Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 389: Hắn đáng chết!

Máu tươi phun không ngừng, vết thương chồng chất, như miếng thịt lợn vừa mổ chưa kịp lột da.


Lúc này hình tượng nhã nhặn, lịch sự, ưa nhìn của Quản Tự đã hoàn toàn bị phá hủy. Bởi vì một quả bom sinh học được để bên trong cơ thể hắn đã phát tiếng nổ mạnh, tất cả lục phủ ngũ tạng đều những miếng thịt vụn. Những miếng thịt đỏ lẫn với chất lỏng nhớt phun trào qua miệng, mũi, mắt và hai lỗ tai hắn, mang theo nồng nặc mùi phân và nước tiểu, làm cho người ta chỉ thấy buồn nôn.


Cho dù Tần Lạc đứng ở lập trường đối địch nhưng nhìn thấy Quản Tự trong bộ dạng này, tâm lý cũng có chút cảm thông .


Hắn được cho là một nhân vật mà sẽ có một cuộc sống và sự nghiệp khiến cho người ta phải ước ao thèm muốn. Nói khó nghe hơn một chút thì cho dù hắn có mở một quán rượu vịt thì cũng dễ dàng dẫn đầu.


Nhưng hắn đã đi lầm đường. Dẫn đến hoàn cảnh bị bạn bè xa lánh, bỏ phí đời khi còn trẻ.


Tần Lạc đợi khi Hỏa Dược đã xác định Quản Tự đã tử vong mới tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, tôi tưởng rằng người đã chịu đựng vượt qua được châm phạt thì đã mất đi khí lực tự sát. Không nghĩ rằng hắn lại phản ứng nhanh như vậy".


"So sánh với sự sống thì chết mới là giải thoát". Hỏa Dược nói. " Thủ pháp này của anh rất chính xác. Có thể phát triển được long tức".
"…"


Tần Lạc nhìn khuôn mặt đã biến dạng của Quản Tự nói: "Cho tới bây giờ tôi vẫn không rõ, rốt cuộc là hắn vì cái gì? Tại sao hắn lại muốn giết chết chính bằng hữu của chính mình? Tên đàn ông cao lớn vừa nãy là ai? Bọn họ rốt cuộc thuộc về tổ chức nào?"


"Tôi không biết". Hỏa Dược nói thẳng. "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây".
"Sao cô có thể đi luôn được?" Tần Lạc nói. "Thi thể này làm sao bây giờ?"


"Người đàn ông cao lớn kia do tôi giết, tôi sẽ chịu trách nhiệm". Hỏa Dược nói. "Long Tức có quy định, mỗi thành viên đều phải có trách nhiệm với người mà mình giết, hơn nữa phải trình bày lý do giết người".
Hỏa Dược chỉ vào Quản Tự nói: "Còn về phần hắn là anh giết".


"Không phải tôi giết". Tần Lạc nói. "Lúc tôi ngừng châm phạt hắn còn sống. Phát súng cuối cùng là do cô bắn còn gì".
"Tôi cũng là vì ngăn cản hắn tự vẫn mà thôi". Hỏa Dược nói. "Bởi vì anh châm phạt phá hủy ý chí của hắn, cho nên hắn đã mất đi ý niệm vào cuộc sống".


"Được rồi. Tôi sẽ đưa cô thêm một số tiền nữa". Tần Lạc rộng lượng nói. "Nhưng nếu cô giúp tôi đưa người này đi".
"Xin lỗi, tôi còn rất nhiều việc". Hỏa Dược nói xong liền rời đi. "Không nên lấy danh long tức mà gây thêm áp lực cho tôi".


"Lần này tôi không có quyền gây áp lực cho anh". Tần Lạc ưỡn ngực nghiêm mặt vừa cười vừa nói. "Là tôi nhờ cô giúp đỡ. Cô giúp tôi điều tra chi tiết về người đàn ông cao lớn kia".


Hỏa dược nhìn thoáng qua thi thể người đàn ông cao lớn mà nói: "Ba ngày nữa cô ấy sẽ trở về, anh tìm cô ấy mà nhờ giúp đỡ. Chỉ có cô bé ngốc đó mới có thể giúp anh mấy chuyện nhàm chán như vậy".
"…"
Tần Lạc cười khổ.
Loại chuyện này mà nhàm chán sao? Phải là rất quan trọng chứ?


"Tần đại ca, Tần đại ca!" Trữ Toái Toái hét toáng lên: "Tiếu Tiếu tỉnh dậy rồi. Tiếu Tiếu tỉnh rồi".


Tần Lạc vội vàng xoay người mở to mắt lo lắng nhìn về phía Lăng Tiếu. Lúc này hắn mới phát hiện ra, kỳ thật Lăng Tiếu lớn lên trông rất xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, hai mắt mở to, lông mi dài, đúng là một tiểu mĩ nữ.


Trước kia mỗi lần gặp mặt đều nảy sinh xung đột với Lăng Tiếu, đến nỗi Tần Lạc chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt và vóc dáng cô.
"Sao vậy? Toái Toái, sao cậu lại khóc vậy?" Lăng Tiếu mở to mắt nhìn Trữ Toái Toái đang có vẻ mặt căng thẳng trước mặt, trên má còn chưa khô lệ mà hỏi.


"Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Trữ Toái Toái vuốt mặt Lăng Tiếu, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao cả". Lăng Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói. " Thật lạ. Thế nào mà mình lại ngủ thϊế͙p͙ đi vậy nhỉ? Tôi còn nhớ rõ mới vừa rồi còn cùng Quản đại ca nói chuyện phiếm mà".


Lúc Lăng Tiếu quay sang ngang, vừa lúc nhìn thấy một thi thể nằm cách đó không xa, kinh hãi mà kêu lên: "Người chết! Sao lại có người chết ở đây? Toái Toái, hắn là ai vậy hả? Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?"


Bởi vì hình dạng của Quản Tự đã bị biến dạng, ngay cả Lăng Tiếu là người thân cận nhất với hắn mà cũng không thể nhận ra.
Trữ Toái Toái liếc nhìn Tần Lạc, không biết nên giải thích chuyện này như thế nào cho Lăng Tiếu hiểu.
"Hắn là Quản Tự". Tần Lạc nói. "Hắn đã chết".


"Quản đại ca?" Lăng Tiếu nhìn lại thi thể người đàn ông không xác định kia. Khi nhìn đến quần áo trên người hắn cùng với chiếc đồng hồ trên cổ tay giống hệt với trang phục trước đó của Quản Tự, cuối cùng cô đã tin chuyện này là sự thật.


"Hả!!!" Lăng Tiếu ôm đầu hét lên chói tai. "Tôi đang nằm mơ… nhất định là đang nằm mơ.. mau tỉnh lại, mau làm cho tôi tỉnh lại đi!"
Sau đó Lăng Tiếu cho ngón trỏ vào miệng cắn mạnh một cái.


Khi cô cảm thấy đau đớn cùng với dòng máu đỏ chảy ra từ ngón tay , cô mới chắc rằng đây không phải là giấc mơ.
Quản Tự thực sự đã chết sao? Lăng Tiếu thầm kêu lên.


"Hắn đã chết". Trữ Toái Toái ôm Lăng Tiếu nói: "Hắn đã chết. Tiếu Tiếu, hắn là một người xấu xa. Hắn rất xấu, rất xấu. Chúng ta không nên coi hắn là bạn, hắn không đáng để cậu yêu như vậy đâu".
"Hắn chết như thế nào?" Lăng Tiếu ngẩng mặt nhìn Trữ Toái Toái. "Hắn chết như thế nào?"


"Nói cho mình biết, hắn đã chết như thế nào?" Lăng Tiếu đột nhiên trở nên điên cuống mà hét to lên.
Tần Lạc nhìn lướt qua phòng một lượt, thấy Hỏa Dược đã im lặng rời đi không một tiếng động, nên đành phải nói: "Là tôi giết".


Lăng Tiếu nắm lấy chén trà trên bàn hướng mặt Tần Lạc mà ném, sau đó đẩy mạnh Trữ Toái Toái ra, xông lên liều mạng với Tần Lạc.


"Tiếu Tiếu, cậu không được làm bậy, Tiếu Tiếu, Tần đại ca là người tốt, vừa rồi chính anh ấy đã cứu cậu". Trữ Toái Toái đem hết toàn bộ khí lực lôi kéo Lăng Tiếu, không muốn để cô gây xung đột với Tần Lạc.


Nhưng lúc này Lăng Tiếu như một người điên đang lên cơn, trong đầu cô chỉ biết đến việc Quản Tự đã chết, ngoài ra, ai nói gì cũng không nghe thấy.


Hơn nữa, khí lực của Lăng Tiếu đột nhiên mạnh mẽ khiến người khác phải khϊế͙p͙ sợ. Một người yếu ớt như Trữ Toái Toái căn bản là không thể ngăn cản được.


"Buông tôi ra. Trữ Toái Toái, cô là đồ tiện nhân, hai người đã hợp sức lại để gạt tôi. Cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô thích hắn, cô thích hắn, mỗi lần chúng ta nói không tốt về hắn, cô cũng đều giải thích giúp hắn, bây giờ hắn đã hại chết Quản Tự, cô còn muốn giải thích giúp hắn nữa sao?"


"Hắn là người đàn ông cô thích, cho nên cô mới giúp hắn, sao cô không nghĩ lại tôi sẽ như thế nào, sao cô không nghĩ lại cho tôi? Tôi cũng yêu Quản Tự, tôi yêu Quản Tự đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà giờ anh ấy đã chết, cô bảo tôi phải làm sao bây giờ? Buông tôi ra! Buông tôi ra!"


Lăng Tiếu khản cả giọng mà hét lên, điên cuống đẩy Trữ Toái Toái ra.
Cuối cùng thì Trữ Toái Toái cũng không địch lại nổi Lăng Tiếu, cô đã bị Lăng Tiếu đẩy ngã ra phía bàn trà.


Tần Lạc đứng ở xa hơn một chút, cách thi thể của Quản Tự nên cứu viện không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trữ Toái Toái ngã ra đập trán xuống đá hoa cẩm thạch của bàn trà.
Bịch!
Một âm thanh vang lên, trên trán Trữ Toái Toái xuất hiện một vệt máu.


Lúc Tần Lạc đang đến chuẩn bị dìu Trữ Toái Toái, Lăng Tiếu đã rất nhanh mà vọt tới.
Mặc dù khí thế của cô đang căng tràn, nhưng cô không biết đánh nhau, chân đứng còn không vững, cơ thể lại cong vẹo không thẳng, đưa tay muốn túm lấy Tần Lạc.
Bốp!


Tần Lạc giơ tay bạt tai Lăng Tiếu, ngay cả cơ hội trốn tránh Lăng Tiếu cũng không có. Nền đá hoa cẩm thạch bóng loáng khiến Lăng Tiếu chới với một hồi rồi té lăn xuống đất.
Đau nhức!
Đầu gối đau nhức, cánh tay đau nhức, ngay cả bàn tay chống xuống mặt đất cũng đau nhức.


Nhưng không biết trong cơ thể Lăng Tiếu luc này có khí lực gì chống đỡ lại được mà một lần nữa cô lại bò dậy, sau đó tiếp tục hướng về phía Tần Lạc.
Bốp!
Tần Lạc vừa bạt tai thêm một cái nữa vào mặt Lăng Tiếu. Lăng Tiếu không thể trụ vững được lại té lăn trên mặt đất lần nữa.


Lần nữa đứng lên, lại lần nữa bị Tần Lạc tát…


Hai bên má Lăng Tiếu đã sưng phồng lên như hai cái bánh bao, mà hai cái bánh bao này bị nhuộm thành màu đỏ, hai mắt mở to sáng ngời của cô cũng đã biến mất thay vào đó là đôi mắt bé như kẽ hở. Khóe miệng chảy máu tràn xuống cằm, sau đó rơi vào quần áo của cô rồi rơi xuống sàn nhà.


Nhưng một lần nữa cô vẫn bò dậy.
"Tần đại ca, Tần đại ca đừng làm thương Tiếu Tiếu, cô ấy bây giờ chỉ là…"
Trữ Toái Toái còn chưa dứt lời thì Tần Lạc lại bạt tai Tiếu Tiếu một cái nữa.


Lăng Tiếu giống như một con nghiện, căn bản lúc này cô không phải là người, không phải là một phụ nữ.


"Cô đã thấy đủ chưa? Nếu chưa đủ thì có thể tiếp tục tiến lên". Tần Lạc lạnh lùng vừa cười vừa nói. "Cô là loại phụ nữ ngu ngốc, cũng rất đáng để người ta lừa gạt. Đã bị lừa gạt còn chưa tính đến thì thôi, nhưng lại còn không biết tỉnh ngộ nhận ai là người thực sự tốt với mình, tôi phải giúp bọn họ đánh cho cô tỉnh ra mới thôi".


"Là mày đã giết Quản Tự. Là mày giết Quản Tự. Mày là tên súc sinh, đồ khốn nạn, tao muốn giết mày, tao nhất định muốn giết mày". Lăng Tiếu lau vết máu trên mặt, lại bò lên một lần nữa.


Cô là một phụ nữ kiêu ngạo như vậy, sao lại cho phép người khác khinh thường mình như vậy chứ? Cô đã yêu người đàn ông đã chết như vậy, sao cô lại không vì hắn mà báo thù chứ?
"Hắn đã chết". Tần Lạc âm lãnh nói. "Nếu như hắn có không chết thì pháp luật cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".


"Mày mới là kẻ đáng chết".
Lăng Tiếu phẫn nộ hét lên rồi một lần nữa đứng dậy hướng về phía Tần Lạc.
Không ngờ mới chạy được hai bước, hai chân Lăng Tiếu mềm nhũn ra, sau đó "bịch" một tiếng cô té nhào xuống sàn nhà.


"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!", Trữ Toái Toái chạy tới ôm lấy cơ thể của Lăng Tiếu, lớn tiếng hô to.
"Không phải là bị mình tát đến hôn mê đấy chứ?" Tần Lạc thầm nghĩ. Hắn bước nhanh đến chỗ Lăng Tiếu, đưa tay lên mũi Lăng Tiếu kiểm tra.
Đột nhiên, Lăng Tiếu há miệng ra sau đó ra sức cắn hai ngón tay Tần Lạc.


Máu, thoáng cái máu đã nhiễm đỏ miệng cô.
Trước khi Tần Lạc đi ra ngoài, mẹ đã nói với hắn rằng: phụ nữ đều là những kẻ lừa gạt, càng xinh đẹp phụ nữ càng dễ lừa gạt người khác.
Hắn không tin.
Nhưng bây giờ thì hắn tin.


Tần Lạc liền lấy tay kia bóp cổ Lăng Tiếu, khiến cơ thể Lăng Tiếu mềm nhũn ra, miệng liền không ra chút khí lực nào nữa.
Tay trái Tần Lạc sờ vào cằm Lăng Tiếu, mạnh mẽ tách miệng cô ra, thừa dịp cô không thể cắn ngón tay hắn liền rút tay trở về.