Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 297: Con người còn dã man hơn cả động vật (1)

Khi tinh thần Lôi Phong (một hình tượng chiến sĩ Trung Quốc thời kỳ đổi mới, anh ta là người chuyên đi giúp đỡ người khác mà không cần người đa báo đáp lại mình) bị người đời rèm pha, dè bỉu, khinh thường, còn những nhân sĩ thành công chuyên câu kết với quan lại giết người đốt của thì trở thành thần tượng của đại đa số quần chúng, thì cái dân tộc này thực sự đúng là đã mắc phải căn bệnh cực kỳ đáng thương.


Tần Lạc do mắc phải một căn bệnh kỳ quái, nên đã phải tách rời cái xã hội này quá lâu, vì thế mà hắn rất may mắn đã không bị nhiễm phải loài virut xã hội độc hại này.
Hắn là một người khỏe mạnh, khi hắn nhìn thấy người ta thì đều cho rằng người ta bị mắc bệnh, bị có vấn đề .


Thế nhưng, trong con mắt của những người bệnh đó, thì hắn cũng là một người có vấn đề không hơn không kém?
Chẳng có tiền tài, chẳng có danh vọng, vậy mà hắn lại đi đối mặt với nguy hiểm như vậy để cứu một người chẳng có gì liên quan đến mình, đây không phải bị bệnh thì là cái gì?


Đúng là bị bệnh thật rồi!
Nhưng, Tần Lạc chính là Tần Lạc, trăm ngàn năm qua mới có một Tần Lạc duy nhất. Có thể ngày trước cũng có, nhưng họ đều chết hết cả rồi, và cũng có thể là sau này có nhưng họ vẫn chưa xuất hiện.


Vì thế nên, Tần Lạc biết mình đang và đã làm gì, và hắn càng biết rõ hơn, đó là hắn biết hắn muốn gì.
Khi một người đàn ông trở nên cố chấp, tự khắc sẽ toát ra một vẻ cuốn hút đến mê hồn, ngay cả tiên nữ trên trời cũng chủ động kéo váy của mình ra mà sà vào lòng hắn.


"Tôi vẫn tin anh, giống như phó bộ trưởng tin anh vậy." Minh Hạo vỗ mạnh vào vai Tần Lạc mấy cái, sau đó chạy đến bên cô gái mặc áo đỏ xem xét lại tình hình vết thương.


"Không sao chứ?" Vương Dưỡng Tâm đi đến hỏi. Xảy ra chuyện như vậy khiến tâm tình của hắn cũng trở nên não nề. Nụ cười luôn luôn túc trực trên môi của hắn, giờ đây cũng mất hút tự lúc nào không hay.
"Không sao." Tần Lạc lắc đầu nói. "Chỉ là tôi đã làm một việc ngu ngốc."


Vương Dưỡng Tâm cười nói: "Đừng lo. Không phải mấy người chúng tôi đều đứng sau cùng làm với anh sao? Ai nói gì ấy nhỉ? Vốn trên đời này không có người ngu ngốc, nhưng có người cầm đầu ngu ngốc, vì vậy mà những người ngu ngốc ở phía sau cũng ngày một nhiều lên."


Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm nhìn nhau cười lớn, sự ăn ý giữa hai người đàn ông chính là ở đây.
Đợi đến khi cô gái mặc áo đỏ cảm thấy thân thể suy yếu, mệt mỏi mà đã ngủ thϊế͙p͙ đi thì Minh Hạo mới thúc giục mọi người khiêng cô gái đó tiếp tục tiến bước về phía trước.


Không thể vì xảy ra chuyện như vậy mà dừng lại ở đây hoặc quay ngược trở lại, vì phía trước mặt vẫn còn rất nhiều đồng bào gặp nạn đang đợi họ.


Có điều, lần đi này không còn ai nói gì nữa, không có ai chụp ảnh, cũng không có tiếng thét gào hưng phấn khi bắt gặp những hòn đá có hình thù kỳ quái giống ngực của một người phụ nữ, hoặc giống của quý của một người đàn ông nữa. Bây giờ, thay vào đó là sự im lặng chết choc bao trùm lên tất cả.


Lúc này, không gian chỉ còn tiếng giầy dẫm trên đất hoặc bùn, và tiếng thở hổn hển phát ra từ lồng ngực của mỗi người mà thôi.
Thỉnh thoảng có những con côn trùng không tên hoặc những con ong chẳng may rơi vào người họ, cũng bị họ đập chết một cách không thương tiếc___.


Không khí nặng nề đến đáng sợ, họ đều hiểu được mình sắp phải đối mặt với một trận đấu vô cùng khốc liệt.
Đúng vậy, là một cuộc chiến.


Đối thủ của bọn họ là một loài mãnh thú không chỗ nào là không thể lọt qua, có trang thiết bị vũ khí tiên tiến và một bộ cánh ở tốc độ cao.
May mắn là suốt dọc đường đi, không có thêm ai bị tấn công bởi muỗi mặt người nữa.


Tần Lạc đi bên cạnh trưởng thôn, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau. Mặc dù tiếng phổ thông của trưởng thôn không được chuẩn lắm, nhưng thái độ phối hợp thì lại rất tốt, trả lời câu hỏi của Tần Lạc không sót câu nào.
Suốt dọc đường trò chuyện, Tần Lạc cũng biết được không ít.


Cửu Chi Hoa là một thôn có khoảng vài trăm hộ dân sinh sống, thanh niên trai tráng trong thôn thì hầu hết đều đi nơi khác làm công, trong thôn bây giờ chỉ còn có mẹ trẻ con thơ.


Lần dịch bệnh này chủ yếu xuất hiện ở thôn Cửu Chi Hoa, cũng là sau khi trong thôn phát hiện ra có muỗi mặt người thì đã có những trường hợp bị muỗi cắn dẫn đến tử vong. Tần Lạc hỏi xem mấy thôn khác có không thì thôn trưởng đều lắc đầu, nói rằng có lẽ là không có.


Tần Lạc hỏi kỹ mới biết, hóa ra ở cái nơi rừng núi hẻo lánh thế này thì khoảng cách giữa hai thôn với nhau là vô cùng xa. Thôn Cửu Chi Hoa của bọn họ ở bên núi này thì một thôn khác có lẽ sẽ ở bên núi phía kia.


Tần Lạc nghĩ, có lẽ đây cũng là biện pháp cách ly dịch bệnh một cách tự nhiên mà lại tốt nhất.
Trong thôn không có sóng điện thoại, không có đường quốc lộ, còn người đưa phát thư thì một tháng mới vào trong thôn một lần.


Cũng may mà trong thôn còn có điện. Điều này làm Tần Lạc thở phào một cái nhẹ nhõm hẳn đi.
Ánh sang văn minh, đối với đội cứu viện bọn họ mà nói thì nó quả thực là quý giá vô cùng.


"Tần tiên sinh." Một người phụ nữ đột nhiên cất tiếng gọi, làm đứt đoạn câu chuyên giữa Tần Lạc và thôn trưởng.


Tần Lạc ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy người vừa gọi chính là Vương Du, một người cứ cặm cụi đi một mình, trên tay luôn cầm một chiếc bình thủy tinh, tay đeo một đôi găng da dùng để bắt sâu bọ.


Phía sau lưng của cô ta là đống hành lý của cô, một cái ba lô du lịch kẻ ô màu đen cao gần bằng người. Nhưng đi lâu như vậy mà dường như cô ta vẫn không hề bị cái ba lô đó đè bẹp, cũng không thấy cô ta thở dốc như những người khác.


"Sao cô không đưa ba lô cho người khác cầm giúp?" Tần Lạc cười hỏi. Mấy vị bác sỹ cùng với những trợ thủ hay đồ đệ thì đều đưa toàn bộ đồ đạc cho những quân nhân phía trước, vì vậy mà Tần Lạc có chút tò mò cô ta vì sao lại muốn đeo chiếc ba lô to tướng như vậy trên người chứ.


"Rõ ràng là không có phần nắm chắc thành công, vây tại sao anh lại cứu cô ấy? Anh phải biết rõ là, nếu cô ấy chết rồi thì danh tiếng của anh sẽ bị hư tổn. Nói gì thì nói, hiên giờ anh cũng là hội trưởng của Công Hội Trung Y, lại là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm, không biết bao nhiêu đôi mắt đang đổ dồn vào theo dõi anh!" Vương Du không trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà lại hỏi lại hắn.


"Cô biết nhiều thật đấy." Tần Lạc cười híp mắt lại
Vương Du giơ chiếc máy vi tính trong tay mình ra cho Tần Lạc xem, nói: "Muốn tìm tài liệu cũng không phải là một việc gì khó khăn. Hơn nữa, anh còn rất có danh tiếng nữa."


"Bởi vì không có ai cứu, nên tôi phải đứng ra thử xem sao." Tần Lạc dùng giọng nói đùa cợt trả lời câu hỏi của Vương Du.


"Tôi cũng giống như anh vậy." Vương Du hất hất chiếc kính trên mũi mình lên, nhìn vào mắt Tần Lạc nói: "Bởi vì mọi người đều đưa hết hành lý cho bọn họ, nên tôi phải tự mình đeo thôi. Mọi người đều là người, chẳng có lý do gì mà người ta lại phải gánh vác việc mà vốn không thuộc về mình.


"Hơn nữa." Vương Du liếc mắt nhìn những người trợ thủ là những thanh niên trẻ tuổi và những bác sỹ đi phía trước, những người mà vừa mới bước vào đường rừng núi là đã thở dốc, mặt mày thì tái nhợt, tựa như bất kể lúc nào họ cũng có thể ngất ngay không bằng, nói: "Không có một sức khỏe tốt thì làm sao mà làm tốt công việc của mình được? Tôi vừa mới ở Mỹ về, ở đó, bất luận là những chuyên gia, giáo sư danh tiếng đến mấy đi chăng nữa thì họ vẫn tự đeo ba lô của mình, trừ những người tuổi già sức yếu không thể chịu đựng được số cân nặng như thế ra. Họ coi lao động như một sự vận động, chứ không phải là một việc đáng sỉ nhục."


"Nước Mỹ rất tốt sao?"
"Không tốt."
"Vì sao vậy?"
"Vì đó là nước của người ta."
"Thế còn Trung Quốc thì sao?"
"Không tốt."
"Tại sao?"
"Bởi vì đây là quốc gia của mình___."


Tần Lạc nheo mắt nhìn người phụ nữ tự đeo chiếc ba lô to lớn đi bên cạnh mình, nhếch môi cười lớn: "Cô thật thú vị."
"Anh cũng vậy." Vương Du nói. "Khi trước tôi vẫn nghĩ là anh giống với những người khác, nhưng____ Tôi muốn đến xin lỗi, vì sự khinh thường khi trước của tôi."


"Tôi chấp nhận." Tần Lạc nói. "Kỳ thực, con người tôi là như vậy, vẻ bề ngoài làm cho người ta thấy ghét, nhưng, nếu thời gian tiếp xúc với tôi nhiều lên thì tự nhiên sẽ bị tôi ảnh hưởng, bị chinh phục bởi đức tính cao sang và lý tưởng vĩ đại của tôi. Cô nhìn ba người đàn ông đi phía sau tôi đi, ngày trước họ và tôi đều có chút va chạm, nhưng về sau thì lại đi theo tôi đến đây____"


Dù sao thì tự đề cao mình cũng đâu mất tiền đâu, Tần Lạc đang cố gắng ca ngợi mình hết lòng.
"Tôi tin." Không ngờ Vương Du lại trả lời một cách nghiêm túc như vậy.
Lần này thì đến lượt Tần Lạc phải đờ ra kinh ngạc.
Người phụ nữ này có vấn đề rồi?


Mình còn chẳng tin nữa là, cô nàng dựa vào đâu mà tin như vậy chứ?
"Tôi tin vào những điều anh nói." Vương Du nhấn mạnh. "Có rất nhiều người cho rằng thẳng thắn là một kiểu khoe khoang, nhưng tôi không nghĩ thế."


"Tôi cũng nghĩ thế." Tần Lạc mừng rỡ, có cảm giác như gặp được tri kỷ, nói cả nghìn câu mà vẫn thấy là ít vậy. "Tôi nghĩ là chúng ta có thể làm bạn của nhau."
"Hy vọng là như thế." Vương Du nói. "Tôi đã thu thập mẫu muỗi mặt người và những tư liệu có liên quan, nếu anh cần thì hãy tìm tôi."


Tần Lạc đang còn lo lắng về việc bài xích của mấy người bên tây y đối với trung y như vậy thì sẽ khiến họ không có cách nào lấy được những số liệu phân tích báo cáo có tính khoa học, vậy nhưng giờ đây lại có một chuyên gia về động vật tự đem đến tận miệng cho, tất nhiên là hắn không thể bỏ qua rồi, hắn liền vội vàng thay mặt cho trung y, thay mặt quốc gia, thay mặt nhân dân bày tỏ lòng cảm kích với Vương Du.


"Tại sao cô lại quay về vậy?" Tần Lạc hỏi. "Theo tôi biết thì ngành mà cô theo đuổi sẽ có bối cảnh tốt hơn nhiều khi nó được dùng ở nước ngoài."


"Côn trùng học không phải là một môn học mới mẻ gì nữa, đã có và phát triển từ rất nhiều năm rồi. Nhưng ở Trung Quốc thì vẫn chưa phát triển. Những quốc gia như Mỹ, Anh, Pháp, Nhật đều thu được rất nhiều kết quả trong quá trình nghiên cứu về côn trùng. Những ngành khoa học như gien hay vũ trụ của bọn họ đều phát triển một cách mạnh mẽ." Vương Du lại theo thói quen vừa hất hất cặp kính trên sống mũi vừa đáp.


"Nếu đã hữu dụng như vậy thì sao đất nước chúng ta không cố gắng phát triển cái này chứ?"
"Bởi vì các chuyên gia của nước ta đều đang nghiên cứu bất động sản. Họ quá bận rộn rồi, không còn thời gian mà làm mấy việc này nữa."


Tần Lạc không ngờ người phụ nữ này còn biết nói đùa. Sau khi chết lặng người một lúc thì phá lên cười.


Vương Du cũng hơi mím môi cười theo, nhưng không lộ liễu, không tươi tắn quyến rũ nhưng lại làm cho người ta không cảm thấy khó chịu. Chẳng khác nào với việc suốt dọc đường đi người ta nhìn thấy những loài hoa đỏ, hồng, vàng không tên.
"Chúc cô thành công." Tần Lạc cười nói.


"Tôi cũng chúc anh thành công." Vương Du cũng dùng câu nói đó nói lại với Tần Lạc. Họ đều hiểu được người kia muốn gì.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng, khi họ bước chân đến thôn Cửu Chi Hoa, thì họ vẫn bị giật mình hoảng sợ bởi tình trạng nơi đây.


Ở một vùng đất giữa hai ngọn núi, những ngôi nhà đất được dựng lên một cách thưa thớt. Những ngôi nhà này chủ yếu được làm từ gạch và đất do chính nhà mình nung lên, cũng có những nhà chỉ làm bằng đất sét và đá. Bộ mặt thôn làng trở nên u ám, không có bất cứ thứ gì tô điểm gì cả. Nhìn từ xa thì không khác gì những cây nấm dại ở giữa rừng là mấy.


Nơi này không có những plaza như trong thành phố, chỉ có cửa hàng nho nhỏ bán dầu ăn, muối, mỳ chính mà thôi. Không có trường học, nếu trẻ em muốn đi học thì phải băng qua một ngọn núi, vượt qua một con sông mới đi được đến trường học.


Tần Lạc thở dài thườn thượt nói: "Cuộc sống của họ đã quá vất vả rồi, chúng ta không thể để cho quyền được sinh tồn của họ cũng bị những con muỗi khốn kiếp đó cướp đi."