Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1259: Ngài cũng thích ăn xương

- Tại sao?
Tần Lạc hỏi.
- Tại sao đối với Cổ Vương, trinh tiết còn quan trọng hơn tính mạng?
- Anh đã thấy có Cổ Vương nào bị người ta nhìn mông chưa?
Hồng Phu nói, dáng vẻ cực kỳ tuổi thân.
- Tôi đã phá hủy sự tôn nghiêm của Cổ Vương, Cổ Thần sẽ trách phạt tôi.


- Tôi sẽ nói cho cô một bí mật nhưng cô không được tức giận.
Tần Lạc nói.
- Bí mật gì?
- Trước tiên cô phải đồng ý là không được tức giận.
Hồng Phu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi không tức giận.


- Căn cứ vào kiến thức tâm lý học của tôi mà phân tích tình huống này, có thể phán đoán Cổ Thần của các cô chính là một người phụ nữ đáng thương bị đàn ông bỏ rơi. Bởi vì chỉ có như vậy, suy nghĩ của bà ta mới biến thái như vậy, mới có quy định dị thường như vậy, cô đã từng đọc "Tuyệt đại song kiều" của Cổ Long chưa?


- Tuyệt đại song kiều là cái gì?
- Là một cung chủ của Di Hoa Cung, vì thất bại theo đuổi một người đàn ông nên quy định phụ nữ trong cung của mình không được thích đàn ông. Tình huống của Cổ Thần các cô cũng rất tương tự như vậy. Cô đã đồng ý không tức giận rồi mà.
- Tôi không tức giận.


- Vậy con rắn nhìn thấy trên tay cô là gì vậy?
- Đó là sự tức giận của Cổ Thần.
- …


Tần Lạc biết rằng hắn tình nguyện tin rằng trên đời này có quỷ chứ tuyệt đối không tin lời nói của phụ nữ. Bọn họ rất dễ hứa hẹn, nhưng cũng có thể dễ dàng hủy bỏ lời hứa của mình. Hơn nữa vì để lòng mình được an ủi, bọn họ có thể tìm được một số lý do rất đường hoàng, thực chất thì không thể ngửi được.


Tần Lạc đồng ý Hồng Phu, xây dựng 500 trường tiểu học, 500 cơ sở khám chữa bệnh đủ tiêu chuẩn để nữ yêu quái này thu lại thần thông của mình, cất con rắn vừa nhỏ vừa xấu xí như con giun.
Khi Tần Lạc từ phòng Hồng Phu đi ra ngoài, hắn nhìn thấy Phó Phong Tuyết đang ngồi uống trà ở hậu viện.


Hậu viện có một bãi cỏ, một sân bóng rỗ nhỏ, cùng một bể bơi. Không thể không nói người Mỹ thiết kế nhà cực kỳ hoàn thiện bởi vì bọn họ có đủ đất và điều kiện tiêu pha thoải mái.


Phó Phong Tuyết ngồi dưới ánh nắng mặt trời, một chiếc bàn, chiếc ghế, tự rót, uống một mình, phong cách vô cùng phóng khoáng.


Không thể không nói, có đôi khi Tần Lạc rất bội phục ông già này. Người đã nhiều tuổi nhưng lại giả vờ ngây ngô, hơn nữa ông còn có một phong cách lạnh lùng, thê lương coi nhẹ sự đời, không liên quan tới mình tựa mây trôi nước chảy. Quả thật phong cách đó rất dễ thu hút được khá nhiều những cô gái mới lớn còn thẹn thùng, trí thông minh không cao, chưa có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống. Chúng ta hoàn toàn có thể cho rằng những câu này chỉ là lòng đố kỵ của Tần Lạc. Bởi vì lần xuất hành này dẫn theo Phó Phong Tuyết, không còn những người phụ nữ chủ động tiếp cận hắn nữa. Điều này cũng đúng thôi vì dù gì bên cạnh hắn cũng có Lâm Hoán Khê, những người phụ nữ lại chủ động chạy tới bên cạnh Phó Phong Tuyết.


Điều đáng hận là những tiếp viên hàng không kia khi nhìn thấy Phó Phong Tuyết như nhìn thấy một đóa hoa đẹp, có rất nhiều mật ngọt vậy. Chốc chốc bọn họ liên tục mang đồ uống tới, chốc chốc lại mang hoa quả tới. Buồn cười hơn có người phụ nữ còn nhìn chằm chằm vào Phó Phong Tuyết sau đó kinh ngạc kêu lên:


- Ôi, đại thúc, chú có phải là diễn viên chính của Nghĩa Hải Tình Thiên không? Ôi, ôi, đúng là chú hả? Tôi rất vui được xem chú diễn. Ký tên cho tôi, được không?
Diễn viên cái rắm gì chứ? Không phải mình cũng là diễn viên sao?


Thế nhưng khi nghĩ tới thân thủ tuyệt vời của ông, Tần Lạc đành quyết định từ bỏ hành vi không đạo đức cướp đoạt danh tiếng của ông.
Tần Lạc đi tới trước mặt Phó Phong Tuyết, cười nói:
- Ngày hôm qua ông thật sự rất vất vả.
Phó Phong Tuyết vẫn thản nhiên uống trà, không thèm chú ý tới hắn.


Tần Lạc chạy về phòng mang ra một cái ghế, hắn lấy chén, tự tay rót cho mình một chén trà, nói:


- Mặc dù bản thân tôi không có kinh nghiệm thế nhưng tôi có thể tưởng tượng được cuộc chiến đấu đem qua cực kỳ ác liệt. Bá Tước, Kim Đồng chết, Quỷ Ảnh cụt tay, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của tôi.
Phó Phong Tuyết lại rót cho mình một chén trà, không phản ứng trước câu nói của Tần Lạc.


- Tôi biết ông lợi hại thế nhưng thật không ngờ ông lợi hại tới mức độ đó. Tôi đã từng giao chiến với Bá Tước.
Khi thấy Phó Phong Tuyết nhìn mình với ánh mắt quỷ dị, Tần Lạc đỏ mặt, sửa lại lời nói:


- Tôi xem Quân Sư và Bá Tước giao chiến. Lão ta thực sự hùng mạnh, trong tình thế còn có nhiều người giúp sức thế mà vẫn bị ông giết chết. Tôi nghĩ coi như là gặp phải Hoàng Đế kia, Hoàng Đế cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông.


Tần Lạc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Phó Phong Tuyết, hận tới mức chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi. Nếu như có thể, Tần Lạc chỉ muốn hung hăng đánh cho Phó Phong Tuyết một trận.
Vì vậy Tần Lạc cười vẻ ngây thơ nói:


- Tôi giúp ông ước chiến với Hoàng Đế, được không? Đệ nhất cao thủ Trung Quốc khiêu chiến với đệ nhất cao thủ Châu Âu, cuộc chiến này nhất định …
Phó Phong Tuyết không nói.

Jester trong vai trò chủ nhà, cùng con trai Jake tới mời Tần Lạc, Lâm Hoán Khê và các bạn bè của hắn tới nhà ăn tối.


Hồng Phu và Jesus bị thương nên ở nhà. Tần Lạc để bốn Long Vệ ở lại bảo vệ hai người. Phó Phong Tuyết không muốn tham gia vì vậy Tần Lạc dẫn theo toàn bộ những thành viên còn lại đi dự tiệc.


Phó tổng thống Jackson và phu nhân Alice trong trang phục dạ tiệc đứng nghênh đón ở trước cửa. Rõ ràng bọn họ cực kỳ coi trọng bữa tiệc tối nay.
Tần Lạc cám ơn sự nhiệt tình của bọn họ hơn nữa hắn còn đi vào xem bệnh cho lão phu nhân Marie.


Phó tổng thống Jackson đi vào trong nhà, đợi sau khi Tần Lạc chẩn bệnh cho lão phu nhân Marie, ông ta nhìn Tần Lạc hỏi:
- Mr Tần Lạc, ngài thật sự có cách chữa bệnh cho mẹ tôi sao?
- Có thể có mà cũng có thể không.
Tần Lạc nói:


- Ngài cũng biết, khi chữa bệnh cho bệnh nhân, trước khi bệnh nhân hoàn toàn bình phục, không một ai dám quả quyết.
Đợi sau khi Lâm Hoán Khê dịch xong câu nói của mình, Tần Lạc nói tiếp:
- Thế nhưng tôi đã nói rồi, tôi sẽ cố hết sức. Đây là một ván bài mà tôi không được thua.


Phó tổng thống Jackson nhìn lão phu nhân nằm trên giường, chân thành nói:
- Là con của người, tôi hy vọng bà có thể tỉnh lại.
- Vậy còn là một phó tổng thống?
Tần Lạc cười hỏi.
Phó tổng thống Jackson không trả lời, ông ta nói:


- Mr Tần Lạc, tôi nghĩ chúng ta nên tới phòng ăn. Bữa tối ngon miệng đang chờ chúng ta.
Tần Lạc mỉm cười, nắm tay Lâm Hoán Khê rời khỏi phòng bệnh của lã phu nhân Marie.
Một chiếc bàn dài có thể ngồi được hai mươi mấy người. Người của Tần Lạc và người nhà phó tổng thống Jackson đã ngồi xung quanh.


Bữa tối nhiều món ăn ngon, có gà tây, có rau dưa, có salad, mỗi người có một đĩa bít tết bò. Phó tổng thống Mỹ giới thiệu đầu bếp làm món bít tết bò này là do ông ta đích thân mời từ khách sạn lớn ở New York, mùi vị cực thơm ngon.


Nhà phó tổng thống Jackson theo đạo thiên chúa, trước khi bọn họ ăn cơm phải cầu nguyện. Mấy người Tần Lạc nhập gia tùy tục, cũng nhắm mắt trầm ngâm như bọn họ.
Sau khi cầu nguyện xong, phó tổng thống Jackson bưng ly rượu đỏ, đứng dậy, cười nói:


- Cám ơn Thượng Đế ban thức ăn cho chúng ta, cám ơn những vị khách phương xa mang tới cho chúng ta hy vọng và sức khỏe. Rất vinh hạnh khi có thể mời các vị tới nhà làm khách, chúc tình hữu nghị của chúng ta bền lâu.
Nói xong ông ta uống một hơi cạn ly rượu.


Sau khi nghe Lâm Hoán Khê dịch xong, Tần Lạc cũng bưng chén rượu nói:


- Người Trung Quốc chúng tôi tin Thượng Đế, cũng thờ Phật tổ nhưng chúng tôi còn thờ phụng bố mẹ mình. Tôi tin tưởng rằng chúng tôi sẽ thông qua cố gắng của chính mình để đạt được sự thừa nhận của Mr Jackson và người nhà của ngài. Đây chính là mục đích tới nước Mỹ lần này của chúng tôi. Chúc mọi người khỏe mạnh mặc dù như vậy thì toàn bộ các thầy thuốc trên thế giới sẽ thất nghiệp.


Nói xong Tần Lạc cũng uống cạn chén rượu của mình.
Sau khi chủ, khách đều phát biểu chúc mừng, những người khác cũng đều nâng cốc uống cạn.


Lúc này người làm bưng các khay ra ngoài. Trên mỗi khay đều có một tảng thịt bò chiên vàng óng ả, trên khay còn phát ra tiếng xèo xèo của dầu mỡ, rõ ràng mới được chiên xong.
Phó tổng thống Jackson trải khăn ăn, buộc dây lên cổ, nói:
- Các vị, chúng ta ăn thôi.
- Chờ một chút.


Đột nhiên Tần Lạc quát to.
Phó tổng thống Jackson dừng tay, ngơ ngác nhìn Tần Lạc, không biết hắn muốn nói gì.
Tần Lạc bưng khay thịt bò của mình đi tới bên cạnh phó tổng thống Jackson, đặt trước mặt ông, sau đó hắn bưng khay của ông ta về chỗ mình.


Bởi vì cáo bàn khá dài, nên Tần Lạc chẳng khác nào bưng hai đĩa thịt bò đi hết một vòng bàn.
Hành động quỷ dị này của Tần Lạc đã thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều giật mình nhìn người đàn ông Trung Quốc này.
Anh ta làm gì vậy? Có phải rất vô lễ không?


Ngay cả đám người nhà Vương Dưỡng Tâm, Tiểu Linh, Tiểu Nhã cũng cảm thấy đội trưởng của mình rất mất thể diện. Sao lại đi đổi thịt bò vậy?
Sau khi Tần Lạc quay về ngồi ở vị trí của mình, hắn mỉm cười nói với phó tổng thống Jackson:


- Tôi cảm thấy miếng thịt của ngài có nhiều xương hơn của tôi. Tôi thích ăn xương hơn.
- ….
- Thế nào?
Tần Lạc nhìn phó tổng thống Jackson hỏi:
- Ngài cũng thích ăn xương sao?
Khi đang nói, Tần Lạc đã cắt một miếng thịt bò cho vào miệng:


- Nếu như ngài cũng thích ăn xương, tôi sẽ trả lại cho ngài.
- Không cần, không cần.
Phó tổng thống Jackson dù không nhìn thấy mặt mình nhưng ông ta biết nó rất khó coi.
- Tôi thích ăn thịt.