Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 460: Ông ấy sắp điên lên rồi!

Yến Kinh. Thiên Phủ Gia Viên.
Một cái tên rất quê mùa, nhưng đó lại là khu xa hoa đệ nhất của nước Trung Quốc.


Cả cái khu này đều được dựng lên bởi những căn biệt thự biệt lập với nhau. Khoảng cách giữa những ngôi biệt thự là vô cùng lớn, diện tích cây xanh chiếm đến hơn sáu mươi phần trăm. Điều này là không thể thực hiện được trong những khu mới được xây dựng lên, cho dù ở trong tờ quảng cáo của các nhà bất động sản cũng không dám khoe khoang khoác lác như vậy. Một nơi tùng trúc rậm rạp, cây hoa muôn nở thế này thì quả thật là rất thích hợp để ở.


Sau khi Thiên Phủ Gia Viên được dựng lên thì không bán ra bên ngoài, mả bên quân đội đã bỏ tiền ra để mua hết, sau đó thưởng cho những tầng lớp cao trong quân đội đã có cống hiến to lớn vì nước vì dân.


Vi vậy mà khu Thiên Phủ này có thể được coi như một đại viện của người nhà quân nhân. Hoặc có thể nói là, cái khu nhỏ này bản thân nó đã có quan hệ vô cùng mật thiết với bên quân đội. Không ít tướng lĩnh cao cấp đang tại ngũ cũng chọn nơi này làm nơi định cư của mình.


Một chiếc Audi màu đen từ từ tiến vào cổng, cửa kính xe được hạ xuống, một bàn tay trắng nõn như ngọc giơ tập giấy tờ màu xanh thẫm, trên có in quốc huy ra. Người canh gác sau khi tiếp lấy xấp giấy tờ rồi cẩn thận xem, thì lập tức dùng hai tay trả lại, sau đó đứng thẳng người chào một cách tôn kính.


Cửa kính lại được đưa lên, chiếc xe tiến vào sân nhỏ ở tầng bên trong.


Theo thói quen định cư của người Trung Quốc, thì càng là tầng ngoài thì lại càng là nhân vật nhỏ. Những người ở tít bên trong, im hơi lặng tiếng mới là những nhân vật to lớn. Khu Thiên Phủ này cũng không ngoại lệ. Có kiểu nói là, ngoại tam là tướng quân, nội tam là nguyên soái.


Chiếc Audi màu đen tiến thẳng đến trước khu biệt thự ở bên trái nội tam, lúc này mới chịu dừng lại. Cánh cửa xe được đẩy ra, một người thanh niên trẻ trung, tuấn tú, phong độ đầy người bước ra.


Nguời thanh niên vẫy tay một cái thì chiếc Audi liền biết ý lui lại đằng sau. Ở một nơi ghê ghớm như thế này thì nhất cử nhất động đều nên cẩn thận từng tí một.


Hoàng Thiên Trọng ngẩng đầu lên nhìn cái biển có đề dòng chữ "Bảo Gia Vệ Quốc" và tên của ông già được khắc ở góc bên thì trong lòng cảm thán vô cùng. Nếu cha mà vẫn còn sống, thì cuộc đời mình sẽ còn đi về hướng nào nữa? Lúc đó, cái danh nghĩa Thái Tử này mới thực sự đúng nghĩa với nó cũng nên?


Cũng may mà ông già đó vẫn còn.
Hoàng Thiên Trọng, đẩy chiếc cửa sắt ra, sau đó bước lên bậc thềm tiến vào bên trong.
Khi đi đến cửa phòng khách thì theo phản xạ tự nhiên hắn dừng lại, tựa như là đang suy nghĩ một điều gì đó vậy.


Rất nhanh, vẻ mặt cùa hắn liền lộ rõ vẻ tàn nhẫn và tuyệt tình. Sau đó điệu bộ này liền bị bao phủ bởi một nụ cười thản nhiên, không còn có thể tìm thấy bất kỳ tung tích gì trên khuôn mặt của hắn nữa.


Hắn đi vào phòng khách, chân dẫm lên mặt sàn bằng gỗ, sau đó bước tới góc nhà ở sát phía đông, nơi mà sáng đèn nhất.
Đèn bàn lờ mờ, hương thơm của sách phảng phất khắp nơi.
Dưới ánh đèn bàn, có một người phụ nữ đang dựa vào ghế sô pha xem sách.


Dường như đang chăm chú đọc quá, hoặc là không nghe thấy tiếng bước chân người đang tiến đến, nàng thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn có một người thanh niên bước vào phòng này.


Đây là một người phụ nữ đẹp. Không, phải nói là đây là một người phụ nữ vô cùng mê hoặc lòng người.


Đầu xuân của Yến Kinh có phần hơi lành lạnh, vì vậy mà trong phòng vẫn có lò sưởi, vì vậy mà cho dù trên người nàng hiện giờ chỉ mặc có một chiếc váy hoa liền quai gợi cảm màu tím, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác mỏng manh.


Mái tóc dài xõa vai, khí chất như đóa nhược lan đung đưa trước gió, làn da trắng mịn, vai nhỏ thon như được gọt dũa tinh xảo, hai hàng lông mày cong dài, tĩnh lặng, phảng phất một cái gì đó vô cùng ngây thơ.


Bạn không thể nào nhìn ra được độ tuổi của bà, cũng không thể nào phân biệt được tính cách của bà ra sao. Đây là một người đẹp như viên ngọc chân châu vậy. Nàng không buồn, không giận, không hờn, không oán mà thản nhiên như không giống như một pho tuợng, nhưng lại rất giàu cảm xúc.


Bà đắp trên đùi mình một chiếc chăn da báo, lộ ra bên ngoài hai bàn chân trắng mịn nõn nà, tựa như là được ngâm trong sữa tươi bao nhiêu năm rồi vậy, thấp thoáng đâu đây mùi sữa làm cho người ta phải ngây ngất không thôi.


Tất nhiên là đôi chân này cũng là được ngâm trong sữa từ bao nhiêu năm nay rồi, mà không chỉ có chân không đâu, mà toàn thân nàng là như vậy. Vì thế mà khi Hoàng Thiên Trọng đi đến gần liền ngửi thấy có mùi hương thơm của sữa.
Đây là mùi hươug mà hắn vẫn thích.


"Mẹ tìm con" Hoàng Thiên Trọng đứng ở cửa hỏi, nói là hỏi nhưng thực ra đó là một câu khẳng định. Bởi cũng chính vì hắn nhận được cú điện thoại của người phụ nữ này nên mới quay về đây.
Đã hơn ba năm rồi không gặp lại.


Người phụ nữ lúc này mới chịu bỏ quyển sách ở trong tay xuống một cách lưu luyến không dời. Không biết đó là quyển tiểu thuyết tình cảm ướt át gì nữa, sau đó bà liền vẫy tay gọi Hoàng Thiên Trọng: "Thiên Trọng, đến đây!"
Hoàng Thiên Trọng từ từ bước tới ngồi trước mặt người phụ nữ.


Người phụ nữ giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt có phần mịn màng một cách quá đáng của Hoàng Thiên Trọng, nói: "Gầy rồi. Ăn không tốt hay sao?"
"Trình độ nấu ăn của đầu bếp không thể nào ngon bằng những món mẹ nấu được!" Hoàng Thiên Trọng ngượng ngùng gật đầu.


"Thế thì đổi người khác. Cả đất Trung Quốc này có đến hơn ba vạn đầu bếp, kiểu gì cũng tìm được một người thích hợp mà. Con người ta sống ở trên đời, cái gì có thể chịu khổ được chứ không thể để cái dạ dày của mình phải chịu khổ. Bốn chữ sống, ăn, chờ, chết, thì ăn đứng ở vị trí thứ hai."


"Không tìm ra được cái cảm giác mà con muốn." Hoàng Thiên Trọng cười nói, giống như đứa trẻ nhỏ đang nũng nịu trước mặt mẹ mình vậy.
Người phụ nữ gật gật đầu, sau đó liền chuyển sang đề tài khác: "Nào, hãy nói cho mẹ biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con muốn gì vậy?"


"Con muốn đòi lại thể diện." Hoàng Thiên Trọng nói: "Thể diện của con, thể diện của cha con, và còn thể diện của mẹ nũa. Bọn họ không đưa nó cho con thì con phải đi cướp nó về."
"Nhưng, con không nên làm như vậy." Người phụ nữ khẽ thở dài một tiếng. "Con có biết điều này sẽ đem đến cho con cái gì không?"


"Sự phẫn nộ của Long Vương sao?" Thái Tử nở nụ cười chế diễu. Một ông già nằm liệt giường đã bao năm nay sao? Đúng vậy, con thừa nhận, ông ta rất có uy tín cũng rất có năng lực, nhưng như thế thì đã làm sao chứ? Ông ta là một người thay lòng đổi dạ, ông ấy không đứng ở bên phía chúng ta!"
Bốp!


Người phụ nữ vừa rồi còn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, vậy mà đột nhiên lại vung cao tay lên cho ngay Hoàng Thiên Trọng ta một bạt tai vào khuôn mặt anh tú non nớt đó.


Bởi vì mặt của hắn ta quá ư là trắng, quá ư là non nớt, nên cái tát này vừa mới đặt xuống đã hằn lên hình năm ngón tay trên đó rồi. Không những thế, còn có cả một vệt máu dài do móng tay của người phụ nữ để lại.


Hoàng Thiên Trọng không ngạc nhiên, cũng không giận dữ, hắn vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, hòa nhã ban đầu.
Hắn rút từ trong túi quần mình ra một chiếc khăn mùi xoa mềm mại, sau đó nhẹ nhàng dùng nó lau đi những vệt máu còn đọng lại trên mặt và khóe miệng.


"Jesus khuyên tín đồ của mình rằng, khi người ta đánh xong mặt bên trái của mình, thì mình nên giơ mặt bên phải của mình ra. Con không phải là Jesus, con cũng thấy may mà con không có cái tín ngưỡng này. Khi người ta đánh vào mặt bên trái của con, thì nhất định là con sẽ đánh vào mặt bên phải của nó. Đây là đòi nợ và cũng là lòng tự tôn của một người đàn ông." Hoàng Thiên Trọng trầm giọng nói: "Tất nhiên, mẹ là ngoại lệ. Mà trên thế gian này, chỉ có mẹ là ngoại lệ mà thôi."


"Con có biết là con đang tự tìm lấy con đường chết cho mình không?" Người phụ nữ nói với sắc mặt giận dữ. "Mẹ biết là con hận ông ấy, hận ông ấy không yêu thương con, hận ông ấy không quan tâm đến con, hận ông ấy trục xuất con ra khỏi Long Tức."


"Không, mẹ sai rồi." Hoàng Thiên Trọng ngắt lời người phụ nữ, nói: "Con hận ông ta, nhưng không phải vì những cái vừa rồi mà mẹ nói."
"Cái gì?"


"Con hận ông ấy, hận ông ấy không cho con đi chết thay cho cha." Hoàng Thiên Trọng nghiêm mặt nói. Khi nói những lời này thì khóe miệng của hắn không ngừng run rẩy: "Ông ta mới đáng chết."
Im lặng hồi lâu.


Người phụ nữ không nói nữa. Hoàng Thiên Trọng cũng không nói thêm câu nào, hắn chỉ không ngừng đưa tay lên lau đi những vệt máu ở trên mặt, giống như một nam y tá tận tâm tận lực với chức trách của mình vậy.


"Con không nên động vào Tần Lạc. Cậu1 ta không mạnh đến độ cần con phải ra tay. Con càng không nên động đến Ly. .Con phải biết rằng, cô ấy là con gái nuôi của ông ta." Người phụ nữ chậm rãi nói, giọng nói có điều hoà nhã hơn. rất nhiều "Con muốn khiêu chiến với ông ấy đúng không? Chính thức tuyên chiến với ông ấy?"


"Không, con chỉ là muốn nói cho ông ấy biết là ông ấy không phải là vạn năng." Hoàng Thiên Trọng nói
"Chẳng lẽ con không biết sao? Cái kế hoạch này của con có vô số sơ hở, căn bản là không có sức thuyết phục."


"Con biết. Tất nhiên là con biết. Tất cả những việc này đều do một tay con thao túng hết cả thì làm sao mà con không biết được cơ chứ?" Hoàng Thiên Trọng cười nói. "Nhưng, con đứng trên chữ "Lý", tất cả mọi người đều biết con là người đứng đằng sau chỉ đạo, tất cả mọi người đều biết rõ là con làm những thứ này vì muốn báo thù, nhưng, như thế thì đã làm sao nào? Bọn họ đúng là đã giết người, lẽ nào kẻ giết người lại không phải đền tội hay sao?"


"Những biểu diễn đấu đá bên ngoài chỉ là để thu hút ánh mắt của người khác. Cuối cùng cũng là người xem phán định kết quả mà thôi. Bọn họ sẽ tìm ra điểm đột phá trong bản thân sự việc này. Nếu đúng là như vậy thì con sẽ thân bại danh liệt." Người phụ nữ nói với giọng cảnh cáo.


"Không thể có chuyện đó." Hoàng Thiên Trọng khẳng định nói. "Người cũng đã chết rồi, điều này cũng chứng thực là do bọn họ đã đánh người ta cho đến chết. Có vô số người có thể làm chứng cho sự thật này. Chẳng có ai có thể thay đổi được sự thật. Chẳng lẽ lại nói, giơ đôi tay trượng nghĩa của mình ra lại phải chịu trừng phạt hay sao? Có thể con sẽ không thắng được trong chuyện này, nhưng nhất định sẽ không thua."


"Khi con rời Long Tức thì mẹ đã nói với con rồi. Con có thể không thích ông ấy, nhưng con không được động vào ông ây. Xem ra con đã quên rồi." Người phụ nữ nằm dài trên ghế sô pha nói. "Thiên Trọng, con còn chưa hiểu được sự đáng sợ của người đàn ông đó đâu ."


"Đáng sợ sao?" Hoàng Thiên Trọng cười. Hắn giơ tay ra nắm lấy tay người phụ nữ rồi cười nói: "Đáng sợ thì cũng chỉ là một tên tướng bại trận mà thôi."
"Con không hiểu."


"Không tất cả mọi sự việc này, con đều hiểu hết." Hoàng Thiên Trọng nói. "Con muốn xem xem, lần này ông ta ngang tàng, kiêu ngạo đến độ nào. Con muốn xem xem, ông ta có đúng là có sự uy nghiêm của một con rồng, có thể làm cho vạn vật đều khϊế͙p͙ sợ hay không. Con chỉ là muốn ông ấy ngoi lên khỏi mặt đất mà thôi. Ông ấy an phận đã quá lâu rồi, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút."


"Những việc như thế này sao không để người làm chứ? Mẹ từng nói với con về lý luận xác pháo và khái niệm lợi nhuận, con đã quên hết rồi sao?"


"Không, đây không phải là lý luận xác pháo. Những ông già đó thực sự đã già rồi, càng già càng nhát. Hiện giờ việc mà bọn họ có thể làm đó là xem ai có thể sống lâu hơn Long Vương mà thôi. Đây gọi là khái niệm lợi nhuận sao? Đây là nhu nhược."


Người phụ nữ vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt thất vọng hiện lên rõ rệt, bà không nói thêm lời nào.
Một lát sau, người phụ nữ mới mở miệng: "Xem ra, cái tát vừa rồi không oan ức chút nào. Con điên thật rồi."


"Con không điên," Hai mắt Hoàng Thiên Trọng đột nhiên đỏ au, nói với giọng điệu đầy dã tâm: "Con còn muốn chứng minh cho mẹ xem, mẹ thực sự đã đúng khi không chọn ông ta là người đàn ông cho mình."


Thấy hắn vẫn mê muội như vậy thì người phụ nữ thực sự chán trường, không buồn để tâm gì nữa, bà giơ tay ra lấy quyển tiểu thuyết ở trên mặt bàn tiếp tục đọc, miệng thì thào nói: "Ông ấy sắp điên lên rồi."