Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 451: Đừng đánh nữa!

Tần Lạc chẳng hiểu gì cả, há hốc mồm kinh ngạc, việc không thể tưởng tuợng được đã diễn ra ngay trước mắt hắn, Ly nói ra một câu mà có lẽ hắn không bao giờ ngờ tới.
Trong nháy mắt hắn đã bị Ly đánh bại.


Tần Lạc không ngờ một người phụ nữ như Ly lại có những lúc nói ra những lời như vậy, vẫn tưởng rằng điểm mạnh của nàng phải là ném dao vào người khác cơ.


"Ai dạy cô nói như vậy thế?" Tần Lạc hỏi. Phải biết một điều rằng, Ly không phải là một người phụ nữ thông thường, nàng là một phụ nữ không bình thường chút nào. Nàng là người


phụ nữ siêu thường. Quan hệ giao tiếp của nàng không rộng, cũng chỉ có khoảng vài thành viên của Long Tức và một nhân viên quản lý cao cấp của Long Tức là mình đây mà thôi.


Mình đâu có dạy nàng những loại thuật ngữ truyenfull.vn thế này đâu cơ chứ, còn thành viên khác của Long Tức thì lại không hiểu những cái này. Long Vương sẽ không nhổ nước ép hoa quả vào mặt bạn mà chỉ chặt ngang cái đầu giống như quả táo của bạn đi mà thôi.


Nói như vậy thì xuất xứ của những từ ngữ đó là rất khả nghi.
"Tôi nhìn thấy nó ở trên mạng." Ly lạnh lùng đáp lại.


"Cô mà cũng biết lên mạng sao?" Tần Lạc thở dài một cái .Phát minh ra máy vi tính đã hủy cả một loạt dòng chữ đẹp, còn phát minh ra intemet thì phá hủy sự thuần khiết, tinh khôi của người con gái nhìn có vẻ ngốc nghếch này.
"Thế mà cũng nói." Ly hú lên một tiếng.


"Học từ lúc nào thế?" Tần Lạc cố thăm dò hỏì
"Năm năm trước." Ly đáp.
Tần Lạc bấm bấm đốt ngón tay tính toán rồi nói: "Cái gì? Cô biết lên mạng sớm hơn tôi tận bốn năm."


Năm ngoái hắn mới học được cách sử dụng cái công nghệ kỹ thuật cao này, tất nhiên là lúc đó những cậu bé năm tuổi ở bên ngoài kia cũng có khi đã biết cách dùng nó để nói chuyện với bạn gái của mình rồi, nói những câu đơn giản nhưng lại lưu manh như kiểu: "lần sau mình đi vệ sinh thì có thể cùng đi với bạn được không?" hoặc là "vì sao phía trước bạn có


kẽ mà mình thì lại là cái vòi lủng lẳng?" ấy.
"Cái này cũng bình thường thôi." Ly nhún vai nói với vẻ bất cần.
Tần Lạc không thèm để ý đến những lời châm biếm của nàng, hắn lại tiếp tục hỏi: "Ai dạy cho cô thế?"
"Long Tức." Ly đáp


Long Tức có thể là một người, cũng có thể là một tổng thể. Trong ý thức của nàng thì bất kỳ thứ gì thuộc về nàng đều là do Long Tức giành cho nàng cả.
Vì thế mà khi nàng trả lời là Long Tức, thì Tần Lạc không hề cảm thấy lạ lùng gì dù là một chút.


Thực ra, trước khi Ly trả lời thì hắn cũng biết đáp án sẽ là như vậy rồi, cứ vặn vẹo cho đến cùng như vậy cũng là vì hắn thấy bộ dạng nói chuyện của Ly rất dễ thương, hắn
thích nghe Ly nói, thích cái điệu bộ ngô nghê, ngồ ngộ của nàng.


Cộng thêm vào đó là kiểu ăn nói lạnh lùng, thản nhiên, bất kể là nói về cái gì thì nàng cũng nói với giọng điệu như vậy và vẻ mặt cũng không hề thay đổi.


Nếu không phải trong xe hiện giờ chỉ có hai người bọn họ thì Tần Lạc cũng không dám khẳng định là nàng đang nói chuyện với mình hay là với ai nữa.
Kể cả khi nàng nói câu chuối như "em nhổ nước ép vào mặt anh" thì vẫn nói với bộ dạng nghiêm nghị như thường,


"Vì Sao phải nhổ nước ép vào mặt người ta?" Tần Lạc hỏi.
"Không phải là người khác mà là anh." Ly xác định lại. "Tôi nhìn thấy câu này ở trên mạng, thấy dùng nó trên người anh thì thật là phù hợp. Vì sao đó là nước ép thì là bởi vì vừa


rồi tôi vừa mới ăn táo xong. Còn chuyện gì nữa không?" Ly nói với một vẻ lạnh như băng.
Nghe giọng điệu có thể thấy được là Ly đã mất kiên nhẫn lắm rồi.
"Thế nếu cô không ăn táo thì cô nhổ cái gì ra vậy?" Tần Lạc vẫn cố vặn vẹo Ly.


Cụối cùng thì Ly cũng ý thức được là Tần Lạc đang cố ý trêu chọc mình. Sau khi nàng trợn mắt lườm hắn một cái thì không thèm trả lời bất kỳ câu hỏi nào của hắn nữa.
Tần Lạc cười nói: "Ly, cô nên tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, tiếp xúc với mạng nhiều hơn nữa


"Vì sao phải vậy chứ?" Ly hỏi lại.
"Là một phụ nữ trẻ đẹp yêu kiều như vậy, cô không thấy là cuộc sống của mình quá bất bình thường hay sao?" Tần Lạc nói.
"Cuộc sống của bọn họ mới là bất bình thường ấy. Tôi đang làm việc mà tôi nên làm." Ly phản bác lại.


"Cô nên học cách hưởng thụ cuộc sống đi. Không nên để một cô gái phải gánh chịu nhiều thứ như thế." Tân Lạc khuyên nhủ.


"Đây là phân biệt giới tính phải không?" Ly tức giận nói."Anh đừng có quên là tôi đã không biết bao nhiêu lần đã đánh cho anh nằm bẹp dí trên mặt đất như một con lợn chết không dám bò dậy đâu đấy."


"Không phải là anh không dám bò dậy mà là anh không còn sức mà bò nữa." Tần Lạc chỉnh sửa lại.
"Có gi khác sao?" Ly vặc lại.
"Có chứ, vể phía trước có ý nghĩa là tôi sợ cô, còn phía sau có nghĩa là tôi không hề sợ cô. Có nghĩa là ...." Tần Lạc cố gắng giải thích.


"Có nghĩa là đánh không lại được tôi."Ly liếc mắt nói.
"_____"
Ly đang nói chuyện thì bỗng nhiên nheo mắt lại, nghiêm mặt hỏi: "Nói về việc anh bị đánh lén ở Hàn Quốc đi."


Cái này mà cô cũng biết sao?" Tần Lạc hỏi. Hỏi xong rồi hắn mới thấy câu hỏi của mình thật là ấu trĩ, liền nói tiếp: ""Thì đi cùng một người bạn đến một bữa tiệc của một nhân vật lớn, kết quả là xảy ra xung đột với nhân vật lớn đó, vì thế nên trên đường từ Seoul về đến đảo Jeju, thì có người nổ súng bắn tôi."


"Người phụ nữ đó là Mễ Tử An? Còn người đàn ông đó tên là Lý Thừa Minh?" Ly nói.
"Ha ha, cô đều biết cả rồi à" Tần Lạc khó xử nói. Hắn vốn muốn xóa bỏ hểt những gì có liên quan đến Mễ Tử An
"Anh có thể xác định được mục tiêu hiềm nghi không?" Ly hỏi


"Không" Tần Lạc lắc đầu nói.
"Phạm vi hiềm nghi thì sao?"
"Lý Thùa Minh tất nhiên sẽ là nghi phạm lớn và còn tổ chức thần bí chuyên nhằm vào trung y___ Hứa Đồng Lâm, hoặc bất kỳ người nào ở Hàn Quốc cũng đều có thể là từ Trung Quốc đến." Tần Lạc trầm ngâm nói.


"Kẻ thù của anh quả không ít chút nào." Ly lắc lắc đầu mim cười nói.
Tần Lạc cười khổ, đáp: "Có điều, tôi biết, tên sát thù đó đã đến Trug Quốc, tôi đã gặp hắn ta ở Hải Dương Quán."
"Cái này tôi cũng đã biết rồi." Ly nói.


"Cô cũng biết chuyện Hải Dương Quán sao?" Tần Lạc ngạc nhiên nói.
"Tôi biết hắn ta đã đến Truug Quốc từ lâu rồi" Ly khinh khỉnh nói
"Sao em biết?" Tần Lạc thắc mắc.
"Bởi vì hắn ta đang đằng sau." Vừa dứt lời, Ly đã quẹo mạnh tay lái một cái, chiếc xe Hummer của nàng bay thẳng vào trong đường chính thành phố."


Tần Lạc lúc này mới bừng tỉnh, hắn nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy có một hàng xe dài đi theo sát sau lưng. Có đủ các loại xe nhìn mà hoa hết cả mắt, hắn không thể nào biết được đâu là xe đang bám theo đuôi xe của hắn và Ly nữa.
"Chiếc nào thế?" Tần Lạc hỏi.


"Chiểc xe Chevrolet màu đen thứ ba từ bên trái qua đó." Ly đáp
Tần Lạc nói với vẻ mặt kinh ngạc: "Sao cô lại biết đó là hắn ta vậy? Hắn ta trốn kỹ như vậy cơ mà."
"Bởi vì tôi là thành viên của Long Tức." Ly lạnh lùng nói.
"_____"


"Thế bây giờ phải làm thế nào ?" Tần Lạc hỏi. Hắn dò xét một cách cẩn thận chiếc xe Chevrolet màu đen đó, thì thấy nó đúng là không dời chiếc Hummer của Ly nửa bước. Bất kê những chiếc xe trước nó có xảy ra chuyện gì thì nó vẫn duy trì được một khoảng cách an toàn tuyệt đối. Không tiến đến quá gần, nhưng cũng không dễ gì mà để mất mục tiêu được.


Ly liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái, sau đó đạp mạnh chân ga một cái, chíếc xe có biệt hiệu là vua xe trong làng xe việt dã này bắt đầu phát huy sức mạnh vốn có của mình ở ngay


trong thành phố, lại thêm vào đó là kỹ thuật lái xe thần kỳ của Ly thì nó không ngừng vượt lên phía trước, luồn lách rồi lại vượt lên.
Chỉ trong chốc lát đã cắt được cái đuôi đằng sau mình rồi Chiểc Chevrolet đeu đó chẳng có cách nào theo sát được cả.


Tần Lạc thở dài một hơi, nói: "Tôi thì lại cứ tưởng cô sẽ bẳt sống nó cơ đấy."
"Thì tôi đang chuẩn bị làm thế đây" Ly nói


Nàng lại ngoặt cho một cái, sau đó dừng xe dưới một chiểc cầu trên đường cao tốc. Giống như một con báo ẩn nấp trong chỗ âm u tối tăm mịt mù, an tĩnh đợi con mồi của mình
đên vậy.
Dòng xe như nước chảy, tới lui không ngừng.


Tần Lạc và Ly nhìn chằm chằm rồi đếm từng chiếc một,chờ đợi chiếc Chevrolet có biển số 0202 đến đây.
Một phút, hai phút, rồi ba phút, nhưng vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh nào xảy ra cả.
Tẩn Lạc nói: "Có phải em chạy nhanh quá làm cho hắn ta phát hiện ra mục tiêu đã bị bại lộ rồi không?"


"Hắn ta nhất định sẽ đến."Ly bình thản nói.
"Sao em có thể khẳng định chắc nịch như thế?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
"Anh nhìn thấy chiểc xe nào có thể quay đầu xe ở trên đường quốc lộ chưa?" Ly khinh khỉnh nói.
"_____"


Tần Lạc nghĩ, lần sau từ châu Âu về, cho dù không thi được bằng lái thì cũng phải học một chút luật lệ giao thông, nếu không người khác lại cho mình là mù chữ thì đúng là nhục
mặt.
Ít nhất thì không để cho Ly thấy rằng mình là một thằng mù chữ được.


Trên thế giới này, chẳng có gì bi kịch hơn là để cho một tên mù chữ cho rằng bạn là một người mù chữ cả.
Quả nhiên Ly không đoán sai chút nào.
Năm phút sau, bóng dáng nặng nề chắc nịch của chiếc Chevrolet có biển số 0202 lù lù tiến tới.


Sau khi nó đi thẳng xuống dưới cầu, thì trực tiếp tiến về phía trước. Rõ ràng là hắn ta cho rằng mục tiêu của mình là ở ngay trước mặt.
Ly đạp mạnh chân ga, sau đó, chiếc Hummer lại bắt đầu chồm lên bay thẳng về phía trước.
"Ở đằng trước." Tần Lạc chỉ vào chiếc Chevrolet nói.


"Cảm ơn anh đã nhắc nhở" Ly nói "Có điều, tôi đã nhìn thấy nó từ lâu rồi"
Ly như những tên ăn cắp xe trong "Gone in Sixty seconds", cho xe bay nhanh về phía trước, lúc thì lượn bên trái khi thì lách sang phải, chiếc xe của nàng lượn lách như con rắn


ngoằn nghèo trong làn xe dầy đặc ở trên đường, vậy mà không xảy ra bất kỳ va chạm nào với những xe khác.
Rất nhanh, trước mặt nàng chỉ còn một chiếc xe mà thôi. Đó chính là chiếc Chevrolet màu đen.


Chủ của chiếc Chevrolet cũng đã phát hiện ra mục tiêu mà mình bám theo đang ở ngay sau lưng mình thi bắt đầu tăng tõc độ lên.
Ly lại một lần nữa gạt cần số, sau đó đạp mạnh chân ga.
Ầm !!!


Đầu xe Hummer húc mạnh vào đít xe Chevrolet, chiếc Hummer rung mạnh lên từng hồi, nhưng thân xe thì lại không hề hấn gì cả, còn đầu xe của chiếc Chevrolet thì đã có hiện
tượng chếnh choáng, sau đó nó húc đâm thẳng vào lan can bên làn đường giành cho người đi bộ.


Chevrolet lúc này tắt máy, cánh cửa dần mở ra, một người đàn ông có thân hình to lớn mặc đô vest từ bên trong xe bước ra.


Hắn ta chỉ vào Tần Lạc và Ly cũng vừa bước xuống từ chiếc Hummer "Mẹ kiếp, chúng mày điên rồi à? Biết đây là hành vi gì không? Đây là có ý định mưu sát, chúng mày đợi đấy."
Ly bước đến trước mặt hắn ta rồi cho hắn một quyền vào mặt.


Gã đàn ông cao lớn hơn Ly cả gần cái đầu liền im miệng lại, máu chảy dài ra từ mũi và khóe miệng của hắn, nóng hổi, chẳng khác nào những cục băng tuyết trên những dòng
suối nhỏ vừa bị tan chảy vào mùa xuân.
"Các người là___"
Bốp!
Ly không nói gì lại lần nữa cho hắn ta thêm một đấm lên mặt.


"Tao sẽ kiện chúng mày. Giết người rồi, cứu tôi với! ! !"
Hự!
Lần này, Ly cho một quyền vào trước ngực người đàn ông đó, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thở gấp từng hồi, không có cách nào nói ra thành lời được.
Bốp!


Ly lại vung tay lên cho hắn ta một quyền vào mặt. Tần Lạc nghĩ bụng, sao người phụ nữ này lại có sở thích giống mình được cơ chứ? Thích đánh vào mặt người khác.
Bốp
Bốp!
Bốp!


Đây là cảnh làm cho người ta phải há hốc mồm kinh ngạc. Đây là màn máu me be bét. Đây là cả một tình thế thê thảm khôn lường..Đây là một cảnh tượng đặc sắc của một cô gái
xinh đẹp gợi cảm ngược đãi một gã đại hán mặc đồ đen.


Ly không nói câu nào, tựa như định rõ đây là tên hung thủ truy sát Tần Lạc vậy, không ngừng chào hỏi trên khuôn mặt hắn ta, liên tục những cú đấm cứ như thế rơi lên trên mặt của gã to con này không hề thương tiếc.


Rất nhanh, hắn đã mất đi diện mạo vốn có của mình, khuôn mặt giờ đây sưng vù khắp nơi.
"Đừng đánh nữa." Người đàn ông mềm oẹt dựa vào xe nói. Anh ta rút một quyển sổ nhỏ màu xanh trong túi áo mình ra nói tiếp: "Tôi..tôi là..quân nhân."
Bốp!


Ly không giơ tay ra tiếp lấy quyển sổ đó, lại càng không muốn nghiệm chứng thân phận thực sự của hắn ta, mà lại xuất quyền lần nữa, cho hắn một quyền dứt khoát làm cho hắn ta hôn mê bất tỉnh.