Được Tần Lạc chỉ dẫn, sau khi Văn Nhân Chiếu trải qua một quá trình khiêu khích, chạy trốn, khiêu khích rồi lại chạy trốn vô cùng phức tạp, cuối cùng hắn đã khiến Bạch Sầu mệt mỏi một cách vô cùng thảm hại, gã thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối, thở lên thở xuống.
"Bao vây bốn xung quanh nó cho tao" Bạch Sầu ỉu xìu nói.
Bất kỳ chuyện gì cũng có tính hai mặt. Thân thể Bạch Sầu to béo, khoẻ mạnh nhưng khi vận động lại hao phí nhiều năng lượng
Ngay khi đám bạn bè của Bạch Sầu rục rịch xông tới, Điền Loa chạy vào đám người đó. Tay hắn túm áo của một gã thanh niên sau đó ném tung gã đó bắn ra xa mấy mét thì đám người đó lập tức an phận như gà vịt.
Đối với thực lực tuyệt đối trước mặt, tất cả các âm mưu quỷ kế vây công đều hoàn toàn thất bại.
Bọn họ đã nghe qua đại danh của Điền Loa, biết hắn là cận vệ một ly cũng không rời của Tần Túng Hoành, cũng là cận vệ duy nhất. Một mình vẫn có thể bảo vệ an toàn cho Tần Túng Hoành thì đương nhiên cả đám này không phải là đối thủ của hắn.
"Ai tới hỗ trợ tao sẽ đánh người đó" Điền Loa cười nói
Bạch Sầu nhìn thây hết hy vọng cứu viện, gã tức giận gầm lên một tiếng như trâu đực, gã vọt thẳng tới chỗ Văn Nhân Chiếu đang đứng.
Văn Nhân Chiếu nhận ra Bạch Sầu gần như mệt đứt hơi. Lần này hắn không chạy trốn. Ngay khi Bạch Sầu sắp vọt tới trước mặt hắn, hắn né tránh sang bên sau đó tung chân đá một cước vào cặp mông đẫy đà của Bạch Sầu.
Binh!
Bạch Sầu chạy lảo đảo mấy bước lên trước. "Oạch" một tiếng vang lên, gã ngã sóng soài trên mặt đất.
Lập tức Văn Nhân Chiếu nhảy lên lưng Bạch Sầu vung tay đấm vào đầu gã.
"Mày dám ức hϊế͙p͙ tao này, dám ức hϊế͙p͙ tao này".
"Mày mới là ẻo lả. Mày là đầu lợn béo phì".
"Mày dám bắt tao gọi là mẹ. Cô ta xứng làm mẹ tao hả?"
"Tao đánh chết mày, đánh chết mày".
Đây là lần đầu tiên Văn Nhân Chiếu đánh người. Đây cũng là lần đầu tiên hắn dựa vào chính năng lực của mình đánh ngã người khác.
Trong lòng Văn Nhân Chiếu tràn ngập niềm vui. Hooc môn sinh trưởng trong cơ thể hắn cũng theo đó mạnh mẽ phát tiết ra ngoài, khiến cho hắn càng đánh càng hăng say, càng đánh càng hưng phấn.
Trước đó vốn Tần Lạc chỉ định để Văn Nhân Chiếu đánh mấy quyền, bồi dưỡng khí phách đàn ông cùng với bản năng trong con người hắn.
Thế nhưng khi Tần Lạc phát hiện ra đã hơn mười phút Văn Nhân Chiếu vẫn khôug dừng tay. Ngược lại hắn còn đứng dậy, dùng chân đạp thì Tần Lạc bắt đầu lo lắng.
Ở thời đại này năng lực con người không quan trọng, xuất thân mới cực kỳ quan trọng.
Cha bạn là người thế nào mới là điều quan trọng nhất. Người có thể đi vào trong khu vườn này không giàu cũng sang. Hơn nữa Văn Nhân Chiếu đang đánh một người họ Bạch. Nếu như Văn Nhân Chiếu thật sự đánh Bạch Sầu này thừa sống thiếu chết, bán thân bất toại vân vân. Khi đó Văn Nhân gia cùng với Bạch gia sẽ lâm vào cảnh ngươi sống ta chết, đối đầu kịch liệt với nhau. Không phải khi đó sẽ để cho con cáo già Tần Túng Hoành này làm ngư ông đắc lợi sao?
Thảo nào Tần Túng Hoành cứ đứng bên cười tít mắt nhìn xem, trông hắn giống như là không biết tới hậu quả của việc tiếp tục đánh là gì.
Tần Lạc kiên quyết ngăn cản, không để Tần Túng Hoành tìm được lợi ích trong việc này.
"Văn Nhân Chiếu, dừng tay" Tần Lạc quát lên.
Văn Nhân Chiếu lại như là không nghe thấy, hắn vẫn tiếp tục ra sức đá vào lưng Bạch Sầu."Văn Nhân Chiếu, anh bảo dừng tay" Tần Lạc lại quát lên.
Lúc này Văn Nhân Chiếu mới quay người lại, sắc mặt hắn cực kỳ kích động, nói với Tần Lạc: "Anh rể, đánh đã quá. Anh có tới thử một chút không?"
"Không đánh nữa" Tần Lạc nói. Hắn cảm thấy Văn Nhân Chiếu vẫn còn nghiện đánh nên lại nói: "Vậy thôi, chúng ta đi ăn cơm".
Văn Nhân Chiếu chần chừ nhìn Bạch Sầu nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích. Có phải hắn đang cân nhắc xem khi nào lại có cơ hội như này không? Hắn vung chân đá một cước nói: "Coi như số mày gặp may. Lần sau tao lại tính sổ với mày".
Sau đó Văn Nhân Chiếu đi tới trước mặt Tần Lạc, hắn cười hì hì nói: "Anh rể, anh thấy em thế nào? Bây giờ em có khả năng bảo vệ chị em chưa?"
Tần Lạc lắc đầu.
"Vẫn chưa được sao?" Văn Nhân Chiếu nói vẻ tiếc nuối.
"Văn Nhân Chiếu, em phải nhớ kỹ. Khi cần sử dụng đầu óc thì không cần dùng nắm tay. Khi dùng nắm tay thì càng phải dùng đầu óc" Tần Lạc nghiêm mặt nói. Nếu như một người không hiểu thời thế, khống chế được bản thân mình thì người đó là người cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như hôm nay Tần Lạc không có mặt ở đây, Tần Túng Hoành muốn hãm hại Văn Nhân Chiếu thì hắn sẽ không làm gì cả, hắn sẽ chỉ đứng yên nhìn Văn Nhân Chiếu tiếp tục ra tay hung bạo như vậy. Tiểu tử này muốn thì mình cũng đồng ý thôi.
Văn Nhân Chiếu suy nghĩ một lát rồi hắn gật đầu nói: "Anh rể, em hiểu rồi, sau này em sẽ chú ý".
"Hiểu được là tốt. Đừng làm chị em thất vọng" Tần Lạc vỗ vai Văn Nhân Chiếu nói.
Ngay khi mấy người định bỏ đi, cô gái có tên Vương Tuệ kia lên tiếng gọi: "Văn Nhân Chiêu".
Văn Nhân Chiếu quay đầu nhìn Vương Tuệ, hắn ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tần Lạc quan sát kỹ lưỡng cô gái đó rồi hỏi Văn Nhân Chiếu: "Em thích cô gái đó hả?"
"Cũng một chút. Chúng em là bạn học cùng lớp" Văn Nhân Chiếu ngượng ngùng nói.
"Cô gái này không phù hợp với em" Tần Lạc kín đáo nhắc nhở.
Trong chuyện tình cảm, hắn không muốn có nhiều ảnh hưởng lên Văn Nhân Chiếu. Văn Nhân Chiếu có sự chọn lựa, suy sét của chính mình, hắn không cần người khác lựa chọn cũng như phán đoán giúp mình. Nếu nói thành công là chuyện quan hệ tới cả cuộc đời hắn, chuyện tình cảm có quan hệ tới hạnh phúc của hắn.
"Em biết." Văn Nhân Chiếu gật đầu nói.
Hắn đi tới trước mặt Vương Tuệ hỏi: "Vương Tuệ, có chuyện gì không?"
"Em đói bụng, chúng mình có thể cùng nhau đi ăn trưa không?" Vương Tuệ cười hì hì nói.
Quả thật đây là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa phong cách từng trải, dáng người đầy đặn có vẻ không tương xứng với độ tuổi của cô nàng. Đây quả thực là một cô bé rất hiểu cách làm thế nào đầu độc tâm hồn ngây thơ của một chàng trai mới lớn.
"Không được." Văn Nhân Chiếu từ chối.
"Tại sao?" Cô nàng kinh ngạc hỏi, quả thực bản thân nàng cũng không ngờ Văn Nhân Chiếu lại từ chối mình.
Vương Tuệ biết Văn Nhân Chiếu rất thích mình. Hôm nay mấy người Bạch Sầu mới lấy danh nghĩa mình kéo Văn Nhân Chiếu ra ngoài cưỡi ngựa. Chuyện xảy ra sau đó cũng do mấy người thương lượng với nhau.
"Bởi vì cô không xứng" Văn Nhân Chiếu thẳng thừng.
"Văn Nhân Chiếu, anh...."
"Anh rể còn chưa dậy tôi cách đánh phụ nữ như thế nào nên lần này tôi bỏ qua cho cô. Sau này đừng trêu chọc tôi nữa" Văn Nhân Chiếu âm trầm nói: "Cô sợ Bạch gia, không sợ Văn Nhân gia chúng tôi đúng không? Tôi sẽ kể tất cả chuyện cô đã làm cho chị gái tôi nghe. Ngay ngày mai, sản nghiệp của họ Vương nhà cô sẽ không còn lại bất kỳ cái gì, kể cả hạt bụi cũng không còn, cô tin không?"
"Anh...!"
"Đừng chỉ tay vào tôi".
"....."
Khi tôi yêu em, em nói cái gì thì sẽ là cái đó. Khi tôi không yêu em nữa, em nói xem em là gì nào?
Những lời này chính là lời khắc họa chân thật nhất cho tình cảnh này.
"Cậu là một giáo viên rất tốt. Cậu ta học rất nhanh" Tần Túng Hoành nhìn một Văn Nhân Chiếu thay đổi bất ngờ như trở thành một người khác hẳn, cảm thán nói.
"Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Ngoại trừ là một thầy thuốc, tôi còn là một giáo viên giảng dạy cho người khác"
"Nhớ kỹ. Hãy là một giáo viên thành công" Tần Túng Hoành nói.
-----oOo------
Sáng sớm, trong phòng học của đại học y khoa Thủ Đô.
"Thật kỳ quái. Trước kia mỗi lần đi học, lão Ngoan Đồng luôn tới lớp trước tiên sau đó ngồi chờ từng học sinh vào lớp. Không hiểu hôm nay có chuyện gì nhỉ? Bây giờ chuông báo đã vang lên, tại sao vẫn chưa vào lớp nhỉ?"
"Liệu có phải mắc bệnh không nhỉ? Ai, không phải là tôi nguyền rủa đâu nha. Mặc dù ông ấy là một giáo viên rất có trách nhiệm nhưng giảng bài không hay lắm".
"Đúng vậy. Một khi chúng mình đã nghe thầy Tần giảng bài, liệu còn có thể nghe lọt tai bài giảng của các giáo viên khác không? Cậu xem thầy Tần đi dạy có cần dùng sách giáo khoa không?"
"Nói rất hay, lý luận có tính thực tiễn, khi tiếp xúc tạo nên một cảm giác thú vị, lại giúp nhớ rất kỹ".
Hai sinh viên nam nhỏ to thảo luận với nhau sau đó cả hai nói với Vương Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế trước: "Cửu Cửu, bạn có quan hệ thân thiết với thầy Tần của chúng ta. Chẳng lẽ bạn không có chút tin tức nào sao? Khi nào thầy Tần quay về, chúng mình mong thầy muốn chết".
Vương Cửu Cửu cười nói: "Yên tâm đi, nhanh thôi".
"Vậy khi thầy Tần trở thành một danh nhân, thầy vẫn có thể giảng bài cho chúng mình không?"
"Đúng thế. Nếu thầy Tần còn tới lớp dạy, không phải tất cả học sinh sẽ chen chúc tới học sao?" Tiểu Hoa ngồi bên cạnh Vương Cửu Cửu cũng nói xen vào: "Đúng vậy, người không nên nổi tiếng quá. Trước kia là thầy Tần của chúng mình, bây giờ là của tất cả mọi người. Muốn gặp thầy một lần cũng khó quá".
Tiểu Hoa liếc Vương Cửu Cửu cười hì hì nói: "Nhưng mà như chúng ta cũng còn tốt chán. Có một số người nhẫn nại ngồi ôm mối tương tư".
Vương Cửu Cửu véo tay Tiểu Hoa nói: "Đồng chí Tiểu Hoa, có phải đồng chí rất ngứa ngáy không? Bây giờ đồng chí và đại cẩu hùng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, nói lời yêu thương, lại cười nhạo chúng tôi, những người bạn vẫn còn đang sinh hoạt trong cảnh nghèo khó sao?"
Cả lớp đều biết chuyện Tiểu Hoa và Đại cẩu hùng Lý Mãnh yêu nhau nên Vương Cửu Cửu mới có thể công kích như vậy.
"Xin chị Cửu Cửu tha mạng. Em không dám" Tiểu Hoa cầu xin tha thứ: "Em rất bội phục chị. Một ngày nào đó chị trở thành sư nương của em, em còn không kịp cao hứng nữa là".
"Phì. Tôi mới không bao giờ làm sư nương của cậu" Vương Cửu Cửu đỏ mặt nói.
"Đúng vậy, Cửu Cửu. Nếu như bạn thực sự lấy thầy Tần của chúng ta, không phải bạn sẽ trở thành sư nương của chúng tôi sao?" Một nam sinh viên ở phía sau cười nói.
"Ừ. Tôi đề nghị, sau này chúng ta hãy gọi Vương Cửu Cửu là sư nương" Một sinh viên khác đứng trong lớp học nói to.
"Đồng ý" Một lời triệu tập, tất cả ủng hộ. Sinh viên là một tập thể trẻ tuổi tràn đầy sức sống. Bọn họ thiện lương nhưng quái quỷ. Càng là những suy nghĩ hoang đường càng khiến bọn họ hứng thú, động tâm với nhau.
Vì vậy tất cả sinh viên trong lớp đều cười hì hì, đứng dậy, cúi đầu nói với Vương Cửu Cửu: "Chào sư nương".
Tần Lạc tay cầm sách giáo khoa xuất hiện trước cửa lớp nhìn thấy cảnh này, hắn trợn trừng mắt hỏi: "Các em đang làm chuyện gì vậy?"