Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 501: Đôi uyên ương trên độ cao hai trăm lẻ chín mét!

Có một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, tựa như Thượng Đế vừa mới thắp sáng một ngọn nến lung linh huyền ảo vậy. Vệt sáng kéo dài trong không trung, vẽ lên một đường cong vô hạn, chiếu sáng những cặp mắt của vô số người còn thức trong đêm.


Nhưng, hai người ngồi trên tầng thượng thì lại không bị thu hút bởi vệt ánh sáng đẹp mê hồn đó. Bởi vì giờ đây trong mắt bọn họ thì người bên cạnh mới là thứ thu hút mình nhất.
Tần Lạc nhìn dán mắt nhìn vào Lệ Khuynh Thành, còn Lệ Khuynh Thành thì cũng không dời khỏi đôi mắt của Tần Lạc.


Trên khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành là một nụ cười nhẹ nhàng, trong sáng mà yên ả, còn Tần Lạc thì lại nghiêm túc đến lạ thường.


"Em nói đùa đấy!" Lệ Khuynh Thành ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi có phần khô khốc của mình rồi cười nói. Gió trên tầng thượng to quá, khiến cho lớp nước bên ngoài cùng của da bốc hơi một cách nhanh chóng. Hai người bọn họ đều cảm thấy mặt mình căng cứng ra.
"Không phải." Tần Lạc nói.


"Đúng là như vậy!" Lệ Khuynh Thành nói. "Anh có chỗ nào giống hoàng tử cơ chứ? Hoàng tử làm gì có chuyện như anh thế này? Đã không thông thạo ngoại ngữ, lại còn không hiểu phép tắc lịch sự trong bàn ăn, không nói ra được nơi sản xuất và năm tuổi của rượu vang, lại còn không có phong độ____Anh làm sao có thể là hoàng tử được chứ?"


"Có là vương tử hay không thì đâu có liên quan đến mấy thứ này." Tần Lạc đính chính. "Nếu em cho người đó là vương tử thì người đó chính là vương tử, còn khi em không cho người đó là vương tử thì tất nhiên người đó sẽ không phải rồi!"


Lệ Khuynh Thành thấy Tần Lạc ngoan cố như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa. Hai người lại một lần nữa nhìn vào mắt nhau, nhưng đều không ai thốt lên câu nào.
"Anh đang ép em." Lệ Khuynh Thành nói.
"Em cũng đang ép anh đó!" Tần Lạc nói.


"Được rồi. Em thừa nhận, anh là vương tử. Thế thì làm sao chứ?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi, hỏi xong mà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.


"Vương tử có thể hôn công chúa phải không?" Tần Lạc hỏi. Hắn không phải là một người đàn ông biết biểu đạt ý mình, nhiều khi, hắn không tài nào nói ra được những lời ngọt ngào làm cho phụ nữ phải sung sướng. Khi ở bên cạnh Lệ Khuynh Thành thì người phụ nữ này luôn có khả năng đốt cháy ngọn lửa dục vọng thầm kín vốn nằm sâu trong người hắn.


Hắn thấy mình nên điên cuồng một lần thế này mới đúng.
"Em không phải là công chúa." Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói: "Em là nữ vương. Là mẹ của vương tử____Anh muốn hôn mẹ của anh sao?"
"Tùy em." Tần Lạc giơ tay ra ôm lấy Lệ Khuynh Thành, đưa đầu về phía trước nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.


Khô lạnh lại mỏng manh, nhưng lại có một mùi hương quyến rũ mềm mại của một người phụ nữ thực sự.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Lạc hôn Lệ Khuynh Thành, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn hôn nàng mà không đem theo bất kỳ dục vọng nào kèm theo.


Đôi khi, nàng luôn đặt mình ở vị trí của một người khiêu chiến. Nàng làm cho người đàn ông nhỏ bé trước mặt này trong đầu tràn đầy sự tưởng tượng, làm cho thân thể hắn sục sôi không kiềm chế được bản thân____Nàng làm cho người đàn ông sản sinh vô số mộng tưởng, nhưng nàng lại không cho người đàn ông không gian riêng để suy ngẫm.


Nàng tấn công dồn dập, ép cho người đàn ông phải lùi dần lại phía sau, bại trận như nước vỡ bờ, vì vậy mà người đàn ông liền quên luôn cả chuyện suy nghĩ về quan hệ thực sự giữa hai người.


"Con trai ngoan, cái hôn của con làm cho mẹ thoải mái quá chừng!" Lệ Khuynh Thành hơi ngửa đầu về đằng sau, tách rời khỏi miệng của Tần Lạc một khoảng cách rồi mới cười hì hì nói.
Tần Lạc ôm chặt nàng vào lòng, dí sát toàn thân nàng vào ngực mình, sau đó hôn lấy được lên đôi môi nàng.


Lệ Khuynh Thành cuối cùng đáp lại một cách nhiệt liệt.
Trên độ cao hai trăm lẻ chín mét, từ tầng thượng của tòa lầu này nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả thành phố Paris, trên đó có một đôi uyên ương đang say đắm bên nhau.
Bốp bốp bốp……


Đột nhiên vào lúc này, có một tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau lưng.
"Hôn nhau trên độ cao hai trăm lẻ chín mét, thật là lãng mạn!"
"Em cũng muốn. Lát nữa chúng ta cũng làm thế đi_____có thể chụp hình lưu niệm nữa."


"Ha ha, hai người cứ tiếp tục đi. Cứ tự nhiên____Hai người là người Trung Quốc phải không? Chúng ta là đồng bào mà."
_________


Thì ra, trong lúc hai người đang ngây ngất bên nhau, thì có một đôi khác trong một nhóm du lịch cũng muốn lên trên cao ngắm nhìn thành phố Paris về đêm. Không những thế còn trùng hợp ở chỗ, đó là bọn họ cũng là người Trung Quốc.


Gặp đồng hương ở một nơi xa xôi thế này, tất nhiên là sẽ thấy thân mật hơn một chút rồi.
Lệ Khuynh Thành đẩn Tần Lạc ra, thoát khỏi vòng tay của hắn, rồi lườm hắn một cái, nói: "Anh biết bọn họ lên đến đây từ nãy rồi phải không?"


Bởi vì Tần Lạc đối mặt với cửa thang máy, vì vậy mà nếu có người đi đến thì hắn không thể nào không biết được.
"Vì anh thấy em nhập tâm quá nên không muốn lên tiếng làm phiền." Tần Lạc cười nói.


"Anh càng ngày càng lưu manh." Lệ Khuynh Thành nói tiếp: "Anh có nhớ khi anh vừa mới tới Yến Kinh thì như thế nào không? Cứ nói chuyện với người khác là mặt anh lại đỏ lựng hết cả lên, lúc nào cũng sợ đám đàn bà con gái đó sàm sỡ anh_____ Giờ đây mỗi lần thấy anh, thì có lẽ là đến lượt anh đi sàm sỡ họ rồi."


Lệ Khuynh Thành thở dài tiếc nuối nói: "Ài, không còn thích thú bằng ngày xưa nữa rồi!"
Thích thú?
Tần Lạc khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ tình cảm của mình ở trong lòng người phụ nữ này lại chỉ được đánh giá bằng hai chữ này thôi sao.


Giờ đây trên tầng thượng đã có thêm những người khách khác nữa, vì vậy mà hai người không còn tìm thấy cảm giác hài hòa, lãng mạn khi được ở một mình bên nhau nữa. Sau khi hai người tán gẫu vài câu với mấy người đồng bào của mình thì liền cáo từ rời khỏi đây, dể lại nơi thích hợp cho việc hôn nhau, không thích hợp cho việc cãi lộn cho những đôi khác đến sau.


"Người đàn ông biết giả bộ ngốc nghếch là người thông minh nhất. Ngày trước anh cũng rất thông minh____vậy sao bây giờ đột nhiên anh lại trở nên ngốc vậy chứ?" Khi ngồi trên taxi trên đường quay về, Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc, tủm tỉm cười hỏi.


"Nếu từ trước đến giờ vẫn là giả bộ ngốc nghếch thì đó đúng là khờ thật." Tần Lạc nói.
"Vậy bây giờ anh định thế nào?" Lệ Khuynh Thành hỏi.


"_____" Tần Lạc nhất thời cứng họng không nói được gì, cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải. Nhân lực có hạn, tinh lực có hạn, thể lực cũng có hạn mà.


Lệ Khuynh Thành biết là Tần Lạc khó xử, liền nhoẻn miệng cười nói: "Yên tâm đi. Em chưa từng nghĩ mình sẽ làm hoàng phi, cũng không bao giờ lại nghĩ mình sẽ làm hoàng hậu_____ Đợi khi nào em kiếm được một số tiền lớn, làm hết những việc mình muốn làm rồi, thì em sẽ đi đến một hòn đảo mà ở đó không ai biết em là ai để dưỡng lão. Hàng ngày sẽ ngồi ở bãi cỏ sưởi nắng, nghiền ngẫm tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, không uống cà phê mà uống hồng trà_______Nếu hôm nào tinh thần phấn chấn, sảng khoái thì sẽ đi khêu gợi, mời mọc mấy ông lão đẹp trai___Đây chính là cuộc sống mà em muốn."


"Em có thể khêu gợi anh."
"Hả?" Lệ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Tần Lạc.
"Cho dù anh có già rồi thì chắc vẫn đẹp trai." Tần Lạc nghiêm túc nói.
"Ha ha ha___"
Chú tài xế không thể nhịn nổi nữa, phì cười như điên, tựa như vừa nghe được chuyện hài nhất từ trước đến giờ.


"Chú nghe hiểu tiếng Trung Quốc sao?" Tần Lạc hỏi.
"Ừ, hiểu, quê tôi ở Trung Quốc mà_____ Con tôi làm việc ở đây, vì vậy nên tôi mới đến đây lái xe." Chú tài xế dùng giọng phổ thông nói với Tần Lạc.
"_______"
________
________


Nhịp trống dồn dập, lời ca trào dâng cuồn cuộn đầy nhiệt huyết, một giọng ca sục sôi mạnh mẽ có phần không thích hợp cho lắm khi vang lên trong một căn phòng vô cùng quý tộc này.


Một người phụ nữ giang rộng chân nằm thư thả người trên chiếc ghế salon, tay trái nàng là một ly rượu vang đầy tràn, tay phải nàng không ngừng gõ đều theo tiết tấu bản nhạc. Hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng ngây ngất đầy hưởng thụ.


Khi âm điệu của bản nhạc Pháp nổi tiếng đi đ ến hồi kết thúc, thì người phụ nữ mở to mắt ra, uống một hơi cạn sạch chỗ rượu vang trong ly, sau đó hà ra một hơi dài đầy thỏa mãn.
Cộc cộc cộc cộc.......


Từ bên ngoài cửa vọng vào tiếng gõ cửa, ba tiếng dài và một tiếng ngắn, không nhẹ cũng không mạnh, giống như một loại ám hiệu đặc biệt vậy.
"Vào đi." Người phụ nữ lên tiếng nói.


Nàng tiện tay giật chiếc áo choàng lụa tơ tằm màu đỏ chót ở góc ghế salon đắp lên người, lộ ra nửa đôi chân thon dài trắng mịn và hai bàn móng chân được sơn màu đen tuyền bóng nhoáng, nhìn như một con bướm bay lượn uyển chuyển trước mắt, bờ ngực nàng để lộ ra ngoài khiêu khích tròng mắt của những người đàn ông.


Thế nhưng, người đàn ông đẩn cửa vào này dường như không chú ý đến toàn bộ những thứ diễn ra trước mặt mình vậy, anh ta hơi gập người, đầu cúi thấp nói: "Phu nhân, anh ta đến 1933, hơn nữa còn nói chuyện với cả hoàng tử Phillip của Thụy Điển nữa. Tình hình cụ thể thì chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra."


"Vương tử Phillip? Người được mệnh danh là hoàng tộc điển hình đó hả?" Người phụ nữ nói với giọng khàn khàn.
"Đúng vậy đó ạ!" Người đàn ông đáp lại.


Người phụ nữ hơi cau mày lại nói: "Chẳng lẽ vương tử Phillip sẽ giúp hắn ta sao? Anh ta là một người châu Âu. Anh ta nên đứng về phía chúng ta mới đúng.


"Vâng." Người đàn ông đáp lại một cách ngoan ngoãn: "Chỉ có điều, nghe mấy người tham gia hội họp nói, vương tử tử Phillip rất có cảm tình với một người phụ nữ tên là Lệ Khuynh Thành."
"Là cô ta?"
"Phu nhân biết cô ta sao?"


"Ừhm." Người phụ nữ vừa nói dứt lời liền giơ cánh tay ngọc ngà của mình ra bóc hộp thuốc đặt ở trên bàn, sau đó rút một điếu xì gà từ bên trong ra rồi nói: "Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc. Tôi đã chú ý đến cô ấy từ lâu rồi. Vốn dĩ tôi định đợi vài năm, đợi cho cô ấy thành thục hơn một chút, rồi kéo cô ấy vào làm người điều hành trong tổ chức của chúng ta. Nhưng xem ra....tôi đã muộn hơn một bước rồi!"


Người đàn ông không ngờ người phụ nữ này lại có thể tôn sùng một người phụ nữ khác đến vậy, cho dù đó có là những cô nàng tỷ phú xếp trong bảng phú hào hay là công chúa trong dòng dõi vương tộc cao quý đi chăng nữa, thì nàng cũng không bao giờ thèm đếm xỉa đến. Vậy mà người phụ nữ kia____ nàng ta thậm chí còn chưa hiện diện trước đám đông, cũng chưa đạt được thành tích nào làm cho người ta phải tâm phục cả. Thế mà phu nhân lại nói là muốn tiến cử nàng ta vào tổ chức, hơn nữa còn cho nàng ta trở thành một người điều hành.


"Vương tử Philip và thị trưởng thành phố Paris, Bertrand có quan hệ vô cùng mật thiết với nhau. Nếu anh ta thực sự thích người phụ nữ đó, thì.... rất có thể anh ta sẽ khuyến khích địa vị hợp pháp của trung y dược ở nước Pháp. Khó khăn lắm chúng ta mới phong tỏa được đường dây của liên minh châu Âu, vậy mà bây giờ lại có vấn đề xảy ra. Paris có thể nói là người có vị trí cao nhất trong đường dây này______Một khi bọn họ nới tay, thì trung y sẽ có cơ hội hồi sinh."


"Đúng là một đối thủ đáng ghét." Phu nhân châm điếu xì gà lên, rít một hơi dài nói: "Ván cờ lớn này, có lẽ đúng là sẽ được một mình hắn ta cứu vãn tình thế. Những thành quả mà chúng ta khó khăn lắm mới đạt được ở Trung Quốc, thế mà bây giờ lại bị một mình hắn nuốt trôi, giờ lại muốn làm tan rã liên minh châu Âu ____ xem ra, kế hoạch Đồ Long tiến hành quá chậm."


"Phu nhân, xin chỉ thị của phu nhân." Người đàn ông thấp giọng nói.


"Đi tìm Bertrand, nếu ông ta không nghe, thì hãy đi tìm những nghị viên có thể buộc tội làm cho Bertrand hạ bệ_____" Người phụ nữ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục: "Còn nữa, trung y được khôi phục, thì những tên dựa vào thuốc kháng sinh để phát tài chẳng lẽ vẫn ngồi yên được sao? Phòng bị trước khi vấn đề xảy ra, bọn họ cũng nên đứng ra giãn gân giãn cốt một chút rồi. Thời gian dài không hoạt động gì thì thân thể sẽ bị cứng đơ ra đó."