Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1182: Anh đừng có mơ

"Vậy chuyện đó đã qua rồi sao ông vẫn còn không buông tha cho nó?" Lạc Sân thẹn quá hóa giận. Bà vốn muốn tới chất vấn Phó Phong Tuyết vì cách đối xử với Hoàng Thiên Trọng nhưng không ngờ Phó Phong Tuyết lại có cơ hội phản công, khiến bà tinh thần rối loạn, không thể ứng phó được.


Ích kỷ cũng được, thiên vị cũng được, cho dù thế nào đi nữa, mình phải giúp con mình rửa sạch sự nghi ngờ, cho dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ không thừa nhận, không thể thừa nhận.


May mắn thay sự việc đã trôi qua nhiều năm, bọn họ tuyệt đối không thể có chứng cớ chứng minh con trai mình đã làm chuyện đó. Vì vậy cho dù có đưa ra tòa án quân sự cũng không thể kết án được.


"Không phải tôi không có ý không tha." Phó Phong Tuyết nói: "Chuyện đó đã qua lâu, tất cả mọi người chỉ hy vọng nó là quá khứ, không một ai muốn nhắc tới chuyện đó."
"Nếu vậy vì sao ông còn đánh gãy chân tay nó?"
"Thế nhưng chết cũng không hối cải."


"Mới rồi nó đã làm chuyện gì vậy?" Lạc Sân hỏi. Chẳng lẽ Hoàng Thiên Trọng lại gây ra một chuyện đại nghịch bất đạo nữa sao?
"Bà có thể đợi nó tỉnh lại rồi hỏi." Phó Phong Tuyết nói.


"Nó sẽ không nói cho tôi biết." Lạc Sân nói: "Nó rất cố chấp. Một khi nó đã quyết định chuyện gì đó, không ai có thể thay đổi được."
"Tôi đã nói rồi. Nó làm hỏng hai viên đại tướng Long Tức của tôi." Phó Phong Tuyết nói. "Chuyện khác tôi không nói, bà đi mà hỏi nó."


Sự tức giận lóe lên trên gương mặt Lạc Sân rồi biến mất, bà hòa hoãn nói: "Phong Tuyết, tôi muốn mang Thiên Trọng ra ngoài cứu chữa. Hay ông xem mang nó ra nước ngoài có được không?"
"Bệnh viện trong Long Tức là tốt nhất." Phó Phong Tuyết nói. Ý tứ của ông rất rõ ràng: không cho phép mang Hoàng Thiên Trọng ra ngoài.


"Phong Tuyết, thật sự ông muốn nó làm người canh cửa cho ông?"
"Quân không nói đùa."
"Ông."
"Trừ khi nó bỏ quân tịch, không thuộc vị trí quản lý của tôi nữa." Phó Phong Tuyết nói.


"Được. Vậy thì từ bỏ quân tịch." Lạc Sân tức giận nói: "Nó đã như vậy thì cái quân tịch còn có ý nghĩa gì chứ?"
"Nó sẽ không đồng ý." Phó Phong Tuyết nói.


"Tôi sẽ khuyên nó." Giọng Lạc Sân càng lúc càng hòa hoãn, bà nhìn Phó Phong Tuyết nói. Lạc Sân vốn tưởng trên thế giới này chỉ có bà hiểu con trai mình nhất, bây giờ còn có một Phó Phong Tuyết cũng rất hiểu tích cách của nó. Vấn để là đứa con của bà không cam chịu thua kém người khác.


Lạc Sân vì lo lắng tình trạng phẩu thuật của con mình nên sau khi nói chuyện xong với Phó Phong Tuyết, bà gật đầu chào Phó Phong Tuyết rồi quay người đi ra ngoài.
"Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt"
"Ngòng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt"
"Ba mươi tuổi cát bụi công danh,


Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt"
"Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết,
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết"
Đây chính là bài thơ "Mãn Giang Hồng" Phó Phong Tuyết thích nhất.


Giọng Phó Phong Tuyết trầm trầm, khàn khàn như không thể hiện được khí thế hào hùng của lời bài từ. Thế nhưng trong giọng ngâm của ông có mùi vị, một tình cảm cô độc tĩnh mịch, khát vọng chiến chinh, giống như chí lớn của ông vẫn chưa thực hiện được.


Tần Lạc nhanh chóng biết chuyện Hoàng Thiên Trọng bị đánh gãy chân tay. Có Kiều Mộc làm "nội gián", dù Tần Lạc có muốn biết cũng không có gì khó. Kiều Mộc là đội trưởng đội bảo vệ Long Vương, có quan hệ rất tốt với mấy người Quân Sư, Ly, có quan hệ rất tốt với Tần Lạc, đương nhiên tin tức được truyền tới đó nhanh nhất.


Thế nhưng cho dù Kiều Mộc không nói, mấy người Tần Lạc cũng sẽ nhanh chóng biết tin. Việc Phó Phong Tuyết đánh gãy tứ chi Hoàng Thiên Trọng là hành động rất lớn. Ngày mai, không chỉ trong buổi tối nay, toàn bộ Yến Kinh sẽ chấn động.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Ngày mai lại xảy ra chuyện gì nữa đây?


Tần Lạc trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ông ấy vẫn hạ thủ lưu tình."


"Anh ta đã bị trừng phạt đúng tội." Ly là người dám yêu dám hận, không biết che dấu, tất cả tình cảm, vui buồnđều hiện trên nét mặt. Khi nghe tin Hoàng Thiên Trọng bị đánh tàn phế, Ly rất vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp thỉnh thoảng xuất hiện những nụ cười rất sung sướng.


"Đáng tiếc chức đội trưởng của Quân Sư không được nữa." Hòa Thượng thở dài nói: "Quân Sư chờ đợi nhiều năm mới được đề bạt. Rất vất vả mới vượt qua được sự khảo nghiệm. Quyết định bổ nhiệm tới cùng ngày với việc bị người kéo xuống ngựa. Mọi người hãy nói xem sao trên thế giới này có con người đáng hận như vậy hả? Hoàng Thiên Trọng dù chết cũng không hết tội?"


"Quân Sư không làm đội trưởng được nữa sao?" Ly la lên. Ly biết Tần Lạc là người thông minh, nàng đưa mắt nhìn hắn. "Sao lại như vậy? Hoàng Thiên Trọng là kẻ khiêu khích trước. Nếu như không có chuyện đó, sao Quân Sư có thể đánh anh ta? Quân Sư nhất định sẽ giải thích với Long Chủ và Quân Bộ."


"Rất khó có thể ở lại." Tần Lạc cũng cực kỳ nuối tiếc. Nó thực hắn cực kỳ hy vọng Quân Sư ngồi lên vị trí đó. Quân Sư có năng lực xuất chúng. Điều quan trọng là quan hệ cuả bọn họ rất tốt, là những người bạn đã từng vào sinh ra tử cùng nhau. "Rất rõ ràng, khi đó Hoàng Thiên Trọng cố tình sắp đặt định hãm hại chúng ta. Anh ta không chỉ muốn kéo mình Quân Sư xuống ngựa mà cũng muốn kéo chúng ta vào chuyện này nếu khi đó chúng ta ra tay giúp Quân Sư."


"Trong phòng ăn có nhân viên phục vụ, bọn họ có thể làm chứng. Hoàng Thiên Trọng bị đánh trọng thương, người anh ta chính là vật chứng, còn cả thiết bị giám sát trong phòng ăn, lúc đó nhất định đã quay được hình ảnh. Một khi Quân Bộ có được chứng cứ này, nhất định Quân Sư sẽ gánh tội. Chúng ta có thể nói đó là do Hoàng Thiên Trọng khiêu khích nhưng không một ai biết rốt cuộc Hoàng Thiên Trọng đã nói gì đó. Nếu như không một ai bảo vệ, có thể Quân Sư còn phải ra tòa án binh."


Tần Lạc nhìn bốn phía xung quanh nói: "Tôi không hiểu một vấn đề. Ngay cả chúng ta cũng nhận ra Hoàng Thiên Trọng cố tình sắp đặt chuyện đó, Quân Sư là người thông minh, sao cô ấy có thể không nhận ra anh ta cố tình làm như vậy?"


Tất cả mọi người đều quay đầu đi, ai cũng biết Tần Lạc muốn nói tới chuyện "đại ca". Thế nhưng Quân Sư không nói, bọn họ không dám nói.


Tần Lạc bất đắc dĩ nói: "Thế nhưng chuyện này cũng chứng minh Hoàng Thiên Trọng quá tàn nhẫn. Anh ta thông minh hơn so với chúng ta nghĩ. Anh ta biết chúng ta sẽ nhận ra đó là một cái bẫy thế nhưng anh ta còn hiểu rõ là dù Quân Sư hiểu rằng đây là một cái bẫy thì cũng sẽ liều mạng tiến vào. Quả nhiên kế hoạch của anh ta được thự hiện. Thế nhưng anh ta chỉ đoán đúng phần mở đầu, không đoán được kết quả."


Hoàng Thiên Trọng sắp đặt ván cờ là muốn kéo Quân Sư xuống ngựa, cùng với đó là chọc một đao vào những người có mối quan hệ tốt với Quân Sư. Thế nhưng Hoàng Thiên Trọng không thể ngờ là Phó Phong Tuyết lại quá thiên vị Quân Sư. Cô nói gì đều tin tưởng. Không chỉ có thể, nợ cũ, nợ mới được tính gộp.


Nếu như Hoàng Thiên Trọng biết chính mình sẽ bị Phó Phong Tuyết đánh gãy chân tay, liệu y có điên cuồng thực hiện kế hoạch, không kiêng nể gì không?
"Chúng ta tới gặp Long Chủ cầu xin." Ly nói: "Dù thế nào đi nữa Quân Sư cũng phải ở lại vị trí đội trưởng, càng không thể ra tòa án quân sự."


"Không cần." Quân Sư đi vào trong phòng nói: "Đội trưởng mới là Tiểu Lý Thám Hoa."
"Quyết định rồi sao?" Ly vội vàng hỏi. Mặc dù Tiểu Lý Thám Hoa là sư phụ của Ly, hai người có mối quan hệ cực tốt nhưng Ly vẫn cảm thấy Quân Sư là người thích hợp nhất cho vị trí đội trưởng của Long Tức.


"Quyết định rồi." Quân Sư trả lời.
Mọi người trầm ngâm.
Quân Sư nói đã quyết định vậy chứng minh chuyện này không thể thay đổi được nữa.
"Không có chuyện gì chứ?" Tần Lạc đi tới trước mặt Quân Sư, hỏi thăm.


"Không sao." Quân Sư nói: "Làm đội trưởng là vì mọi người mà chia sẽ một chút. Không làm đội trưởng, tôi cũng có thể làm nhiều việc."


Quả thực với uy tín của Quân Sư ở Long Tức, với trọng lượng trong suy nghĩ của các thành viên Long Tức, có lẽ Quân Sư nói còn hiệu quả hơn cả một đội trưởng. Ngay cả đội trưởng Tiểu Lý Thám Hoa cũng là người thần tượng Quân Sư, bảo sao nghe vậy, những người khác thì sao?


"Tôi đi cùng với chị." Tần Lạc nói. Hắn nhận ra sự bi thương trong ánh mắt của Quân Sư. Sự bi thương này không có liên quan tới việc mất chức đội trưởng Long Tức mà là vì chuyện tình cảm.
Tần Lạc biết đó là chuyện tình cảm nhưng hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Sau hành trình tới nước Mỹ, quan hệ của Tần Lạc và Quân Sư càng lúc càng tốt. Trong lòng Tần Lạc luôn biết ơn cô gái thân thủ cao cường này, hắn vẫn luôn muốn làm chuyện gì đó cho cô. Hắn hy vọng cô luôn vui vẻ, mạnh khỏe, trường thọ.
"Đi." Quân Sư quay người đi ra bên ngoài.


Tần Lạc gật đầu với mấy người Ly rồi đi theo sau Quân Sư.
"Tại sao phải anh ta đi an ủi? Chúng ta có thể làm được mà." Ly bất mãn nói.


Hỏa Dược làm bộ không nghe thấy câu nói của Ly, anh ta quay người đi vào phòng. Hòa Thượng cười hì hì nói: "Tần Lạc có tài ăn nói, sẽ an ủi được. Chúng ta không giỏi ăn nói."
Ánh trăng lên cao, bầu trời đầy sao.
Yến Kinh đẹp nhất vào mùa hè. Mùa hè đẹp nhất chính là vào ban đêm.


Quân Sư và Tần Lạc sóng vai nhau đi trên con đường bờ sông nhỏ rậm rạp cây cối, mùi hương hoa cỏ pha lẫn mùi bùn đất tanh nồng khiến người ta có một cảm giác như say như mê. Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch nhái. Bên cạnh có người đẹp đồng hành, một thú vui của đời người.


Thế nhưng tâm trạng của Tần Lạc không có gì vui vẻ.
Quân Sư móc túi lấy ra hộp thuốc mà Tần Lạc đã nhìn thấy nhiều lần, cẩn thận vuốt ve hình chim ưng khắc trên bề mặt, ánh mắt dịu dàng. Một lúc lâu sau cô rút một điếu thuốc, đạt lên miệng, châm lửa hút.


"Cho tôi một điếu." Tần Lạc nói. Hắn chỉ nghĩ rằng: là huynh đệ hẳn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nếu như tâm trạng Quân Sư không tốt, chính mình nên cùng hút thuốc với cô ấy.
"Anh đừng có mơ." Quân Sư nói.