Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 449: Em phải bảo vệ anh!

Trong lòng Tần Lạc hừng hực như lò Bát Quái hỏi: "Tại sao hắn lại bị Long Tức trục xuất?"
Vương Cửu Cửu cười nói: "Điều kiện gia nhập Long Tức cực kỳ hà khắc. Một khi muốn gia nhập phải trải qua sự sát hạch nặng nề. Phải biểt rằng cha của hắn là người đồng sáng lập


Long Tức, tuy ông ta đã chểt nhưng uy danh cùa ông ta vẫn còn. Nếu như không phải hắn phạm phải sai lầm lớn, sao hắn có thể bị trục xuất chứ? Đó chính là một trường hợp rẩt khó hiểu của năm đó, em cũng chỉ là vì hiếu kỳ mà biết. Có lẽ anh nên quay về hỏi Long Vương, sư phụ anh, chỉ ông ấy mới có câu trả lời chính xác nhất cho anh".


Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ Long Vương cũng rất khó khăn khi đưa ra quyết định này. Nếu như ông ấy không muốn tiếp nhận Thái Tử, ông ấy có thể từ chối ngay từ đầu. Nhưng một khi đã nhận vào rồi nửa đường đuổi ra thì rất dễ bị người ta ì xèo không hay sau
lưng".


Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu cười hỏi: "Em hãy nói thẳng ra xem trong suy nghĩ của em, em cũng nghĩ Long Vương vì muốn trả thù chuyện năm xưa nên mới cố ý bêu xấu con
trai của người bạn cũ?"


Vương Cửu xẩu hổ giải thích: "Năm đó cũng có rất nhiều người nghi ngờ như vậy, thậm chí có rất nhiều lời đồn đại của những người rỗi việc lan truyền khắp nơi. Em chỉ


nghe thấy đại danh của Long Vương, chưa từng tiếp xúc với ông ta, em càng không hiểu ông ta là loại người như nào. Ông ấy càng không có khả năng đứng ra giải thích tất cả mọi việc vì vậy việc này như nước chảy bèo trôi".
"Ông ấy khẳng định không phải là người như vậy" Tần Lạc quả quyết.


Nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Lạc, trong lòng Vương Cửu Cửu thầm có một cảm giác say mê. Nàng nói với hắn: "Tần Lạc, anh là người tốt".


"Cái gì?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Cô gái này lại mắc bệnh hoa si sao? Mặc dù bản thân hắn trông giống như một đoá hoa nhưng tính cách hơi một tý lại sùng bái cá nhân của cô
nàng thật sự làm người khác không chịu nổi.


"Anh luôn tin tưởng bạn bè của mình, tin tưởng người thân bên cạnh mình, không một lúc nào mất niềm tin. Cho dù em. . . cho dù chúng ta chỉ có thể là bạn bè với nhau nhưng em
vân vô cùng cao hứng. Bởi vì em biết, cho dù là bât kỳ lúc nào, cho dù là có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vẫn tin tưởng em, đúng không?"


"Bởi vì em là người rẩt đáng tin cậy" Tần Lạc cười nói: "Đây là sự tin tưởng lẫn nhau".
Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy, em cũng tin tưởng anh, rẩt tin tưởng".


Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình, trong lòng Tần Lạc không khỏi dâng lên một cảm giác thoả mãn. Thế nhưng Tần Lạc lại cảm thấy vô cùng
nhức đầu với mối tình thắm thiết của cô bé với mình.


"Em đã thay đổi rẩt nhiều" Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Giống như là em đã lớn lên chỉ trong một đêm vậy".
Vương Cửu Cửu cười nói: "Ý anh muốn nói tới chuyện em uy hϊế͙p͙ Lôi Diệu Dương sao?""
Tần Lạc gật đầu.


Vương Cửu Cửu có thể nghĩ ra một nước cờ tàn nhẫn để Lôi Diệu Dương thay thế hắn nổ súng bức bách Thái Tử chấp nhận thua cuộc quả thật đã làm Tần Lạc cực kỳ khϊế͙p͙ sợ.


"Đây là tính di truyền của dòng họ, anh có tin không?" Vương Cửu cười, hàng mi xinh đẹp nhướng lên, giống như nàng không muốn cho người khác nhìn thấy ánh mắt nàng


có chút đau buồn. "Sinh ra ở một gia đinh như vậy. Bất kỳ thời nào cũng phải rơi vào hoàn cảnh đấm đá lẫn nhau. Hiểu được nhiều một chút thì có thể vượt qua dễ dàng hơn một
chút, sống thọ hơn một chút".
"Anh có thể hiểu" Tần Lạc buồn buồn nói "Nhưng làm vậy thì không khỏi quá mệt mỏi sao?"


Tần Lạc thực sự không thích một Vương Cửu Cửu buồn không ra buồn, lo không ra lo này. Hắn vẫn thích một Vương Cửu Cửu dám yêu, dám hận, một Vương Cửu Cửu đã thích là


bất kể mọi sự. Dĩ nhiên Tần Lạc cũng hiểu đây chỉ là ý muốn của hắn. Bất cứ người nào khi bước vào xã hội đều phải ít nhiều có sự thay đổi. Có niềm vinh dự bị chà đạp, có lý tưởng bị nhấn chìm, có tín ngưỡng bị mất đi, có tính thiện lương bị bỏ rơi. Cuộc sống chó chết này luôn là một trò đùa dai, thích thú biến con người lương thiện thành gái điếm.


Ánh mắt Vương Cửu Cửu đăm đăm nhìn Tần Lạc, phảng phất trong ánh mắt nàng như ẩn giấu một bảo vật sáng lấp lánh, sáng ngời làm người khác không dám nhìn thẳng vào nàng,


"Em hiểu anh thích một Vương Cửu Cửu như thế nảo, đương nhiên em sẽ là một Vương Cửu Củu như vậy. Những chuyện như này sẽ rất hiếm khi xảy ra. Chi bất kỳ khi nào anh gặp nguy hiểm thì em mới có thể nghĩ ra mọi biện pháp để bảo vệ cho anh".


Vương Cửu Cửu dừng lại một chút rồi nàng ngẩng mặt nhìn Tần Lạc nói: "Em hiểu, có một số thời điểm em giống như một ông già có gương mặt dữ tợn, lòng dạ độc ác. Em thực


sự không muốn để anh nhìu thấy tinh trạng của em lúc đó nhưng em bắt buộc phải làm như vậy. Em phải bảo vệ anh, bảo vệ anh không bị bẩt kỳ thương tổn nào. Bởi vì khi anh bị
thương, em cũng sẽ bị thương theo anh. Em không bị thương thì tâm hồn em đau đớn".
.....


Sau khi Ninh Toái Toái và mẹ của Lăng Tiếu Tiếu thương thảo với nhau một hồi, rốt cuộc quyết định rời khỏi Lan Đình cũng được đưa ra. Thực tế khi làm như vậy không khác gì một cái tát ngang nhiên vả vào mặt Thái Tử bởi đó có nghĩa là anh ta ở đây thì người khác không muốn ở. Đây không phải là một lời chỉ trích rất rõ ràng anh ta là một người hàng xóm


không thể ở cùng sao?
Quả nhiên năng lực cuả Vương Cửu Cửu rẩt hùng hậu. Nàng nhanh chóng sắp xểp được bệnh viện cho Lăng Tiếu. Một chiếc xe quân sự tới chở tất cả mọi người rời khỏi Lan Đình.


Sau khi Tần Lạc hẹn với Vương Cửu Cửu rằng hắn sẽ tới Vương gia ăn bữa tối do Trương Nghi Y nấu, hắn liền tự mình bắt xe đi tới thăm sư phụ Long Vương.


Hôm nay hắn và Thái Tử xảy ra chuyện xung đột. Hắn thực sự muốn tới tìm hiểu xem Long Vương có thái độ gì với chuyện này. Hơn, nữa hắn cũng luôn nghĩ về sức khoẻ của Long Vương. Một khi đã quay về từ Hàn Quốc, hắn cũng nên tới thăm ông.


Tần Lạc đã tới đây rẩt nhiều lần nên những nhân viên bảo vệ ở đây đã nhận được mặt hắn. Bọn họ đơn giản chỉ kiểm tra qua giấy tờ của hắn rồi để hắn đi vào.


Khi Tần Lạc đi tới trước ngôi biệt thự của Long Vương, hắn vẫn thấy ông già vệ sĩ đó hình như vẫn đang nằm ngủ một cách vô cùng chật vật trên chiếc ghế băng nhỏ. Tần Lạc


không biết nằm trên chiếc ghế băng đó có thoải mái hay không? Hắn cũng không hiểu vì sao ông ta không ngã từ trên ghế xuông. Anh nắng mặt trời long lanh, bộ quần áo trên người ông ta cũng thay bằng một bộ quần áo mỏng màu đen, mái tóc dài che kín gương mặt làm Tần Lạc không sao thấy được nét mặt của ông ta.


Tần Lạc không có đi tới quấy rầy ông ta. Khi đi tới bên người ông, cũng giống như những người khác, hắn đi chậm lại.
Đối với những người cả đời vì dân vì nước như bọn họ thì cần được tôn kính.


Ngay khi đẩy cánh cửa nhỏ ra, Tần Lạc ngây người kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Hai tay Long Vương đều đang đặt trên một cây gậy chống, Long Vương đang e dè di chuyển. Hai cây gậy chống kia không đặt dưới nách ông mà ông cầm chúng trong tay. Nói


cách khác ông hoàn toàn dựa vào lực của hai cánh tay để chống đỡ trọng lượng của thân thể. Hai chân ông lơ lửng trên không, không chạm đất, căn bản là không có chút sức lực nào để hoạt động.


Mấy nhân viên hộ lý trẻ thì nôn nóng đi ngay sau lưng, sắc mặt của bọn họ như sợ tiến lên ngăn cản thì sẽ bị mắng. Hai nhân viên chăm sóc đặc biệt thì đi hai bên Long Vương, cả
hai đang thì thào khuyên nhủ điều gì đó.


Ly trong bộ quần áo da màu đen như thường lệ, gương mặt lạnh lùng hà khắc đứng ngay ở cửa ra vào, giống như nàng không nghe thấy lời của hai cô nhân viên chăm sóc. Nàng đang chăm chú dùng thanh chuỷ thủ, vật bất ly thân của mình gọt một trái táo đỏ. Vỏ táo dài chảy xuống để lộ ra thịt táo trong suốt óng anh.


Ly liểc nhìn qua Tần Lạc đứng trước cửa sau đó nàng cắn một miếng táo.
Nhìn thấy Tần Lạc đi vào, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn.
Long Vương lộc cộc di chuyển tới trước mặt Tần Lạc, ông cười to hỏi: "Thế nào? Không ngờ phải không?"


"Quả thật rất bất ngờ" Tần Lạc cười nói: "Khi con rời đi, hai tay sư phụ mới chỉ cử động được thôi mà. Thật sự không ngờ sư phụ lại khôi phục nhanh như vậy. . .".


Phải biết rằng chuyện cử động và dùng sức là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Khi Tần Lạc đi Hàn Quốc, các ngón tay của Long Vương mới vừa có thể cử động được nhưng loại cử
động đó chỉ là bản năng của cơ thể, trong đó không có một chút sức lực nào.


Bây giờ khi hắn quay lại, hai tay Long Vương đã hoàn toàn cử động rất tốt mà còn có thể gắng gượng chống đỡ sức nặng của thân thể. Tốc độ bình phục như vậy có thể nói là thần
kỳ. Cho dù là một người bình thường thì mấy người có thể hai tay chống thiền trượng bước đi như vậy không?


Nói về chữa thì đều là ba phần trị, bảy phần dưỡng nhưng Long Vương là một con người đặc biệt. Tần Lạc chỉ cần làm một người dẫn đường, khai không tất cả vấn đề trong cơ
thể ông, những việc còn lại đều do chính ông tự giải quyết.


Đây cũng không phải là chuyện hoàn toàn đơn giản. Ngược lại câu nói: "nội trị" là cực kỳ khó khăn. Tần Lạc cũng thực sự không biết bản lĩnh võ công của Long Vương cao cường tới đâu mà có thể làm được như vậy.


"Gấp mà" Long Vương thẳng thắn nói: "Ta nằm một chỗ đã nhiều năm rồi, đã lãng phí mất bao thời gian quý giá. Một khi cánh tay này có thể cử động thì đương nhiên không thể


nhàn rỗi nữa. Con hãy xem: bản thân ta muốn hoạt động, người càng hoạt động thì càng có ích. Hãy xem các cô ấy hù doạ ta kìa".


"Sư phụ, các cô ấy quan tâm tới sức khoẻ của người" Tần Lạc cười khuyên nhủ: "Chân của người vẫn chưa bình phục, không thể vận động quá nhiều. Nếu một khi cơ thể mệt mỏi sẽ ảnh hưởng tới việc bình phục".
"Ta biết" Long Vương thở dài nói: "Đôi chân này khi nào mới có thể đứng lên đây?"


Tần Lạc có thể hiểu đựợc tâm trạng lúc này của Long Vương. Nếu như thân thể của ông tàn phế hoàn toàn, sẽ cắt đứt những mong muốn trong đâu ông. Khi đó ông sẽ cam chịu nằm yên trên giường bệnh, sẽ không bao giờ mơ tưởng về chuyện hồi phục nữa.


Thế nhưng bất ngờ có người tới nói cho ông biết rằng chân của ông vẫn có thể cứu vãn được, tâm tình của ông lập tức sôi động hẳn lên. Ông cảm thấy mỗi giây, mỗi phút nằm trên
giường đều vô cùng đau khổ. Ông chi mong đợi được mau chóng đứng lên.


Tần Lạc an ủi: "Sẽ nhanh thôi. Lúc trước sư phụ còn không nghĩ tới việc tay của mình có thể cử động được. Không phải bây giờ đã có thể cử động hoàn toàn tự nhiên sao?"


"Đúng vậy Long Vương di chuyển hai cây gậy chống đi ra tới chỗ ghế nằm: "Có con ở đây thì vẫn còn hy vọng. Tiểu tử ngươi xem ra vẫn còn có lương tâm, sau khi quay về còn đến thăm ta. Ta cứ tưởng rằng bây giờ con nổi danh rồi thì đã quên mât sư phụ này rồi".


Tần Lạc xấu hổ cười nói: "Sư phụ, con mới về. Có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý. Hôm nay rỗi rãi con mới tới thăm sư phụ được".


Long Vương để thân thể mình nằm xuống ghế, Ông giao hai cây gậy chống cho một cô hộ lý. Long Vương nhìn Tần Lạc cười to nói: "Ta hiểu con ở bên ngoài làm được rất nhiều chuyện hả hê lòng người. Ta xem cũng hả giận. Đối xử với kẻ thù ngoại bang tuyệt đối không thể khách khí. Con càng hung tợn, càng tàn độc bọn chúng mới sợ không dám trêu vào


con".
"Tạ ơn sư phụ" Tẩn Lạc nói. Hắn đi lên phía trước rồi bẳt mạch, chẩn đoán tình trạng bệnh của Long Vương gần đây.
Long Vương nằm trên ghế trúc, hai mắt nhắm lại vẻ thư thái. Ông hỏi Tần Lạc với vẻ thờ ơ: "Tại sao con lại chống đối với tên tiểu tử kia?"