảnh sát. Chí ít, tại trước khi quan toà phán quyết xong, hắn không thể rời khỏi Pháp."


Triệu Tử Long lúc này mới không ngăn trở nữa, mặc hắn đi qua thúc đẩy cái xe đẩy của Tần Lạc.


Vừa đi tới hành lang tầng này, lập tức có một đám phóng viên xông lên muốn chạy tới phỏng vấn. Nhưng mà lại bị tương người do cảnh sát tạo thành chặn lại xuống tới, bọn họ không có biện pháp đi qua. Bọn họ la to cái gì đó, còn cùng cảnh sát phát sinh xung đột cùng tranh chấp trên tứ chi.


Tiêu Thất mất một khaongr thời gian rất lâu mới rời khỏi được đoàn phóng viên, bước nhanh đi tới bên người Tần Lạc, nhìn thoáng qua băng gạc trên bàn tay của Tần Lạc, mặt không biểu tình nói: "Xin lỗi."


"Không có vấn đề gì." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Tại trước khi biểu tình, hắn đã nói qua, tại dưới tình huống mình không có nguy hiểm tới tính mạng, bất luận là phát sinh chuyện gì, cũng không cần xuất thủ cứu giúp.
Sự thực chứng minh, người này thật đúng là một người nghe lời .


Sau khi hai người nói vài câu đơn giản, Robert liền thúc xe đẩy từ một thang máy chuyên dụng khác đi xuống lầu. Đám phóng viên kia thấy nhân vật chính đi ra ngoài, liền như ong vỡ tổ tản ra .


Xe đẩy càng đẩy càng gần, tầm nhìn càng ngày càng rộng, thanh âm "Thả người" mãnh liệt mà ủy khuất kia, tuy đã khàn cả giọng nhưng càng ngày càng vang dội, lòng của Tần Lạc theo đó sôi trào lên.
Tiếng hô này là bởi vì mình mà dựng lên, bọn họ đang chờ đợi mình trở về.


Thấy nhân vật chính lên sân khấu, vô số phóng viên mạnh mẽ tràn qua, nhưng bị cảnh sát Robert mang đến chắn bên ngoài. Hằng hà xa số những cameras, máy quay, máy ghi âm, vô số ống kính của máy chụp ảnh nhắm ngay người thanh niên kia mà ghi hình, mọi người đều muốn đem ống kính chuyển dời đến chiếc xe đẩy đang đi chậm rãi kia.


Nam nhân kia, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của thế giới.
"Hắn tới."
"Thần y đã trở về."
"A a a —— chúng ta thành công rồi!! ——"


Khi đồng bảo Trung Quốc trên quảng trường thành phố nhìn thấy Tần Lạc được thả ra tới, thoáng cái liền trở nên mừng như điên lên. Bọn họ lần thứ hai la to, dùng phương thức đặc biệt của mình mà biểu đạt kích động cùng vui sướng của mình.


Tần Lạc cũng lộ ý cười đầy mặt, chân thành thâm tình.
"Tôi muốn cùng bọn họ nói mấy câu." Tần Lạc quay sang nói với Triệu Tử Long .
Triệu Tử Long nghe được, vội vàng chạy đến trong đám người tìm tới cái loa lớn đưa cho Tần Lạc.


Robert ngăn cản Triệu Tử Long, nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh, tình huống hiện tại ngài cũng thấy đấy. Tràng diện đã rất hỗn loạn —— vì an toàn của ngài cùng đồng bào của ngài, tôi nghĩ, hay nhất là ngài có thể uyển chuyển biểu đạt tình cảm của mình."


Sauk hi nghe được Riley phiên dịch, Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Lúc tôi nói chuyệnc, chưa bao giờ dùng lời diễn thuyết mà người khác viết. Ông có thể không cho tôi nói chuyện, thế nhưng ông không thể hạn chế nội dung nói chuyện của tôi."


Robert hơi bị chán nản, nhưng cũng không tiện tại trước mặt nhiều người như vậy mà thực sự đem cướp cái loa to đi.