Tượng đồng nhân châm cứu là thánh khí của y học cổ truyền, không được nhiều người dân biết, người Hàn Quốc lại càng không biết bảo vật vốn thuộc về người Trung Quốc lại ẩn giấu trong tư dinh của Hứa Nhược, hậu nhân của y thánh.
Bởi vì đây là trận đấu đỉnh cao của hai người nên cả hai bên đều chú trọng tới phương thức giành thắng lợi của mình, hơn nữa tiêu chuẩn của trận đấu chính là châm kim chính xác vào ba trăm năm mươi bốn vị trí huyệt đạo trên tượng đồng nhân, ai châm chính xác nhiều nhất người đó thắng.
Manh Châm!
Đây là lần đầu tiên dân chúng biết tới một phương thức ghim châm như vậy. Trong lòng bọn họ vô cùng mong đợi thủ pháp châm cứu kỳ diệu này.
Cuộc thi tài này vốn dành cho những nhân sĩ trong ngành tham dự bây giờ bỗng nhiên trở thành trận đấu thu hút sự chú ý của toàn bộ dân chúng. Vì trước trận thi đấu một nhóm thanh niên Hàn Quốc đã gây ra chuyện ẩu đả, một số người trước đây vốn không quan tâm tới y học cũng chú tâm theo dõi.
Phía Tần lạc đã biết cuộc thi đấu này sẽ được đài truyền hình Seoul truyền hình trực tiếp cho khán giả cả nước.
"Cái này nhất định là do bọn họ giở trò. Nếu như theo con nói Hứa Nhược đã mời một ình con tới gặp. Hơn nữa trong quá tình gặp gỡ cũng chỉ có mấy người. Không có nhiều người biết rõ cuộc gặp gỡ bí mật này, tại sao các phóng viên truyền thông lại biết được cuộc gặp này?" Vương Tu Thân ngồi trên ghế, cười ha hả nói với Tần Lạc.
"Trước đó bọn họ đã gặp phải cảnh ngộ trớ trêu, đặc biệt sau sự kiện những thanh niên Hàn quốc quá khích gây ra vụ khiêu khích cùng tấn công đã khiến cho bọn họ mất hết uy tín. Bây giờ bọn họ chủ trương cởi mở với giới truyền thông, bọn họ cũng mượn chuyện này để một lần nữa làm dân chúng Hàn Quốc tin tưởng vào y học cổ truyền của mình. Tần Lạc, con đã cung cấp cho bọn họ những điều đó không?"
Tần Lạc ngồi bên cạnh Tô Tử, nói với sư phụ của mình: "Làm gì có lợi thì không quản xảo trá. Nếu như bọn họ thắng thì cực diện đã bị thay đổi hoàn toàn. Người dân Hàn Quốc sẽ một lần nữa tín nhiệm cùng nhiệt tình với y học cổ truyền. Nhưng nếu bọn họ thua chẳng khác gì một con dao nhỏ gây nên một vết thương máu chảy đầm đìa trên thân thể bọn họ".
Vương TU Thân gật đầu, ôm trầm giọng nói: "Đúng vậy, Tần Lạc, sư phụ khẩn cầu con, con nhất định phải thắng trận đấu quan trọng nhất đó. Chúng ta có thua hết cũng không sao cả".
"Đúng vậy, Tần lạc. Tượng đồng nhân châm cứu là của chúng ta. Tuy ta không hiểu tại sao nó lại lưu lạc, rơi vào tay Hứa Nhược nhưng nó là vật của chúng ta, chúng ta phải mang nó về". Chẩn Cốt đại sư Cố Bách Hiền nói.
"Ha ha. Nếu chúng ta có thể chiến thắng mang tượng đồng nhân quay về, để xem sau này những người đó có còn kiêu ngạo với chúng ta nữa hay không".
Tần Lạc nhìn vẻ mặt trịnh trọng, chờ mong nhìn mình của những ông già vừa là thầy mà cũng vừa là bạn, bình thường rất quan tâm tới mình trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác rất khác thường.
Bọn họ chính là đại diện của toàn bộ Trung y Trung Quốc. Nỗi mong chờ của bọn họ cũng là nỗi mong chờ của toàn bộ các thầy thuốc Trung Quốc.
"Yên tâm đi, tôi sẽ khôgn thua". Tần Lạc nhếch môi cười, có phần gượng gạo nhưng cũng rất thành thật.
Hoa ɖâʍ Bụt là quốc hoa của Hàn Quốc. Vào mùa hoa ɖâʍ bụt nở, trên các nhánh cây ɖâʍ bụt sinh ra rất nhiều nụ hoa. Khi một bông hoa tàn héo những nụ hoa khác sẽ liên tục nở, ý xuân dạt dào, cảnh xuân sáng lạn vì vậy người Hàn Quốc còn gọi hoa ɖâʍ bụt là "hoa vô tận".
Tòa nhà hoa ɖâʍ bụt trên đảo Tế châu là một cung thể thao khổng lồ.
Cung thể thao này vốn chỉ để tổ chức những sự kiện thể thao. Ví dụ như những trận đấu bóng rổ, cầu lông hay tennis và các loại hình thể thao khác nhưng lần này chính phủ Hàn Quốc lại dùng vào một mục đích khác, tổ chức cuộc thi đấu y học cổ truyền giữa giới y học Hàn Quốc và Trung Quốc.
Trước của HOa ɖâʍ bụt có những hàng người dài, có rất nhiều người dân Hàn Quốc tới tận mắt xem kết quả thắng bại của trận đấu này thậm chí còn có một số khách du lịch ngoại quốc ở đảo Tế châu cũng tới xem náo nhiệt, một số công ty du lich còn coi trận đấu này như một điẻm du lịch đặc biệt để đẩy mạnh doanh thu của mình.
Mặc dù một nhóm thanh niên Hàn Quốc đã có hành vi cực kỳ xấu xa, nhưng lòng yêu nước nồng nhiệt quấn cờ Hàn Quốc lên đầu lại lây nhiễm sang rất nhiều người Hàn Quốc. Bọn họ cũng học đòi theo cuốn lá cờ Thái Cực lên trên đầu, cầm trong tay.
Tần Lạc dẫn phái đoàn Trung y Trung Quốc theo cửa sau tiến vào sân vận động của cung thể thao.
"Đây chính là trận đấu độc nhất vô nhị từ trước tới nay". Nhất Bả Trảo Trác lão nói.
"Trác lão, lão không phục sao? Chúng ta là những thầy thuốc, cũng thích nổi tiếng như những minh tinh rồi. Ha ha, đây thật sự giống như hai ngôi sao lên võ đài. Tôi thấy nóng ruột quá". Hỏa Quán Vương Quách Húc Sinh nói.
Cánh cửa phòng đợi mở ra, một nữ nhân viên bước vào nói với mọi người: "Các quý vị đại biểu thầy thuốc, trận đấu sắp bắt đầu. Xin mời quý vị ra chỗ của mình ở đại sảnh".
Tần Lạc gật đầu sau đó hắn đẩy xe của Tô Tử ra bên ngoài, Vương Tu Thân theo sát hắn sau đó hơn mười thành viên khác cũng lục tục đi theo sau.
Ngay khi đoàn Tần lạc đi vào hội trường, người chủ trì cuộc thi ở hội trường giới thiệu danh sách các thành viên cùng thân phận của đoàn đại biểu Trung Quốc, bên trong hội trường vang lên những âm thanh "xuỵt" theo nhịp, chỉ có một số người Trung Quốc và khách du lịch nước ngoài là vỗ tay.
Ngay sau đó Hứa Nhược dẫn đầu một đoài đại biểu Hàn Quốc trong trang phục truyền thống đi ra tới, không khí trong hội trường trở nên rất náo động.
Tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường như sấm.
Điều càng làm người ta kinh ngạc là xuất hiện một màn biểu diễn. Không biết có phải do phía chính phủ đã cố tâm bố trí hay không mà trong số những người xem, có người đứng dậy hát Quốc ca Hàn Quốc, lập tức có rất nhiều người đứng lên cùng hát theo, cuối cùng thành một dàn đồng ca.
Tiếng hát vang lên càng lúc càng to, khí thế cũng càng lúc càng mạnh mẽ hơn, giống như là tiếng trống trận trên chiến trường có thể tăng thêm lòng dũng cảm cho các chiến sĩ.
Một hội trường chật kín khán giả, không một chỗ trống, tiêng hát quốc ca Hàn Quốc vang vọng như muốn chọc thủng lỗ tai bạn. Thi đấu trong một không khí như vậy có thể sẽ phải chịu những áp lực rất lớn.
Ngay khi tiếng hát kết thúc, Hứa Nhược tiến ra giữa khán đài chắp tay, cúi đầu rất sâu chào các khán giả xung quanh hội trường.
Hành động này của ông ta lại một lần nữa nhận được những tràng vỗ tay và những tiếng hét chói tai.
Ông ta rất có địa vị trong lòng dân chúng Hàn Quốc, hoàn toàn giống như vị trí của Tần Lạc trong lòng người dân Trung Quốc.
Chứng kiến màn đó, Tần lạc khôgn thấy khó chịu, không thấy tức giận, trong lòng hắn chỉ có sự tôn trọng đối thủ.
Mỗi một người đều nguyện ý cống hiến tất cả sức lực của mình vì dân vì nước thì đều đáng được tôn trọng.
Sau khi đoàn đại biểu của hai bên đã yên vị, vị thứ trưởng bộ y tế và chăm sóc sức khỏe Hàn Quốc, người lần trước đã ra sân bay đón đoàn Trung Quốc lên phát biểu ý kiến rồi tới vị hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền Hàn Quốc cũng lên phát biểu.
Cũng may lời phát biểu của hai người ngắn gọn rõ ràng, không mắt phải tật xấu của người trong nước là dùng bài phát biểu do thư ký soạn thảo trước dài hàng mây tiếng đồng hồ.
"Trung Quốc và Hàn Quốc là hai nước bang giao hữu nghị. Căn cứ vào tình hữu nghị giữa hai nước, dựa theo nguyên tắc chú trọng vào việc đồng tham khảo, giới y học hai nước cùng với các nhân sĩ hai nước cùng hợp tác tổ chức trận đấu y học này. Hy vọng mọi người có thể cùng nhau thi triển sở trường, đạt kết quả cao. Bây giờ xin mời Hứa Nhược tiên sinh, người chúng ta vô cùng tôn kính lên phát biểu".
Hứa Nhược tiên sinh đi lên bàn chủ tọa, cúi đầu chào dân chúng xung quanh, nói bằng tiếng Hàn: "Chúng ta sẽ nỗ lực hết khả năng của mình để giành thắng lợi trong mỗi trận đấu nhưng nếu không may chúng tôi thất bại trong cuộc đấu này thì xin mọi người hãy tiếp tục tin tưởng vào y học cổ truyền của chúng ta. Y học của chúng ta vẫn còn nhỏ bé, vẫn rất cần sự quan tâm, che chở của mọi người. Tôi xin mọi người".
Rầm.
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên đầy kích động, có vô số người không kìm nén được sự xúc động gào thét gì đó.
Tần Lạc khôgn biết tiếng Hàn, Tô Xán thì không thể có cách nào phiên dịch từng câu như thế nên Tần lạc không hiểu rõ ràng bọn họ đang gào thét cái gì.
Nhưng hắn hiểu rõ bọn họ đang la hét vì cái gì.
Những âm thanh hò hét như vậy, Tần lạc đã rất nhiều lần nghe thấy từ chính miệng người dân Trung Quốc.
Đúng là máu mủ tình thâm. Những người dân kia thật là đáng yêu.
Hứa Nhược phất tay áo ý bảo mọi người hãy yên tĩnh trở lại.
Hứa Nhược nhìn Tần lạc ngồi ở phía đối diện nói: "Trước đây tôi đã chấp nhận lời khiêu chiến của một vị thầy thuốc Trung Quốc trẻ tuổi. Hôm nay trận đấu của tôi và vị thầy thuốc đó sẽ là trận đấu thứ nhất. Anh ta rất xuất sắc, tôi đã thấy một thầy thuộc cực kỳ có thiên bẩm nhưng với trọng trách của mình tôi sẽ gắng hết sức mình để ứng phó. Xin mọi người hãy cầu nguyện cho tôi, cầu nguyện cho đất nước Hàn Quốc".
Sau khi Hứa Nhược phát biểu xong thì có lời mời đại biểu của phía Trung Quốc lên phát biểu.
Tần Lạc không lên phát biểu. Hắn mời ân sư Vương Tu Thân lên nói mấy câu về thứ nhất là tình hữu nghị, thứ hai là về các trận đấu.
Cuối cùng thì màn khai mạc cũng chấm dứt, trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu.
Tần Lạc gặp Hứa Nhược.
Hứa Nhược đi tới cạnh một vật to lớn dùng vải tơ lụa màu vàng phủ kín, ông ta trầm mặc khôgn nói gì. Vải tơ lụa chính là vải trong nhà ông ta, tượng đồng nhân châm cứu này cũng là vật đã theo ông ta mấy chục năm trời. bảo vật quan trọng của Hứa gia hôm nay đã được phía chính phủ Hàn Quốc vận chuyển tới đây. Tất cả vì thể diện của Hàn Quốc, vì tương lai của y học dân tộc Hàn Quốc, bức tượng này hôm nay đã trở thành đạo cụ.
Thời khắc quan trọng ngày hôm nay cũng sẽ lại quyết định chủ sở hữu của bức tượng đồng nhân này.
"Lão bằng hữu, hy vọng lần này không phải là lần vĩnh biệt". Hứa Nhược nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải lựa che bên ngoài sau đó ông ta nắ chặt miếng vải lụa trong tay rồi kéo tuột miếng vải che phủ phía bên trên xuống.
Bức tượng đồng nhân châm cứu THiên Thánh mấy trăm năm nay không xuất hiện nơi nhân thế, đắm chìm trong ánh nắng và gió biển của nước ngoài bây giờ đã tái xuất hiện.
"Oa. Đây chính là bức tượng đồng nhân châm cứu. Đồ sộ quá".
"Đẹp. Thật sự đẹp".
"không thể để những người Trung Quốc bất lương như trộm cướp kia cướp mất".
Người dẫn chương trình xinh đẹp tay cầm microphone nói: "Xin mời tuyển thủ Trung Quốc Tần lạc tiên sinh lên sân khấu".
Tần lạc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tô Tử, hắn đưa mắt nhìn các thành viên của phái đoàn Trung Quốc, gật đầu mỉm cười với bọn họ rồi hắn đi ra giữa sân khấu, dáng điệu hăm hở của tuổi trẻ.
Hứa Nhược và Tần lạc đứng trước mặt nhau, hai bên cúi đầu chào nhau và trận đấu chính thức bắt đầu.
"Hai vị đã hiểu quy tắc của trận đấu chưa?" Người dẫn chương trình hỏi.
"Đã hiểu rõ". Hai người đồng thanhd đáp. Quy tắc của trận đấu là do hai người cùng định ra, sao hai người không hiểu rõ chứ?
"Tốt lắm. Nhưng tôi nghĩ tôi vẫn cần phải giải thích rõ hơn cho khán giả đang ngồi đây cũng như khán giả truyền hình. Tượng đồng nhân châm cứu có ba trăm năm mươi tư huyệt đạo. Nói cách khác là ba trăm năm mươi tư lỗ nhỏ. Mỗi một lỗ nhỏ đó khi đâm châm vào, nếu như châm chính xác, dùng lực vừa phải thì sẽ có thủy ngân chảy ra. Trong khoảng thời gian quy định, người nào châm vào nhiều lỗ nhỏ làm chảy thủy ngân ra là người chiến thắng. Đương nhiên khi đâm châm hai tuyển thủ của chúng ta đều dùng vải đen bịt mắt. Đây là cuộc đấu manh châm, một thủ pháp châm cứu cực kỳ cao minh. Bây giờ quý vị khán giả đã hiểu rõ quy tắc của cuộc thi chưa? Nếu đã hiểu rõ thì cuộc thi của chúng ta có thể chính thức bắt đầu".
Người dẫn chương trình nhìn Tần Lạc và Hứa Nhược nói: "Xin mời nhị vị tuyển thủ che mắt mình lại".
Ngay lập tức có một cô gái bưng ra một cái khay, trên đó có hai mảnh vải lụa đen để cho hai tuyển thủ lựa chọn.
"Tiễn khách". Hứa Nhược giơ tay nói. Ông ta làm vậy để tránh người khác nói có sự dối trá trong khăn bịt mắt.
Tần Lạc chọn một cái bất kỳ rồi hắn đưa cho nhân viên ở phía sau. Người nhân viên đó giúp hắn buộc khăn bịt mắt lại, trong khi đó một nhân viên khác cũng bịt mắt giúp Hứa Nhược.
Long hổ tranh đấu. Ai là người có thể giành được vinh quang cho dân tộc?