Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 513: Phẫn nộ sẽ lây truyền

Fan của Tần Lạc trên toàn cầu ủng hộ rầm rộ, có người truyền tải tin tức có liên quan tới người Trung Hoa biểu tình ở Paris tới các đài đưa tin , còn có người tuyên truyền lên kênh truyền hình clip người Trung Hoa bị đám cảnh sát bất lương đánh đập.


Một bạn có tên nick "Ma thuật sư thiên tài" trên mạng Thϊế͙p͙ Ba tuyên bố một cái topic : Ta không sợ lấy ác ý lớn nhất tới suy đoán người khác. Ta là một người tôn trọng dân chủ cùng tự do. Ta và rất nhiều người trong các ngươi như nhau, đem Paris coi là một trong những thành phố xinh đẹp nhất trên thế giới, ta thậm chí ngây thơ nghĩ, ta muốn đến chỗ đó để gặp gở tân nương của ta.


Nhưng mà, chuyện này xảy ra đã phá hủy giấc mộng tốt đẹp của ta.


Lúc nghe thấy tin người Trung Hoa biểu tình tại Paris lại bị đánh này, ta khóc. Thấy Tần Lạc một lần lại một lần nhấc tay phản kích, ta khóc không thành tiếng. Không nên hoài nghi, ta một nam nhân đã gần ba mươi tuổi lại ngồi ở trong phòng làm việc khóc đến giống như là một đứa trẻ.


Không có đồng nghiệp nào chê cười ta. Bọn họ sau khi xem qua đoạn clip kia, việc duy nhất có thể làm chính là lau nước mắt cùng trầm mặc.


Tần Lạc là thần tượng của ta, ngay thẳng chính nghĩa. Hắn không chỉ có là thần tượng, bởi vì hắn gây cho ta, ngoại trừ hưởng thụ trên thị giác ra, còn cấp cho ta một loại tinh thần. Một loại tinh thần mà ta không có, tinh thần mà toàn bộ dân tộc chúng ta đã ở từ từ đánh rơi mất.


Hắn một lần lại một lần giơ tay lên tay, tuy rằng yếu ớt, thế nhưng, hắn không có khuất phục, hắn vẫn một mực phản kích.
Đúng vậy, hắn một mực phản kích. Không có tức giận, thẳng đến khi cùng tên cảnh sát cầm thú kia đồng quy vu tận.


Hắn bị thương đến rã rời. Hắn không thắng, thế nhưng, trong lòng ta, hắn cũng không có thua.
Hắn sẽ không thua! ! !
Ta không biết hắn nói cái gì đó, ta thậm chí không biết nên làm như thế nào để phát tiết sự phẫn nộ của mình.


Tay ta gõ chữ đang run rẩy, lòng cũng đang run rẩy, nhớ lại hình ảnh hắn nhấc tay đón đánh, lại có thể cảm giác được lòng đang đau nhức.
Lần đầu tiên hiểu được đau lòng. Đối tượng khiến cho đau lòng lại là một người nam nhân.
Ai có thể nói cho ta biết, bây giờ phải làm sao?"


Cái topic này phát đi lên, lập tức đã có được số người xem cao mua tới đỉnh điểm. Cứ như vậy, bài viết này tại trong lòng đông đảo mọi người trổ hết tài năng, hấp dẫn chú ý của mọi người.


Bài số 2 có người trả lời: ngươi đau lòng hắn, chứng minh ngươi yêu hắn. Thương hắn liền nói cho hắn, thương hắn hãy cho hắn.


Bài 3 trả lời: người trả lời bài số 2 hai quá ngu ngốc. Lúc này ngươi không nói giỡn thì sẽ chết a? Chủ topic hỏi chính là làm sao phát tiết phẫn nộ trong lòng —— nói thật, cảm giác bây giờ của ta cùng lâu chủ như nhau. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?


Phía có người cũng nói: nếu chúng ta tự xưng là fan của Tần Lạc, chúng ta nên làm chút chuyện nhỏ vì Tần Lạc.
Đúng vậy. Tôi kiến nghị mọi người chống lại hàng Pháp tập thể.
Hack trang web của bọn họ. Tại trên trang web chính phủ của bọn họ, phủ lên quốc kỳ của chúng ta.


Bọn họ không phải cấm chúng ta biểu tình sao? Bọn họ không phải đánh đồng bào của chúng ta sao? Có người nào cùng tôi cùng nhau đi hay không, ngày mai đi tới cửa Gia Gia Phúc (siêu thị của Pháp) thị uy. Không đi vào, cũng không đi ra ngoài, lại càng không mua bất cứ cái gì cả.Chúng ta sẽ đứng chắn trước cửa. Để cho khách của bọn họ không vào được.


Vốn đây chỉ là một cái đề nghị nhỏ bé không đáng kể, người đăng topic cũng không phải người quản lý hay hội viên cống hiến cao của diễn đàn Thϊế͙p͙ Ba.
Nhưng mà, kiến nghị của hắn thoáng cái liền được vô số người ủng hộ cùng tán thành.


Vì vậy, admin "Phiêu bạt khi còn sống" cùng "Phải uống nước sôi" lập tức trang bị thêm thăm dò đầu phiếu, kết quả, có mười bảy vạn người đồng ý đi tới cửa Gia Gia Phúc thị uy.


Nói làm liền làm ngay, admin hạ lệnh, vào lúc 7h tối, lúc mà Gia Gia Phúc buôn bán đông nhất, tất cả các fan đến cửa các chi nhánh của Gia Gia Phúc tụ hợp.


Tuy rằng Thϊế͙p͙ Ba cũng có tới hơn mười vạn hội viên đăng ký, gần trăm vạn khách xem. Nhưng mà, sau khi người thực sự phân bố đến các thành phố, thì lại ít đến đáng thương.
Minh Hải. Một thành phố nhỏ ở phía Nam.


Cửa của Gia Gia Phúc, mười mấy người giơ biển chống lại hàng Pháp đứng chung một chỗ. Nhân số của bọn họ quá ít, lực lượng của bọn họ là yếu ớt, bọn họ không đủ để lay động địa vị của Gia Gia Phúc, cũng không có năng lực cản trở các đồng bào đi vào mua sắm.


Việc bọn họ có thể làm, chỉ là đứng kiên quyết, một lần lại một lần hô khẩu hiệu. Trong đó, còn có bảo vệ của Gia Gia Phúc tới xua đuổi, còn có cảnh sát Trung Quốc tới khuyên can.


Nhưng mà, bọn họ không có động đậy gì, cũng không rời đi. Bây giờ chính là lúc toàn bộ fan của Tần Lạc trên thế giới bắt đầu hành động, làm sao bọn họ có thể thối lui được chứ?


Từng người từng người không ngừng phát truyền đơn cho người đi qua đường, kể lại cho bọn hắn giải thích cảnh ngộ của người Trung Hoa đang ở Paris.
Trải qua nỗ lực của bọn họ, mười mấy người biến thành hai mươi mấy người. Hai mươi mấy người biến thành hơn bốn mươi người.


Phẫn nộ là có thể lây lan!
Khi số người vượt hơn một trăm, liền có hiệu quả của đoàn người tụ tập. Bọn họ không cần chủ động đuổi theo vội vàng giới thiệu cho người khác nữa, mà là có rất nhiều người chủ động đi tới hỏi tình hình.


Vì vậy, có các đôi tình nhân lúc hết giờ làm dắt tay nhau đi mua sắm gia nhập vào bọn họ, có người mẹ trẻ đi mua sữa cho con gia nhập bọn họ, có đại thúc đại bá đi mua rau gia nhập bọn họ, còn có các ông bà già đầu tóc hoa râm đi ra cửa tản bộ cũng gia nhập bọn họ .


Nhiều người có sức mạnh lớn, cửa của Gia Gia Phúc thực sự bị ngăn chặn.


Trên sân rộng trước cửa, người tụ tập lại càng ngày càng ngày, nhưng mà tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài, không ai đi vào mua sắm. Mấy người trước đó không nghe khuyên bảo mạnh mẽ đi vào mua sắm, tại lúc bọn họ nghĩ là thắng lợi trở về nhà, liền phát hiện cửa bị ngăn đến chặt chẽ, căn bản là không đi ra được.


Yến Kinh báo cáo thắng lợi.
Thiên Tầm báo cáo thắng lợi.
Dương Thành báo cáo thắng lợi ——
Không ngừng có người báo cáo tin tức tốt lên Thϊế͙p͙ Ba, cửa các chi nhánh của Gia Gia Phúc khắp nơi đều kín người hết chỗ.
Số lượng hàng bán được : một con số lẻ.


Không chỉ có siêu thị của người nước Pháp mở gặp phải cảnh lạnh nhạt, tại một ít thành phố phồn hoa lớn hơn một chút, các cửa hàng xa xỉ phẩm của bọn họ cũng gặp phải phiền phức.


Có người vẽ tranh hay viết chữ lên cửa của bọn họ, có người chửi bới những thằng chó lắm tiền vào các cửa hiệu này mua sắm, còn có một đứa trẻ nam nhỏ chạy đến cửa hàng độc quyền bán AV... Vào bên trong cửa hàng phun ra nước tiểu, sau khi xong việc, bố mẹ nó kéo nó bỏ chạy=)).


Hiển nhiên, bọn họ là cố ý .


Hành động của các fan Tần Lạc trên toàn cầu được vô số người hưởng ứng cùng ủng hộ, như là quả cầu tuyết lăn đi, cổ sóng triều càng cuốn càng càng lớn, thoáng cái làm cho ngoại hối xuất khẩu cùng thu nhập từ hàng hóa của Pháp rơi xuống mức thấp nhất trong lịch sử.
————
————


Yến Kinh. Đại Học Y Khoa Thủ Đô.
Trong phòng học yên tĩnh, mọi người đều ngơ ngác ngồi đó.
"Không được. Chúng ta phải làm cái gì đó mới được. Không thì tôi tức muốn điên lên rồi."


"Tôi thật muốn cầm dao chạy tới Pháp —— con mẹ nó thằng nào dám khi dễ Tần lão sư, tôi cùng hắn liều mạng."
"Cửu Cửu tỷ, chị nói một câu đi. Bình thường có chuyện gì đều là chủ ý của chị nhiều nhất, chị nói một ý kiến đi, chúng ta đều ủng hộ chị."


Vương Cửu Cửu giống như là không có nghe được, ngồi dại ra, con mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm TV trên tường của phòng học.
Đoạn hình ảnh kia đã sớm được phát tin xong, bây giờ trên màn hình là hoa tuyết không ngừng lóe ra. Nhưng mà , nàng vẫn không có bất luận cái phản ứng gì.


Giống là linh hồn bị hút mất vậy, thân thể của nàng đã không thuộc về thế giới này.
Nhưng mà , vì sao long lại đau nhức như thế?
Một giọt nước mắt tích rơi đi ra. Sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.


Tất cả mọi người chứng kiến một màn này, đại tỷ Vương Cửu Cử không sợ trời không sợ đất của bọn họ, lại rơi nước mắt giống như là một cô gái nhỏ. ——


Trước đây, bọn họ nào dám đem nàng coi là con gái a? Cho dù nàng là nữ nhân, cũng cho rằng nàng không phải là một nữ nhân bình thường.
"Cửu Cửu tỷ. Chị không nên khổ sở —— Tần lão sư không có việc gì đâu." Tiểu Hoa lôi kéo tay của Vương Cửu Cửu, thanh âm trầm thấp kêu lên.


Trước đây, nàng cũng thầm mến Tần Lạc. Thế nhưng, nàng biết nàng cùng Tần Lạc là không có khả năng, liền chủ động tự giác rời khỏi.


Khi nàng biết Vương Cửu Cửu thích Tần Lạc, tuy rằng khổ sở, vẫn cổ vũ nàng nỗ lực tranh thủ. Về sau, nàng có được tình yêu của mình, nhưng mà cái loại tỉnh cảm mông lung kia, làm thế nào cũng không thể quên được.


Cho dù bỏ qua mặt tình cảm này, chỉ là than phận của một thầy giáo tới giảng, Tần Lạc vẫn có được sự kính yêu của tất cả các học sinh.
Vương Cửu Cửu lau nước mắt, nói: "Đúng vậy. Có cái gì pahir khóc chứ? Thực sự là quá không có cốt khí."
"Cửu Cửu tỷ, chúng ta bây giờ nên làm gì?"


"Các bạn muốn làm gì bây giờ liền làm như vậy." Vương Cửu Cửu một bên thu thập đồ, một bên vừa nói .
"Vậy còn chị"
"Tôi đi Paris." Vương Cửu Cửu nói."Nếu như có hai người cùng đi tại bên người hắn mà, hắn sẽ không sẽ bị người đánh."
Vương Cửu Cửu nói xong, thanh âm lại nghẹn ngào.


Nghĩ đến hoàn cảnh một côn nện xuống của tên cảnh sát kia, Vương Cửu Cửu có loại cảm giác như vỡ tim đau đến chết đi sống lại.
"Nhưng mà … "
"Không có nhưng mà ." Vương Cửu Cửu dứt khoát nói: "Tôi nói rồi. Tôi không hề nói thương hắn. Thế nhưng, tôi nhất định phải thấy hắn."


"Đó chính là yêu." Tiểu Hoa nhỏ giọng nói.
Vương Cửu Cửu cầm túi xách rời đi, làm bộ không có nghe được.
————
————
Thùng thùng ——


Cửa phòng làm việc bị người gõ vang, đợi khoảng một phút đồng hồ, không đợi bất cứ kẻ nào đáp lại, cửa của gian phòng liền bị người đẩy ra.


Mã Duyệt mặc đồ đen đeo kính đen đi giày den đi đến, đưa văn kiện trong tay đưa đến trên bàn làm việc, cung kính báo cáo nói: "Tiểu thư, ở chỗ này có một ít tình hình gần đây của Tần Lạc tiên sinh tại Paris, có lẽ ngài nên xem một chút đi."


"Đi ra ngoài." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng ngồi ở trên ghế làm việc xoay, lưng quay về phía bên ngoài, đang nhìn qua cửa sổ lớn trong phòng làm việc mà thưởng thức thế giới bên ngoài.
Mã Duyệt không kêu một tiếng, xoay người liền chuẩn bị rời khỏi.


Khi tay nàng cầm tới nắm cửa, chuẩn bị mở rộng cửa đi ra, lại nghe được một câu hầu như là không thể nghe thấy tiếng: "Trở về" .
Mã Duyệt lần thứ hai lui trở về, vẫn như cũ cung kính đứng ở trước bàn làm việc.
"Tôi rất tức giận." Văn Nhân Mục Nguyệt không có xoay người, thanh âm bình tĩnh nói.


"Tôi biết." Mã Duyệt nói. Nghĩ thầm, xem ra chính mình lại chậm một bước, tiểu thư đã đã biết được tin tức có liên quan tới hắn.
Chỉ cần là chuyện có liên quan tới hắn, tiểu thư luôn luôn là người biết đầu tiên. Thậm chí tin tức tập hợp được so với tiểu tổ Trí não bọn hắn còn muốn nhanh hơn.


"Như vậy đúng không?"
"Sai." Mã Duyệt quả quyết nói.
"Vì sao?"
"Tiểu thư là đại não của tập đoàn Văn Nhân. Ngài không thể bị bất luận cái tâm tình gì ảnh hưởng, chúng ta cùng châu Âu, đặc biệt là Pháp có rất nhiều mặt làm ăn quan trọng."


"Cô cảm thấy tôi là người máy sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Mã Duyệt sửng sốt, nói: "Không phải."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Thủ tiêu tất cả hợp đồng làm ăn cùng Pháp. Cự tuyệt các chủ tịch tập đoàn Pháp tới chơi, cự tuyệt thu mua cổ phần của công ty LULEI …"


"Rõ." Mã Duyệt tuy rằng biết những mệnh lệnh này của chủ nhân là cực kỳ không hợp lý, sẽ làm công ty tổn thất trầm trọng. Nhưng mà, điều nàng có thể làm —— chỉ có là tuân lệnh.