Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 433: Ly, cô có nhìn thấy không?

Ngay khi biết máy bay của Tần Lạc đã hạ cánh, những người ở bên ngoài liều lĩnh chen nhau đi vào trong. Người bên trong lại cũng muốn đi vào tới gần Tần Lạc hơn. Lượng người tụ tập càng nhiều, âm thanh kêu gào càng lúc càng lớn. Tình hình có vẻ sắp rơi vào tình hình nguy hiểm không thể khống chế được.


Rốt cuộc lúc này Lý Kiện An và mười mấy nhân viên an ninh đi theo đã phát huy hiệu quả. Bọn họ cầm tay nhau làm thành một bức tường người, bao bọc xung quanh Tần Lạc và những thành viên anh hùng do hắn chỉ huy vào giữa, không cho bất kỳ ai bên ngoài tiến tới gần.


Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ rằng chỉ cần có một người vượt qua được đột phá khẩu thì những người hâm mộ cuồng nhiệt kia sẽ đồng loạt nhào tới, sẽ có hành động khiếm nhã với hắn cho tới chết, có lẽ ngay cả một cái quần sịp cũng không để lại cho hắn. Bây giờ trình độ lưu manh của những cô gái hâm mộ cuồng nhiệt kia có thể làm người khác líu lưỡi lại vì kinh ngạc nên bọn họ tuyệt đối không thể xem thường.


Các phóng viên truyền thông chầu chực đã lâu cũng chạy tới góp thêm cảnh tượng náo nhiệt. Bọn họ vác những chiếc máy ảnh với ống kính dài chĩa về phía Tần Lạc và người hâm mộ của hắn, ánh đèn flash loé lên liên tục.
Hiện tượng lạ. Hiện tượng lạ trăm năm khó gặp.


Trong lịch sử đã có mấy người thầy thuốc được dân chúng ủng hộ như vậy?
Cho dù là những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất thì liệu bọn họ có một lượng người hâm mộ đông đảo, cảnh tượng hùng tráng ra đón ở sân bay như này không?


"Tần Lạc tiên sinh, rốt cuộc anh có cảm nghĩ gì về cuộc chiến y học truyền thống giữa Trung Quốc và Hàn Quốc?"
"Tần Lạc tiên sinh, anh đánh giá thế nào về y thánh Hứa Nhược của Hàn Quốc? Anh đã hai lần đánh bại ông ta. Anh có thấy ông ta là một đối thủ ngang tài ngang sức với mình không?"


"Tần Lạc, tôi là phóng viên của báo Đô Thị Yến Kinh, cũng là người hâm mộ của anh. Anh đại thắng trở về, anh có muốn nói gì với những người dân Trung Quốc ủng hộ anh không?"
"Tần Lạc tiên sinh…".


Những người hâm mộ kia cũng không chịu yếu thế. Tiếng gào thét lộn xộn của bọn họ đột nhiên trở thành một dàn đồng ca: Tần Lạc, hãy nói cùng với chúng tôi đi. Tần Lạc, hãy nói cùng với chúng tôi đi. Tần Lạc, hãy nói cùng với chúng tôi đi".


Âm thanh chấn động trời xanh, như núi thở biển gầm, cũng làm rung động sâu thẳm trong tâm hồn Tần Lạc.
Hắn cảm thấy lòng mình êm ái, ngọt ngào, giống hệt như những đứa trẻ khi được mẹ cho ăn kẹo đường. Ngay khi vừa chạm vào một cái nó đã tan ngay trong lòng bàn tay.


Tần Lạc cười, một nụ cười xấu hổ, ngượng ngùng, giống như vẻ mặt xấu hổ khi phải đối mặt với quá nhiều người như vậy cùng với rất nhiều ống kính máy ảnh, quay phim đang chĩa thẳng vào mình thế nhưng khoé mắt hắn bắt đầu ươn ướt, đôi mắt hắn nhanh chóng tràn ngập nước mắt, giống như không thể ngăn cản cơn hồng thủ vậy.


Giọt nước mắt đầu tiên nhỏ xuống gương mặt hắn sau đó tới giọt thứ hai, giọt thứ ba và giọt…


Tần Lạc khóc đối với những ống kính đang chĩa vào hắn, đối với vô số người hâm mộ của hắn, đối với những người phụ nữ yêu mến hắn. Gương mặt Tần Lạc đẫm nước mắt, giống như một đứa trẻ trong lòng thầm ôm ấp niềm hạnh phúc cùng vui sướng vô hạn.


Nước mặt Tần Lạc rơi xuống đầu, mái tóc của Tô Tử, Tô Tử gắng ngửa mặt nhìn Tần Lạc, nàng cầm một cái khăn lụa trắng định lau nước mắt trên mặt Tần Lạc nhưng nàng không sao với tới gương mặt Tần Lạc.


Tần Lạc vỗ vỗ vào tay Tô Tử rồi hắn cầm lấy chiếc khăn lụa lau nước mắt, hắn phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng.


Ngay lúc đó giống như hiệu lệnh của một vị tướng quân. Vừa lúc trước cảnh tượng còn vô cùng tưng bừng, ồn ào ngây lập tức đã trở nên tĩnh lặng như mặt nước, một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.


Ánh mắt của Tần Lạc nhìn lướt qua những gương mặt trẻ cũng như già sau đó hắn lại quay nhìn phía sau. Hiển nhiên hắn muốn dùng ánh mắt của mình chào hỏi những người bạn tới đây nghênh đón hắn nhưng không thể tìm thấy vì ở đây có quá nhiều người.


Tần Lạc cười hỏi, giọng nói của hắn khàn khàn, giống như là có vật gì đó chặn ngang cuống họng hắn: "Mọi người thấy tôi có đẹp trai khi đang khóc không?"
Mọi người sửng sốt sau đó tất cả cùng cười vang.
"Đẹp" Rất nhiều người ầm ầm trả lời.


"Đẹp muốn chết. Tần Lạc, em yêu anh" Giọng nói của một cô gái cực kỳ cuồng nhiệt vang lên, thổ lộ với Tần Lạc.
"Nhìn thấy anh cười, em vui vẻ mấy ngày liền. Nếu nhìn thấy anh khóc, em buồn rầu hàng năm liền. Tần Lạc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tiếng một cô gái nỉ non như trúng độc.


Tần Lạc cười gật đầu nói: "Đẹp trai là tốt rồi. Tôi thực sự muốn có cảm giác đó".


"Có câu: Anh hùng không dễ rơi lệ. Là một người anh hùng, đối diện với tình huống vui mừng như này thật sự không có lý doi gì để lau nước mắt. Tôi muốn nhẫn nại nhưng cuối cùng đã thất bại" Tần Lạc ngượng ngùng nói: "Tôi không thể không thừa nhận, tôi là một người yêu thích hư vinh. Tôi thực sự rất cảm động khi nhìn thấy có rất nhiều bạn bè tự động tới đây đón tôi".


"Mỗi một cố gắng của người đàn ông đều hy vọng có được vinh quang. Những người vận động viên thể thao khi thi đấu hy vọng đứng trên đỉnh cao vinh quang. Những chiến sĩ đang bảo vệ tổ quốc ở biên cương hy vọng được nhận vinh quang của người quân nhân. Khi tôi tới Hàn Quốc khiêu chiến với Hàn y chính là mong muốn có được vinh quang của người thầy thuốc ưu tú bởi vì chúng tôi hiểu rằng đây không chỉ là vinh quang của chúng tôi mà còn là vinh quang của các bạn. Tôi rất thích ý nghĩ chia xẻ cùng với các bạn, tha thiết gặp lại các bạn bởi vì còn có những tiếng kêu gào vui mừng không xiết cùng với niềm hãnh diện".


Giọng nói của Tần Lạc không sục sôi, cũng không cuồng nhiệt, nó chỉ vang lên nhẹ nhàng, êm tai như những người bạn thân thích đang trò chuyện với nhau.


"Hôm nay chính là tình huống mà trong đầu tôi đã từng phác thảo qua. Tôi nghĩ chúng ta đã dành được những thành tích xuất sắc như vậy, chúng ta đã vinh dự khi đấu tranh vì dân vì nước. chúng tôi đã đánh cho người kẻ khiêu khích tới mức như hoa rơi nước chảy. Chúng tôi đã cố gắng tới mức như vậy. Nếu những người trong nước không bày tỏ thái độ của mình thì thực sự bọn họ không biết nghĩ".


Sự thẳng thắn của Tần Lạc lại một lần nữa biến thành sự hài hước. Mọi người cười ngặt nghẽo. Ngay cả những nhân viên an ninh nhận trọng trách duy trì trật tự sắc mặt vô cùng nghiêm túc cũng phải nhếch miệng cười rồi không nhịn được cũng phải phá lên cười.


Tần Lạc quay người, hắn kéo Âu Dương Mẫn lên trước rồi chỉ vào hắn hỏi: "Mọi người có biết người này là ai không?"
"Âu Dương Mẫn…… Âu Dương Mẫn…".


Mọi người nhiệt tình gọi tên hắn. Phải nói trong chuyến đi tới Hàn Quốc này, ngoại trừ Tần Lạc là một ngoại lệ thì người đáng chú ý nhất trong phái đoàn thầy thuốc Trung Quốc chính là Âu Dương Mẫn.


Bởi vì Âu Dương Mẫn đã một quyền đánh vỡ con ngươi mắt của một thanh niên quá khích Hàn Quốc gây chuyện, bởi vì hắn bị tống giam bởi vì gương mặt hắn đằng đằng hiện trước ống kinh máy quay hô to: Bất kỳ lúc nào các ngươi đừng nghĩ tới chuyện coi thường người Trung Quốc. Nếu các người khai chiến, ta nhất định không tiếc thân xác này đón tiếp".


Sắc mặt Âu Dương Mẫn vẫn vô cùng bình tĩnh nhưng khoé miệng hắn đang giật giật. Hiển nhiên trong tâm hồn hắn đang có một sự kích động rất lớn.
Âu Dương Mẫn hắn không thiếu tiền, không thiếu những người kính nể, hoặc kính sợ hắn.
Nhưng thực sự hắn thiếu sự cảm nhận như vậy.


Cảm giác được người hâm mộ mình hoan hô, được người yêu mến mình sùng bái.
Hắn chắp tay chào mọi người xung quanh. Tác phong này của hắn lại càng nhận được nhiều tiếng vỗ tay và hoan hô.


Tần Lạc vung tay, hắn lại một lần nữa đè nén sự kích động của mọi người xuống nói: "Đúng vậy, anh ấy là Âu Dương Mẫn nhưng người Hàn Quốc không gọi anh ấy như vậy. Bọn họ gọi anh ấy là sát thủ, cầm thú, còn có cả một biệt hiệu nổi tiếng hơn nhiều: Đồ phu".


Tần Lạc chỉ vào Mộc Hương đang giúp đẩy xe lăn cho Tô Tử nói: "Những cô gái này, các cô ấy cũng vì vinh quang của chúng ta mà theo chúng tôi tới Hàn Quốc. Trong quá trình các cô ấy đi khiêu chiến bốn xung quanh đã bị người ta đối xử thờ ơ lạnh nhạt, nhục mạ, công kích, còn có người bị sỉ nhục, còn có người bị thương nhưng các cô ấy vẫn kiên trì tới cùng".


Mọi người lại vỗ tay nồng nhiệt chào đón những nữ đệ tử Bồ Tát môn. Có rất nhiều thanh niên cuồng nhiệt huýt sáo, hỏi số điện thoại của những đệ tử xinh đẹp đó.


Tần Lạc chỉ vào Cốc Thiên Phàm của Chính Khí môn nói: "Trong quá trình bọn họ đi khiêu chiến đã gặp phải tình cảnh những quán cơm từ chối bán cơm cho bọn họ. Những tài xế tắc xi từ chối trở. Ngay cả những chai nước tinh khiết cũng không thể mua ở cửa hàng. Bọn họ chỉ còn cách mang nước từ nhà đi".


Tần Lạc cười nói: "Khi tôi ở Hàn Quốc cũng không được chào đón, cũng bị người ta đặt cho mấy cái biệt danh không dễ nghe chút nào".
"Chúng tôi biết: Sỉ nhục đất nước".
"Heo Trung Quốc. Nhân vật bị căm ghét nhất trong năm. Con khỉ dã man. Con khỉ cuồng vọng".


Mọi người gào to những ngoại hiệu của Tần Lạc. Hiển nhiên bọn họ rất thuộc những ngoại hiệu đó.
Tần Lạc cười gượng nói: "Thì ra mọi người cũng đã biết. Nhưng mọi người có biết vì sao chúng tôi bị thù ghét như vậy mà vẫn gắng kiên trì tới cùng không?"


Tần Lạc không đợi mọi người trả lời, hắn tự mình giải thích: "Bởi vì chúng tôi hiểu các bạn đang chờ đợi chúng tôi ở tổ quốc. Chúng tôi có thể không quan tâm tới việc bị người chửi mắng ra sao nhưng chúng tôi quan tâm tới suy nghĩ của các bạn. Bởi vì chúng tôi hiểu rõ những thiệt thòi của chúng tôi khi ở nước ngoài sẽ được bù đắp bằng những tiếng vỗ tray của các bạn".


Rầm rầm.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm sét. Tiếng la hét như núi lở như muốn cuốn tung cả mái nhà.
Tần Lạc cười nói: "Tôi đã trở về và mang theo vinh quang cho các bạn".
Trong khi nói chuyện, Tần Lạc và mọi người cùng đi dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh sân bay đi ra ngoài.


Những người hâm mộ đó không chen chúc nhau xấn tới xin chữ kỹ, cũng không ai tiến tới nắm tay. Bọn họ chỉ đứng lặng lẽ, gương mặt kích động nhìn thần tượng của mình đi qua trước mặt mình sau đó với ánh mắt chăm chú bọn họ dùng điện thoại di động hay cameras để ghi lại hình bóng của hắn.


Tần Lạc vốn định lên xe ở ngay cửa xe đón hắn đã đỗ ngay ở đó.


Thế nhưng Tần Lạc không lên xe bởi vì những người ra đón hắn xếp thành một hàng rất dài. Hắn biết rất nhiều người từ rất xa tới chỉ mong nhìn thấy hắn. Hắn không làm được gì nhiều nhưng cũng có thể để bọn họ nhìn thấy mặt mình.
Hắn cứ bước đi, đi dọc theo hàng người dài đó.


Cuối cùng Tần Lạc cũng lên xe, nhưng người đi đón hắn mới phân tán nhưng bọn họ không tự quay về mà đều bắt xe đi theo sau xe Tần Lạc.
Hàng trăm, hàng ngàn chiếc xe làm thành một đội hình xe khổng lồ, chỉnh tề, cuồn cuộn chạy về thành phố Yến Kinh.


Có đài truyền hình dùng máy bay trực thăng, bọn họ quay cảnh tượng này từ trên không trung, đương nhiên cũng chỉ từ trên không mới có thể quay được cảnh đầy đủ nhất của cảnh tượng hoành tráng này.


Tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, một đoàn xe cảnh sát đang chạy nhanh tới. Ngay khi đoàn xe cảnh sát sắp tới sát đoàn xe của Tần Lạc thì xe cảnh sát đột nhiên quay đầu chạy trước mở đường, bọn họ chịu trách nhiệm dẫn đầu cùng với việc loại trừ các chướng ngại vật trên đường đi.


"Cuộc đời chẳng có gì biết trước" Cốc Thiên Phàm nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thán nói: "Cuộc đời chẳng có gì biết trước".


Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc cười nói: "Tôi nhớ anh đã từng hỏi tôi một câu: Nhất đại danh y và nhất phương danh y có gì khác nhau. Đây chính là những đãi ngộ mà một nhất đại danh y được hưởng thụ".
Tô Tử nhu thuận dựa người vào ngực Tần Lạc, gương mặt nàng ửng hồng, sắc mặt tạng rỡ.


Nàng cảm thấy tự hào vì người đàn ông của đời mình. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy tự hào vì người phụ nữ của mình.
Ngay khi đoàn xe đi tới sát thành phố, đoàn xe cảnh sát đột nhiên tách ra hai bên đường sau đó dừng lại, để mặc cho đoàn xe của Tần Lạc chạy qua.


Ngay lúc đó, một tiếng hô ra lệnh vang lên. Cánh cửa xe mở những nhân viên cảnh sát trong bộ cảnh phục mới tinh từ trên xe bước xuống, tất cả đứng nghiêm nhìn hướng xe Tần Lạc đang chạy đi.
"Chào" Ai đó hô to.
Bá!
Những cảnh sát giơ tay chào, bọn họ đã dùng lễ nghi cao nhất.


Tâm tình Tần Lạc một hồi lâu sau mới có thể trấn tĩnh lại khi hắn nhìn thấy cảnh đo qua kính chiếu hậu. Hắn nhớ rõ có một lần hắn và Ly đang ăn cơm ở một nhà hàng thì có một đám cảnh sát tìm tới. Ly lấy ra một tấm thẻ giơ trước mặt, đám cảnh sát đó kinh hoàng giơ tay chào.


Ly, cô có thất không? Lần này tôi không cần tấm thẻ đó mà cảnh sát vẫn giơ tay chào tôi.