Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 462: Thả người!

A!
Gã đầu trọc gào lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống nền nhà, chiếc giày da của gã xuất hiện một lỗ thủng
Quân Sư tuy dùng súng bắn người nhưng không muốn lấy đi tính mạng của gã đầu trọc, nàng chỉ có ý lập uy


"Ngươi không biết là Long Túc các ngươi rất quá đáng sao?" Gã môi thâm tức giận nói. Gương mặt hắn co rúm lại, chòm lông trên nốt ruồi cũng rung rung, trông không có uy thế chút nào ngược lại làm người khác có cảm giác rất buồn cười.


"Bây giờ ngươi đã biết ta là người của Long Tức rồi sao?" Quân Sư cười hỏi.


"Quân Sư, uy danh lẫy lừng, đội trưởng kiêm bộ não của Long Tức sao ta không thể nhận ra chứ?" Gã môi thâm không thể không nói toạc thân phận của đối phương. Rất nhiều chuyện cực kỳ đơn giản, nếu như bạn không nói ra thân phận của đối phương, người đó sẽ cứ giả ngây giả dại, mặc sức làm bậy. Nhưng sau khi bạn bóc trần thân phận thực sự của đối phương nhất định sẽ kiêng dè không dám làm bậy nữa.


"Ngươi đã biết ta là thành viên Long Tức, hẳn ngươi cũng biết ta chỉ có thói quen nói chuyện với người chết" Mặc dù Quân Sư đội mũ sắt bảo vệ nên không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của nàng nhưng chỉ cần dựa vào đường cong di chuyển của mũ sắt là có thể đoán ra ánh mắt nàng đang nhìn ai.


"Người sống rất nguy hiểm. Ta không ngần ngại khiêu khích các ngươi sau đó sẽ biến các ngươi thành những xác chết an toàn" Giọng nói của Quân Sư cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng không kém phần ngang ngược.


Những người nghe thấy nàng nói câu này đều có hai loạị cảm xúc trái ngược nhau. Một loại cảm súc phẫn nộ, cảm giác nàng vô cùng kiêu căng, cuồng vọng, không nhịn được chỉ muốn xông lên đấu lý với nàng một phen. Một cảm xúc khác là rét lạnh bởi vì những người nghe thực sự tinh tường biết nàng thực sự sẽ làm như vậy.


Đây đại khái là một người làm người khác vừa hận vừa sợ.
Quân Sư chỉ vào Tần Lạc nói: "Hãy để ta mang anh ta đi hay nói cách khác ta và anh ta sẽ cùng ở lại đây. Các ngươi hãy lựa chọn đi".


"Ngươi đang ép buộc chúng ta" Hiển nhiên gã môi thâm không thể tự đưa ra quyết định của mình. Hắn được lệnh phải giữ Tần Lạc lại nhưng hắn cũng không có cách nào phản kháng lệnh của Quân Sư.
Long Tức đáng ghét vậy sao? Giống như một toà núi cao dồn nén các binh chủng khác nhưng chỗ nào cũng có mặt.


"Đây là vấn đề của ngươi" Quân Sư nói. Nàng nhìn Tần Lạc đang đứng bên cạnh hỏi:
"Anh có ý kiến gì không?"
"Cô cầm súng, tôi nghe lời cô" Tần Lạc cười nói.


"Tốt lắm. chúng ta đi" Quân Sư nói. Nàng chỉ mũi súng vào gã môi thâm nói: "Trước khi ngươi đưa ra quyết định, ngươi nhất định phải suy xét cẩn thận. Ngươi sẽ không thu được lợi ích từ người đó. Ngươi cũng giống như chúng ta, là quân cờ. Ngươi không giống chúng ta, ngược lại ngươi có thể bị đẩy ra chịu tội thay cho người khác. Đây chính là vận mệnh của loại người như các ngươi".


Khoé miệng của gã môi giới co rúm lại, hắn không nói gì.
"Làm phiền Diệp đội trưởng hộ tống chúng tôi ra ngoài" Quân Sư cười nói.


Đội trưởng đội tác chiến đặc biệt bất đắc dĩ chịu nhục đóng vai con tin đi trước, dẫn đường cho hai con sơn dương có mưu đồ ra khỏi Thạch Lĩnh khỏi lạc đường.
Một nhóm đội viên đội tác chiến đặc biệt đi phía sau, mang súng cảnh giới.


Trong mật thất chỉ còn lại gã môi thâm, người phụ nữ da sần sùi và gã đầu trọc đang nẳm rên rỉ.
"Bây giờ phải làm sao?" Gã môi thâm hỏi


"Làm cái gì ư? Hãy mau gọi bác sỹ cho ta" Gã đầu trọc tức giận kêu lên. Gặp phải hai đồng đội thấy bạn mình chết không cứu thì quả thật đúng là một bi kịch lớn nhất của đời người.
"Không chết được" Người phụ nữ nóng nảy nóì


Trong ba người, gã môi thâm có chức vụ cao nhất. Lần hành động này cũng do hắn phụ trách. Đứng trên lập trường của hắn, rôt cuộc hắn cũng không muốn nhìn thấy đồng đội của mình xảy ra chuyện.
Vì vậy hắn gọi điện thoại gọi bác sỹ.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Hắn lại lên tiếng hỏi.


"Anh là người phụ trách. Chúng tôi nghe theo anh" Gã đầu trọc nằm dưới sàn rên rỉ nói.
"Lúc ấy tôi đã muốn nổ súng giết hắn, anh lại không đồng ý. Bây giờ ha ha, tôi cũng không có ý kiến nữa. Nếu như có người cầm súng chỉ vào đầu lão nương, tôi không


muốn sông sao? Có xấu hổ không?" Người phụ nữ châm chọc.
Gă môi thâm thở dài nói: "Không sợ đối thủ như lang sói, chỉ sợ bạn bè giống như heo".
"Tại sao anh lại nói vậy?" Người phụ nữ tức giận nói.


Gã môi thâm chẳng muốn để ý tới hai người chỉ biết tranh đấu nội bộ này. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
"Anh không sợ sao?" Quân Sư nhìn Tần Lạc hỏi.
"Không sợ" Tần Lạc nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi biết cô sẽ tới" Tần Lạc cười nói.


Nếu như không có Long Tức che chở Tần Lạc sẽ không bao giờ theo Trịnh Hám đi tới Thạch Lĩnh.
Tần Lạc là thầy thuốc chữa bệnh cho Long Vương. Vì để đảm bảo an toàn cho Tần Lạc, hay nói cách khác là để đảm bảo cho việc chữa trị cho Long Vương kịp thời, Ly đưa cho Tần Lạc một thiết bị báo nguy.


Đây là một cúc áo nho nhỏ. Khi gặp phải sự nguy hiểm tới tính mạng chỉ cần ép lên cái cúc áo đó, tất cả các thành viên Long Tức có thể thu được tín hiệu.
Đây vốn là một trang bị cứu viện được sử dụng cho các thành viên Long Tức nhưng được sử dụng cho Tần Lạc, một người bên ngoài.


Ngay khi xe của Vương Cửu Cửu bị chặn lại, Tần Lạc vẫn chưa sử dụng thiết bị này. Loại ân tình này giống như vay tiền bạn bè đã cho cũng chỉ có thể mượn một lần. Nếu tiếp tục vay mượn có lẽ người bạn sẽ đóng cửa lại, hay nói dối không có tiền.


Ngay khi những người đó dám có gan ra tay với Vương Cửu Cửu, Tần Lạc mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Đây không phải là việc điều tra hay thẩm vấn mà mấy người đó thực sự tới trả thù.
Vì vậy khi ở trong xe Tần Lạc kích động ấn vào thiết bị cảnh báo.


Rất nhanh chóng thiết bị báo nguy chấn động trở lại. Đó là tín hiệu trả lời của người ở gần Tần Lạc.
Tần Lạc rất bình tĩnh bởi vì hắn biết có thành viên Long Tức ở gần đây.


Càng tiếp xúc với Long Tức, Tần Lạc càng hiểu thêm về sự cường đại của Long Tức. Tần Lạc không biết ở đất nước này có chuyện gì mà bọn họ không làm được không nhưng hắn biết rõ nhất định bọn họ sẽ nghĩ ra cách giải cứu mình.


Đây cũng là nguyên nhân hắn ngăn cản sự kích động của Vương Cửu Cửu và bình tĩnh đi theo Trịnh Hám tới Thạch Lĩnh.
Mặc dù khi xe của Vương Cửu Cửu bị cản lại trên đường, ngăn cản nàng đi theo nhưng Tần Lạc vẫn tin tưởng người của Long Tức vẫn đi theo sau hắn.


Bởi vì không ai có đủ sức ngăn cản Long Tức.
Quả nhiên người của Long Tức không làm cho hắn thất vọng. Người của Long Tức quả thực đã tới, hơn nữa lại là Quân Sư, người Ly cực kỳ tôn sùng.


Tần Lạc chưa từng gặp Quân Sư, hắn không biết bản thân nàng là một mỹ nữ hay là một người xấu xí nhưng mà hắn đã rất nhiều lần nghe thấy tên nàng từ miệng của Ly.
Nghe giọng nói thì Quân Sư vẫn còn trẻ nhưng nàng cũng giống như Ly, đều là những người phụ nữ đã trải qua bao đau thương.


Các nàng khó có thể thổ lộ với người khác về chuyện xưa của mình. Các nảng đang đi trên một con đường mà những người phụ nữ bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.


Quân Sư tiếng cười trở nên vô cùng êm ái, nói: "Là một người đàn ông, chẳng lẽ anh không muốn nói cho tôi biết cần phải ứng phó thế nào với tình hình hiện tại sao?"


"Tôi biết câu trả lời của tôi nhất định sẽ làm cô thất vọng Tần Lạc bất đắc dĩ nhún vai nói."Điều chúng ta có thể làm bây giờ chính là chờ đợi".
Không sai.
Bên ngoài ngôi biệt thự nhỏ, người đứng lố nhố, kín đặc.
Từng hàng, từng dãy, không thể đếm hết.


Bọn họ mặc quân phục màu xanh biếc, thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng lặng yên, không một tiếng động. Bọn họ giống như một rừng trúc xanh biếc, những toà cổ tháp rêu phong, không giận, không cười nhưng thanh thế kinh người.


Tần Lạc có thể hiểu vì sao nhiều năm nay không có ai có thể thoát ra ngoài Thạch Lĩnh này. Nơi này không chỉ là một trại an dưỡng cao cấp, một nơi thẩm vấn kinh khủng mà còn là một căn cứ quân sự.


Tất cả những người này đều là những quân nhân ưu tú nhất của Trung Quốc. Bọn họ có thể làm được điều gì?
Một Long Tức hùng mạnh, một Quân Sư mạnh mẽ thì cũng có thể giết hết những người này sao?
Không dám mà cũng không có khả năng.
Hơn nữa đây còn là đồng bào.


"Ta đã suy nghĩ lại, không thể để hai người chạy thoát được" Gã môi thâm từ phía sau đi tới. Hắn cười nói: "Ta sợ Long Tức, ta cũng sợ Quân Sư. Ta không phải là người không biết đặt lợi ích lên trên, thậm chí ta rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra..Thế nhưng chuyện đã xảy ra tới nước này, ta không còn đường lui nữa vậy ta phải giải quyết chuyện này tốt đẹp. Sau này khi người khác nhắc tới ta- Độc Lang của Thạch Lĩnh cũng phải giơ ngón tay lên khen ngợi".


"Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề đơn giản nhất" Quân Sư nói: "Ngươi có biết người mà ngươi dùng trăm phương ngàn kế để cản lại là ai không?"
"Tần Lạc" Gã môi thâm nói. Đương nhiên hắn biết tên Tần Lạc.


"Anh ấy là anh hùng" Quân Sư nói: "Chúng ta là quân nhân vì vậy chúng ta phải bảo vệ biên giới quốc gia nhưng việc anh ấy làm cũng hoàn toàn không ít hơn, không kém hơn khi so với chúng ta. Anh ấy chỉ sử dụng một phương thức khác mà thôi, không bạo lực nhưng cũng không kém nguy hiểm".


"Ngươi nói những điều này với ta cũng vô dụng" Gã môi thâm từ chối tiếp nhận những thông tin này. Hắn đương nhiên cũng biết.


"Có tác dụng" Quân Sư nói: "Anh ấy đại thắng Hàn uy, giương cao uy danh của đất nước, được vô số người dân ủng hộ: Ngày anh ấy về nước, đất nước chúc mừng, vạn người ra sân bay đón tiếp. Tất cả những điều anh ấy đạt được đều dựa vào cố gắng của anh ấy. Anh ấy là người tốt".


Quân Sư nhìn gã môi giới hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn giết một người tốt?"
Người tốt, tốt như vậy. Người tốt hiếm hoi như vậy. Tại sao ngươi còn muốn giết một người tốt?
"Người tốt?" Gã môi thâm ngẩn người. Đã rất nhiều năm nay hắn chưa từng nghe thấy hai từ này.


Trong cái xã hội này chỉ có người nói cho hắn biết: Đàn ông, đàn bà, người nghèo, người giầu có, người có ích, người không có ích, người có giá trị lợi dụng, người không có giá trị lợi dụng nhưng chưa có bất kỳ ai nói cho hắn biết là có người tốt.


"Anh không thể giết một người tốt".
"Ta thừa nhận anh ta là người tốt" Rốt cuộc gã môi thâm cũng bị thuyết phục: "Nhưng cái đó và việc ta cần làm không có liên quan gì tới nhau".
Quân Sư không thèm nói lại, người nàng toát ra sát khí kinh người.
Hiển nhiên nàng tức giận.


"Ngươi cho rằng bọn họ có thể ngăn cản ta sao" Quân Sư binh tĩnh nói.
"Không" Gã môi thâm lắc đầu nói. "Bọn họ tới ngăn cản ngươi, nhưng bọn họ không thể ngăn cản ngươi".


Ý tứ của hắn rất rõ ràng: Những người này đều là bia đỡ đạn, cũng là những tấm bia đỡ đạn bọn chúng đưa tới để Quân Sư chém giết.
Đúng vậy. Bất kỳ một đất nước nào cũng có những kẻ điên chỉ vì lợi ích cá nhân mà mất hết nhân tính.
Sưu sưu.


Một luồng ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, soi rõ như ban ngày.
Luồng ánh sáng đó càng lúc càng gần. Tiếp theo đó thì đứng lại ngay trên đỉnh đầu. Thì ra đó là một chiếc trực thăng quân sự.
Cạch.


Một chiếc thang dây được thả từ trên trực thăng xuống Sau đó một người phụ nữ mặc trang phục màu đen theo thang dây leo xuống dưới. Ba giây đồng hồ sau, người đó đã nhảy xuống mặt đất.


Ngay sau đó một người đàn ông cũng từ trên trực thăng leo xuống. Tần Lạc biết người này. Đó là Kiều Mộc, đội trưởng đội bảo vệ của Long Vương.
Người thứ ba nhanh chóng xuất hiện. Tần Lạc quả thực không dám tin vào hai mắt mình.


Mặc dù trực thăng vẫn ở trên không trung nhưng thân hình cao lớn, uy vũ làm người khác phải ngưỡng mộ.
Mái tóc dài của người đó bị gió thổi tung bay, hàng ria mép lâu không cạo càng làm cho người đó trông không giận mà uy.
Ngay cả cách thức xuống thang của người đó cũng làm cho người xem há hốc mồm.


Người đó không có vào thang dây đi xuống mà như một cánh chim đại bàng nhảy từ trên cabin trực thăng xuống dưới.
Sau khi hạ xuống được một nửa, người đó giơ tay bắt lấy thang mây. Hành động đó khiến cho người đó treo lơ lửng ở trên không trung.


Cử động này làm giảm tốc độ rơi xuống sau đó người đó thả người rơi thẳng từ khoảng chừng hơn chục mét xuống đất.
Kiều Mộc nắm đúng thời cơ, ném hai cây gậy chống trong tay lên không trung.
Hai cây gậy chống xé gió bay tới chỗ người đàn ông đó.


Hai tay người đó duỗi ra bắt lấy gậy chống. Hai tay nhanh chóng hợp lại rồi tách rời nhau. Ngay lập tức trên mỗi bàn tay đã cầm một cây gậy chống.
Thân thể người đó rất nhanh rơi xuống, chỉ nghe "cạch" một tiểng, đầu cây gậy chống trên tay người đó chạm vảo mặt phiến đá trên sân phát ra ánh lửa.


Ngay khi cây gậy chống lên mặt đất, lực phản làm người đó bay lên cao. Hình như người đó có thể lợi dụng sức gió, thân thể đang ở trên không trung lại có thể đổi phương hướng, ầm ầm chuyển về chỗ Tần Lạc đang đứng.
Tần Lạc trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.


Đây mới là cao thủ. Đây mới là cao thủ chân chính.
Người cường đại nên mới có thể bay lượn trên không trung.
Ngay khi thân thể Long Vương đứng lại, ông đưa mắt nhìn Tần Lạc, nhìn Quân Sư ở bên cạnh Tần Lạc sau đó ông nhìn gã môi giới nói: "Thả người".


"Tôi" Gã môi thâm đột nhiên phát hiện ra bản thân không sao có thể nói được. Sự kiên trì cùng sự cố chấp cuối cùng trong hắn cũng bay mất, hai chân hắn run rẩy, suýt ngã.
Binh!
Long Vương vung tay bạt tai gã môi thâm, đánh hắn bắn ra ngoài.


Ly và Kiều Mộc nhanh chóng bước lên trước, cả hai cùng kéo gã môi thâm dậy.
"Thả người" Long Vương lại nói. Giọng nói không to nhưng lại khiến người khác nghe như sét đánh bên tai.


"Tôi, tôi muốn gọi điện thoại" Ngay lúc này gã môi thâm vẫn chưa ngất xỉu mặc dù một bên má của hắn sưng lên như sợi mì lên men.
Binh!
Long Vương lại vừa bạt tai hắn.
Lần này má còn lại của hắn cũng nhanh chóng sưng lên.


"Tôi, tôi" Gã môi thâm muốn nói nhưng bởi vì gương mặt đã sưng phù, ảnh hưởng rất lớn tới khả năng diễn đạt của hắn, làm cho người ta không hiểu được hắn rốt cuộc có đồng ý hay không.
Binh!


Long Vương căn bản không để hắn có cơ hội giải thích. Ông lại cho hắn một cái tát nữa rồi mới nói: "Thả người".
Đáng tiểc không ai có thể cho ông câu trả lời.
Sau ba cái tát, gã môi thâm đã ngất xỉu.