Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 427: Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường (3)

Nếu như chính bản thân Lee Chengming có tử cung, đảm bảo lúc này tử cung anh ta rất đau đớn. ANh ta có tử cung không? Không. vì vậy lúc này bụng anh ta rất đau đớn.


Thứ nhất anh ta không ngờ Tần Lạc lại chấp nhận sự "bố thí" của anh ta. Mới rồi hắn còn rất khí phách, dám bỏ ra hàng tỉ cạnh tranh với anh ta, không ngờ chỉ trong nháy mắt lại biến thành một hạng người nhu nhược không có nguyên tắc, không có lập trường, bị người khác xem nhẹ.


Thứ hai anh ta không ngờ Tần Lạc lại trả một cái giá cao đến như vậy, anh ta có tiền, cực kỳ giàu có. Hai tỷ đối với anh ta mà nói không phải là con số lớn nhưng có tiền cũng không phải tiêu như vậy. Đây không phải là tiêu tiền mà là ném tiền qua cửa sổ.


Thứ ba anh ta nghĩ mãi mà không hiểu: Một khi đã là bạn bè của Mễ Tử An đương nhiên cũng phải là người có thân phận, ít nhất gia cảnh của hắn cũng không quá kém cỏi. Quần áo của một người có thể lừa được người khác, đồng hồ đeo tay có thể gạt được người khác, vẻ mặt có thể gạt được người nhưng ánh mắt thì không thể gạt người được.


Lee Chengming cũng đã từng tiếp xúc với một số nhân vật thấp kém hơn. Ngay sau khi bọn họ biết rõ thân phận của anh ta, tác phong nói chuyện sẽ thay đổi, hoặc là lắp bắp không nói nên lời, hay lộ vẻ rất căng thẳng, cũng có một số người có dã tâmm thì vẫn cố gắng giữ được vẻ bình tĩnh khi nói chuyện thế nhưng ánh mắt của bọn họ không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.


Thế nhưng người đàn ông này lại không như vậy. Ít nhất khi hắn đối mặt với anh ta, trong ánh mắt của hắn anh ta không thấy bất kỳ sự sợ hãi hay giống như sợ hãi.
Không chút úy kỵ chắc chắn hắn có thế lực mạnh mẽ.


Những người đàn ông có thế lực rất kiêu ngạo. Tại sao hắn lại có biểu hiện của một kẻ vô lại như vậy?


Người phụ trách buổi đấu giá vẫn còn chưa ra giá khởi điểm. Đợt bán đấu giá thứ hai vẫn còn chưa chính thức bắt đầu hắn đã lập tức ra một cái giá trên trời. Chỉ có một nguyên nhân hắn muốn tiêu tiền, hắn muốn tiêu tiền của chính anh ta.
Chẳng lẽ hắn muốn thực sự chọc giận mình sao?


Ánh mắt Lee Chenging bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tần lạc, sắc mặt anh ta không biểu lộ sự phẫn nộ, hoàn toàn không có cảm xúc gì hết, gần như chết lặng, gần như coi người đàn ông cạnh anh ta đang giở trò này không có liên quan gì tới anh ta. Biểu hiện của anh ta giống như một người qua đường hờ hững.


Nhưng trợ thủ của Lee Chengming đã đứng dậy cười nói: "Vị tiên sinh này, vẫn còn chưa báo giá cạnh tranh khởi điểm sao đã có thể ra giá chứ? Hơn nữa tiên sinh ra giá cao như vậy ngay từ đầu các vị khách khác nhất định sẽ không dám ra giá. Ngài xem, tất cả chúng ta đều là bạn bè nếu như để bầu không khí căng thẳng như này thì không tốt lắm, đúng không?"


Tần Lạc đưa mắt nhìn bốn xung quanh rồi hỏi: "bởi vì tôi ra giá cao quá nên làm cho bọn họ không thoải mái sao?"


"Đương nhiên không phải". Người trợ thủ vội vàng phủ nhận. "Những người ở đây đều là những người có thân phận rất lớn, sao bọn họ có thể tức giận chứ? Vấn đề là từ thiện chỉ là hành động tự phát, hành động mua vui. Chúng ta hãy tạo nên bầu không khí hữu hảo, hòa thuận để hoàn thành mục đích từ thiện của mình, trải qua một buổi tối khoái hoạt này".


Tần Lạc cắt ngang lời anh ta: "Nếu như bọn họ không tức giận, tôi cũng không tức giận thì tại sao bầu không khí lại căng thẳng? Tại sao lại có một buổi tối không vui vẻ chứ?"
"Cái này".


"Tôi nguyện ý dùng tiền làm từ thiện. Nếu như không làm từ thiện được trong lòng tôi rất khó chịu. Chỉ khi có thể mang tiền ra tôi mới cảm thấy vui vẻ. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"
Tần Lạc nhìn Lee Chenging nói: "Hay là Lee tiên sinh có tâm trạng không thoải mái? Không nỡ chi bằng ấy tiền ra?"


"Tôi cảm thấy anh đã xuất ra một lượng tiền quá lớn, vượt qua sự sẵn lòng chi trả của tôi". Lee Chengming âm trầm nói. Anh ta vốn định một lần nữa hạ uy của Tần Lạc nhưng thật không ngờ lại bị hắn phản đòn làm bản thân anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.


Giao tiền ra cho hắn thật sự quá đau lòng, hơn nữa đã có lần thanh toán thứ nhất hai tỷ, liệu có lần thứ hai hai tỷ, lần thứ ba hai tỷ không?


Nếu không xuất tiền thanh toán giúp hắn thì câu nói lúc trước của mình là gì, đến lúc đó Mễ Tử An sẽ nghĩ về mình như thế nào? Con mẹ nó, sao lại có con người không hiểu chuyện như vậy chứ? Tại sao lại có một gã không biết tốt xấu là gì vậy? Tại sao hắn không biết nể mặt người khác?


"Trả giá quá cao? Không đâu. Khi tôi ở Trung Quốc làm từ thiện mỗi lần đều bỏ ra hơn một ngàn vạn. Nếu như quy đổi ra tiền Hàn Quốc thì có thể nói là vài tỷ". Tần Lạc giống như là đang khoe khoang, dù sao vuốt mông ngựa cũng không mất tiền. Hắn đang cố gắn thϊế͙p͙ vàng lên mặt mình.


Thế nhưng thực tế Tần Lạc không nói sai. Quỹ từ thiện do Vương cửu Cửu quản lý có khoản tiền đầu tiên là hai ngàn vạn tệ đã được sử dụng để thiết lập hệ thống chữa bệnh ở vùng núi Vân diền. Trong khoản hai ngàn vạn này có một trăm ngàn vạn là do Tần Lạc đóng góp trong giai đoạn trước khi bắt đầu, một trăm ngàn vạn còn lại là do Vương Cửu Cửu thông qua các mối quan hệ cá nhân của mình quyên góp được. Một khi quỹ từ thiện tần Lạc đi vào ổn định, bọn họ sẽ đầu tư vào các công ty để kiếm lợi nhuận như vậy sẽ không cần tần lạc tiếp tục bỏ tiền túi ra nữa.


"Nếu không như này đi, Lee tiên sinh hãy nói ra một phạm vi mình có thể chi trả, tôi sẽ ra giá cạnh tranh trong phạm vi đó, vậy có được không?" Tần lạc hỏi.


"Một khi Tần Lạc tiên sinh đã có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ không muốn tôi chi trả nữa, đúng không? Quả thật Lee Chengming tôi đã múa rìu qua mắt thợ. Xin thứ cho sự vụng bề của tôi. THì ra Tần Lạc tiên sinh mới là người thực sự có tiền". Lee Chengming cười nói.


"Tôi không có nhiều như anh nhưng tôi có tấm lòng làm từ thiện hơn anh". Tần Lạc nói.
"Tốt lắm". Lee Chengming chỉ tay vào bộ đồ sứ trên bàn đấu giá nói: "Tôi nghĩ anh nhất định sẽ nguyện ý trả hai tỷ tiền Hàn để mua bộ đồ sứ kia, đúng không?"


Tần Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ đồ sứ rồi hắn lắc đầu nói: "Anh cho tôi là người ngu sao? Bộ đồ sứ này tuy chất lượng khá tốt thế nhưng ở Trung Quốc chúng tôi muốn gì cũng có, những bộ đồ sứ tốt hơn thế này cũng chưa tới một vạn, chỉ có tám ngàn, làm gì có chuyện trị giá hai tỷ".


"..". Suýt chút nữa Lee Chengming nổi giận kêu vệ sĩ kéo gã này ra quẳng cho chó nhai.
Mi đã biết nó không đáng giá hai tỷ, tại sao mi còn hô một cái giá trên trời hai tỷ? Mi nghĩ rằng tiền trong túi mi mới là tiền, còn tiền trong túi người khác là giấy lộn hả.


Lúc này người phụ trách đấu giá cũng đưa ra một giá khởi điểm cho bộ đồ sứ.
"Giá khởi điểm là bao nhiêu vậy?" Tần Lạc hỏi Mễ Tử An.
"Ba trăm ngàn tiền Hàn". Mễ Tử An nói.
"Ba triệu". Tần lạc giơ tay hô to.


Điều càng làm người ta kỳ quái là sau khi Tần Lạc hô giá tăng lên, không một ai nâng giá nữa.
Bởi vì ai cũng lo lắng gã điên này lại đột nhiên tăng giá gấp vài lần đến khi đó thì không tranh cũng không được mà tranh cũng không xong, rơi vào thế không thể hạ xuống được.


"Ba triệu, có ai nguyện ý ra giá cao hơn không? ba triệu. Hiện tại chỉ là ba triệu , xin mời mọi người hãy hiến dâng lòng nhân ái của mình tiếp tục ra giá". Người phụ trách đấu giá cổ vũ.
"Anh có muốn không?" Tần Lạc nhìn Lee Chengming nói. "Nếu như anh ra giá ba triệu hai tôi sẽ nhường lại cho anh".


"không cần. tôi đã mua được thứ tôi muốn". Lee Chengming nói. Anh ta đương nhiên sẽ không cạnh tranh với gã này. Nếu bản thân anh ta lại ngốc nghếch hô lên một giá, rất có khả năng gã điên này lại tăng lên thành một tỷ chín.
Người khác có thể bỏ ngang trong lúc đấu giá nhưng Lee Chengming anh ta thì không thể.


"Không có ai ra giá nữa sao? Không ai cạnh tranh sao? Xin mời mọi người hãy ra giá. Ba triệu lần thứ nhất. Ba triệu lần thứ hai, ba triệu lần thứ ba. thành giá". Người phụ trách đấu giá do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng phải nện cây búa xuống.


Lúc này mới bán đấu giá xong hai hạng mục mà ông ta đã cảm thấy kiệt sức.
Gã thanh niên mặc trường bào ở dưới kia thực sự giày vò người ta quá đáng.


"Bộ đồ sứ đến từ Trung Quốc đã được vị tiên sinh bên dưới mua lại. Xin mọi người hãy cho một tràng vỗ tay chúc mừng". Người bán đấu giá nói theo bài.
Không một ai vỗ tay.
Có người nào nguyện ý vỗ tay cho anh ta trước mặt Lee Chengming không?


Tần Lạc cười nói: "Suy bụng ta ra bụng người chính là phật tâm. Sự nghiệp từ thiện ai cũng phải có trách nhiệm. Lần này tôi đồng ý thay mặt tiểu thư Mễ Tử An trả giá. Bộ đồ sứ này đương nhiên thuộc về cô ấy. Xin mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng tiểu thư Mễ Tử An".


Sau khi người phụ trách bán đấu giá dịch lại lời của Tần Lạc sang tiếng Hàn, lập tức tiếng vỗ tay nổi lên cuồng nhiệt.
Liệu có ai dám không vỗ tay cho người phụ nữ mà Lee Chengming yêu mến không?
Mễ Tử An nhìn tần Lạc cười nói: "Cám ơn".


"Không cần khách khí. Tôi không phải là một ngôi sao nên không cần làm bộ làm tịch". Tần lạc cười nói. "Tôi đã hoàn thành sớm nhiệm vụ của chị giao phó, cũng thuận tiện cho chị mời tôi đi ăn. Nếu không đi ăn thì tôi đói là mất".


Tần Lạc và Mễ Tử An lặn lội đường xá xa xôi mới tới Seoul, ngay khi tới Seoul lại bị chị Tinh kéo thẳng tới nơi này dự tiệc. Cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn chưa ăn bữa tối, chưa ăn qua bất kỳ cái gì.


"Được, chờ tôi bảo chị Tinh điền chi phiếu giúp tôi sau đó tôi ời anh đi ăn món ăn trung Quốc chính tông". Mễ Tử An cười nói.
"An An, vẫn còn chưa ăn tối hả? Tại sao lại không nói sớm một chút? Đi, tôi dẫn em đi bò bít tết. Tôi biết có một nhà hàng Pháp làm món bò bít tết ngon lắm". Lee Chengming lên tiếng.


"Nhưng tôi đã đồng ý với bạn tôi là tôi sẽ mời anh ấy đi ăn món ăn Trung Quốc". Mễ Tử An nói vẻ khó xử.
"Tôi nghĩ anh ta sẽ nguyện ý để cho em chuyển sang ăn món ăn Pháp, có đúng không?" Lee Chengming nhìn Tần lạc nói.


Nhưng Tần Lạc đương nhiên cũng không thèm nể mặt anh ta, hắn lắc đầu nói: "Tôi không thích ăn món bò bít tết, tôi chỉ thích ăn món ăn Trung Quốc".
Sắc mặt Lee Chengming âm trầm nhưng ánh mắt của anh ta lại đang mỉm cười nhưng nụ cười đó là cho người ta phải sởn gai ốc.


Lee Chengming có vẻ muốn ra tay, anh ta tiến sát người Tần Lạc, nhìn thẳng vào hai mắt hắn gằn giọng: "Tôi vẫn còn nhớ khi anh bước vào đây, tôi đã nhắc nhở anh một chuyện".
"Anh nói không được tranh đoạt phụ nữ với anh". Tần Lạc nói. Những lời này hắn nhớ rất kỹ, vẫn nhớ rất kỹ.


Bởi vì có rất ít người uy hϊế͙p͙ hắn như vậy.
"Không sai. Nếu như vẫn còn nhớ kỹ tại sao còn muốn đối nghịch với tôi?" Lee Chengming hỏi.
"Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường". Tần Lạc nói.


Trong khi nói thân hình Tần Lạc chuyển sang trái một bước, tránh khỏi thân hình Lee Chengming sau đó hắn đưa tay kéo Mễ Tử An vào lòng mình, tay phải hắn nâng cằm nàng, mạnh mẽ đặt một nụ hôn vào cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa anh đào của nàng.