Phó tổng thống Jackson xuất thân từ chiến đội hải quân, là người từng trải qua nhiều chiến trận. Khi đối mặt với những họng pháp chiến hạm của quân thù cũng không đổi sắc mặt, thế nhưng ngay sau khi nghe xong yêu cầu của Tần Lạc, ông ta không tự chủ trợn tròn mắt.
- Tần Lạc tiên sinh, yêu cầu này hơi quá mức. Rõ ràng chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ thành ý nào của ngài.
Franklin, mưu sĩ số một của phó tổng thống Jackson nói.
- Nếu như bất kỳ yêu cầu nào của tôi để nhằm không đi thì mới chứng minh không có thành ý.
Tần Lạc cười nói.
- Đây không phải là phí chữa bệnh mà chỉ là phí bảo hiểm của tôi.
- Sao chúng tôi co thể chi ra một trăm triệu USD đi mua bảo hiểm cho ngài?
Franklin tức giận nói:
- Ngài có biết một trăm triệu USD có ý nghĩa thế nào không? Nếu như chúng tôi có từng đó tiền, còn làm tổng thống Mỹ làm cái gì? Ngài nên hiểu, Mr Jackson là phó tổng thống Mỹ chứ không phải tổng thống Trung Quốc.
- Lần trước tôi đưa ra yêu cầu châm cứu Trung y phải có địa vị hợp pháp, các vị cũng nói không làm được, điều này không thuộc phạm vi quản lý của phó tổng thống... hôm nay các vị tới đây nói với tôi có thể làm được. Có phải lần từ chối trước các vị nói dối hay lần này các vị nói dối?
- ...
Sau khi Franklin nghe Lâm Hoán Khê phiên dịch xong, suýt nữa ông ta không nhịn được ném cái chén. Tiểu tử Trung Quốc này quá đáng hận, khinh người quá đáng.
Phó tổng thống Jackson bình tĩnh nhin Tần Lạc, sắc mặt ông ta chưa tới mức tức giận nhưng cũng không thể coi là bình thản.
- Ngài còn yêu cầu nào nữa không?
- Trước tiên cần đáp ứng yêu cầu này.
Tần Lạc cười nói.
- Ngài nên hiểu một điều nếu như quá tham lam, giao dịch này có thể sẽ bị hủy bỏ.
- Tôi không có ý kiến.
Tần Lạc nói:
- Hủy bỏ thì đã sao? Dù sao ngài tới cầu tôi, danh tiếng của tôi đã nổi rồi.
- Thế nhưng tôi có thể khiến cho Trung y khó có thể sống được ở nước Mỹ.
Phó tổng thống Jackson uy hϊế͙p͙.
- Cho dù ngài không đi, tôi cũng có thể làm rất nhiều chuyện.
- Cho dù tôi không đi, tôi cũng có thể làm rất nhiều việc vì Trung y.
Tần Lạc nói.
- Nếu như vậy tại sao ngài còn đặt điều kiện với tôi?
Phó tổng thống Jackson nhếch miệng cười.
- Ngài hẳn hiểu rõ rằng nếu như ngài không thể chinh phục nước Mỹ, ngài rất khó chinh phục thế giới.
Đúng vậy, phó tổng thống Jackson có nguyên nhân để kiêu ngạo.
Nước Mỹ là đất nước hùng mạnh nhất thế giới. Bọn họ có rất nhiều cộng đồng lợi ích. Cho dù Tần Lạc cố gắng cỡ nào, cho dù Trung y thần kỳ cỡ nào, đối mặt với áp lực chính trị, hắn chỉ là một con thuyền nhỏ chập chờn bên một chiếc thuyền lớn.
Đây chính là nguyên nhân Tần Lạc muốn đi chinh phục nước Mỹ trước sau đó mới tiếp tục chinh phục thế giới.
Mặc dù người Trung Quốc thôi phồng sự lợi hại của Trung y, vô cùng thần kỳ, người nước ngoài không chấp nhận, không sử dụng, con đường phát triển của Trung y trên thế giới sẽ vô cùng khó khăn, gập ghềnh.
Chỉ khi có đông đảo người học và sử dụng, Trung y mới phát triển hùng mạnh, mới có thể kéo dài. Tần Lạc không muốn chứng kiến tình trạng nửa sống nửa chết như bây giờ hay là tình trạng thở hắt trước khi chết.
- Tôi rất vĩ đại.
Tần Lạc nói.
- Tôi tình nguyện vì đất nước mình làm rất nhiều việc.
- Thế nhưng không tính mạng sống của mình. Chỉ có người thân của tôi, người tôi yêu, tôi mới tình nguyện nỗ lực tất thảy.
Tần Lạc nói.
- Chính vì vậy ngài không thể thuyết phục tôi. Nếu như Trung y thực sự rời vào khốn cảnh đó, đó chính là số mệnh của nó... thế nhưng ngài phải tin rằng, người Trung Quốc tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Các ngài ức hϊế͙p͙ chúng tôi cỡ nào, chúng tôi sẽ phản kháng mạnh mẽ từng đó. Mr Jackson, ngài hẳn phải hiểu rõ điểm này hơn tôi.
Phó tổng thống Jackson trầm ngâm.
Tần Lạc nói không sai. Trung Quốc không còn là Trung Quốc trước đây nữa. Người Trung Quốc cũng không còn là người Trung Quốc trước đây nữa.
Có người hiểu được vấn đề, có người vẫn chưa hiểu được.
- Năm mươi triệu USD bảo hiểm thân thể.
Phó tổng thống Jackson nói.
- Nếu như ngài có thể ghi tên bất kỳ người thừa hưởng nào, cũng có thể lựa chọn bất kỳ công ty bảo hiểm nào, nước Mỹ hay Trung Quốc.
- Một trăm triệu.
- Tám mươi triệu.
- Một trăm triệu.
Tần Lạc cực kỳ cương quyết.
- Nếu như ngài tiếp tục cò kè mặc cả, ngài đang sỉ nhục tôi.
- ...
Lúc này ngay cả phó tổng thống Jackson cũng tức giận.
Mới rồi hắn rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ. Bây giờ bọn họ cò kè mặc cả thì lại là sỉ nhục hắn. Hắn đưa ra điều kiện quá cao, bọn họ thậm chí không có tư cách mặc cả sao? Không phải hắn đang sỉ nhục bọn họ sao?
Tần Lạc chẳng may phật lòng, hắn nhìn phó tổng thống Jackson nói:
- Có lẽ các ngài có thể về suy nghĩ thêm, cũng có thể thương lượng với bạn bè của ngài. Tôi rất mong chờ lần thứ ba hạ cố tới nhà của các ngài.
- Tôi đồng ý điều kiện của ngài.
Phó tổng thống Jackson nói.
- Thế nhưng tôi muốn xác định đây chính là điều kiện cuối cùng. Nếu như ngài còn bất kỳ điều kiện nào khác, giao dịch này bị hủy.
Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
- Thôi được rồi. Vốn tôi muốn đề nghị các ngài hỗ trợ tiền vé máy bay, vì ngài không vui nên tự tôi sẽ gánh chịu phí tổn này. Thế nhưng nếu chuyện này bị giới truyền thông biết được, bọn họ nhất định sẽ chỉ trích phó tổng thống Jackson keo kiệt, đúng không?
- ...
...
Két...
Xe dừng lại trước cổng Long Tức, sau khi trải qua kiểm tra, một lần nữa xe chạy vào bãi đỗ xe bên ngoài Long Tức.
- Có muốn vào trong ngồi không?
Tần Lạc chủ động đề nghị.
- Bỏ đi.
Jesus nhảy ra khỏi xe, nói:
- Tôi muốn vào phòng nghỉ uống trà.
Tần Lạc tươi cười đi tới khu nội viện Long Tức.
Tần Lạc đã tới Long Tức nhiều lần nên đương nhiên quen thuộc đường lối đi lại. Người trong nội viện cũng đều biết hắn, suốt đoạn đường đi không cần người dẫn đường, cũng không có ai lên tiếng ngăn cản.
Khi Tần Lạc tới biệt thự Long Vương, trước cửa đặt một chiếc ghế băng dài.
Trên ghế là một người đang nằm, một người đàn ông còn trẻ.
Vẻ mặt lạnh lùng, hay nói chính xác là chết lặng. Màu da trắng bệch như giấy, giống như vừa mới vượt qua căn bệnh hiểm nghèo.
Hai tay, hai chân gã bó thạch cao, nằm yên không nhúc nhích. Trên người gã phủ một tấm thảm màu đen, dường như để che ánh nắng chiếu vào.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn lên trời, giống như một người thực vật đang trợn mắt.
Tần Lạc biết người đàn ông này, quả thật rất quen thuộc.
Hoàng Thiên Trọng.
Hoàng Thiên Trọng từng là Thái Tử nổi tiếng ở Yến Kinh.
Bây giờ tứ chi gã tàn phế. Gã đang thực hiện nghĩa vụ với Phó Phong Tuyết, làm người canh cổng trước cửa biệt thự Long Vương.
Mặc dù Tần Lạc không chút mảy may tình cảm với Hoàng Thiên Trọng, thậm chí sau khi biết được nhiều chuyện, Tần Lạc còn cực kỳ căm hận Hoàng Thiên Trọng. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm của gã, trong lòng hắn vẫn có gì đó không vui.
Đáng đời gã!
Gã có tội nên đáng bị như vậy!
Tôi gã đáng chết vạn lần!
Thế nhưng hình thức trừng phạt làm mất hết hy vọng, mất hết thể diện này, có phải quá tàn nhẫn không?
Thế nhưng Tần Lạc lại nghĩ: "Người tốt không sống lâu, bại hoại di họa ngàn năm. Người này vẫn chưa chết, bản thân gã vẫn chính là một tai họa".
Tần Lạc đứng trước mặt Hoàng Thiên Trọng đăm chiêu suy nghĩ nhưng Hoàng Thiên Trọng lại như không nhìn thấy Tần Lạc, hai mắt gã nhìn thẳng lên trời, đáng vẻ ngơ ngác.
Tần Lạc thở dài, bước vào nhà.
Điều Tần Lạc không ngờ là trong biệt thự Long Vương còn một người khách nữa hơn nữa đây là người khách mà hắn hoàn toàn không muốn gặp.
- Tần Lạc, cậu tới rồi.
Lạc Sân mỉm cười nói với Tần Lạc, giống như hoàn toàn chưa có chuyện gì xảy ra trước đây vậy.
- Đúng vậy.
Tần Lạc cười gật đầu nói.
- Tin tức của bà thật nhanh nhạy.
- Đó là đương nhiên.
Lạc Sân nói.
- Tôi vẫn ở Long Tức chăm sóc Thiên Trọng, biết Thiên Trượng quay về, hàng ngày đều tới đây nói chuyện với ông ấy. Phần lớn người Long Tức trẻ tuổi, chỉ có hai người chúng tôi khá già. Nếu như tôi không tới nói chuyện với ông ấy, cũng không biết tìm ai nói chuyện nữa.
Tần Lạc gật đầu nói:
- Có bà hàng ngày tới nói chuyện với sư phụ, tôi cũng yên tâm.
Lạc Sân đứng dậy nói:
- Hai thầy trò nói chuyện, tôi đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình một chút.
Sau đó Lạc Sân rời khỏi ghế, nhìn Long Vương và Tần Lạc rồi đi ra ngoài.
Đợi khi bóng dáng Lạc Sân biến mất, Tần Lạc mới ngồi xuống ghế bà mới ngồi, cười hì hì nhìn Long Vương nói:
- Sư phụ, trở về có quen không?
- Ta sống ở đây mấy chục năm rồi, có gì không quen?
- Ý của con là... trước cửa có thêm một người canh cổng nữa.
Tần Lạc nói.
Long Vương liếc mắt ra cửa, trầm giọng nói:
- Đây là ý của Phong Tuyết.
- Sư phụ cảm thấy còn hy vọng không?
Tần Lạc hỏi.
- Ông ấy vẫn không muốn từ bỏ nhưng thật ra ta đã sớm hết hy vọng rồi.
Long Vương thở dài.
Tần Lạc nhìn Long Vương nói:
- Nếu như sư phụ lên tiến, con sẽ đồng ý cứu anh ta.
- Con thực sự muốn sao?
Long Vương hỏi.
- Không muốn.
- Có thế chứ.
Long Vương phá lên cười.
- Đi gặp Phong Tuyết đi, ông ấy có chuyện muốn hỏi con.
Tần Lạc gật đầu, hắn đi ra ngoài.