Ninh Toái Toái biết mình có tình cảm với Tần Lạc. Cô biết trong lúc vô tình trong tim mình đã in dấu hình bóng người con trai này.
Ninh Toái Toái không giống như Lăng Tiếu. Lần đầu tiên gặp nhau Lăng Tiếu đã xảy ra xung đột với Tần Lạc, đương nhiên cũng có nguyên nhân đằng sau xung đột này. Thế nhưng đối với Ninh Toái Toái, ngay lần đầu tiên cô đã cảm thấy nụ cười của người con trai này rất đẹp. Ninh Toái Toái thích những người con trai có nụ cười đẹp, cũng giống như bản thân cô đặc biệt thích những nụ cười.
Đương nhiên tình cảm đó còn chưa thể gọi là tình yêu.
Sau đó những lần tiếp xúc xảy ra càng nhiều, Ninh Toái Toái càng ngày càng hiểu rõ người con trai này. Hình bóng này dần dần in dấu trong tim cô. Anh ấy tài hoa hơn người, anh ấy có y thuật vô song, anh ấy can đảm, còn cả không biết xấu hổ. Dù tốt hay xấu, chỉ cần có tin tức của người con trai này, cô phải xem đi xem lại nhiều lần.
Sau đó xảy ra vụ nổ ở building Hoán Khê, người con trai này dùng thân thể mình che chở cho cô. Vào thời điểm đó, tất cả những lý do, tất cả những cớ cô đặt ra, sụ rụt rè và kiêu ngạo, tất cả, tất cả mọi điều đều sụp đổ …
Ninh Toái Toái có thể xác định được một điều rất rõ ràng: mình yêu anh ấy.
Những người giỏi khoa học tự nhiên đều có đầu óc cực kỳ tỉnh táo. Ninh Toái Toái biết bản thân mình không có hy vọng, đây chỉ là tình cảm đơn phương. Anh ấy đã có Lâm Hoán Khê, có building Hoán Khê. Anh ấy cần mình chỉ vì anh ấy cần người thiết kế building cho người yêu dấu của mình mà thôi.
Vì vậy tình cảm bị chôn chặt tận đáy lòng, hơn nữa còn không thể thốt ra.
Cũng như rất nhiều cô bé lọ lem thần tượng ngôi sao, nỗi buồn của bọ họ không phải ở vấn đề giành được kết quả tốt nhất mà bọn họ buồn vì mình yêu mà đối phương không biết.
Hôm nay, lúc này.
Khi Ninh Toái Toái nhìn thấy gương mặt bi thương của Tần Lạc, cô cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Ninh Toái Toái không biết bản thân mình có thể làm gì cho Tần Lạc, cô chỉ muốn Tần Lạc biết sự ủng hộ và động viên của mình.
Ninh Toái Toái cầm tay Tần Lạc, cô thật sự không muốn cái gì gọi là nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cũng không có cảm giác tim đập thình thịch, hoa mắt chóng mặt. Cô chỉ muốn cầm tay Tần Lạc, chạm vào người hắn.
Ninh Toái Toái co rằng đây chính là cách thức trợ giúp và ủng hộ Tần Lạc.
"Nói thì như vậy nhưng Lăng Tiếu là bệnh nhân của tôi. Tôi không có biện pháp cứu chữa cho cô ấy, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy ngừng thở. Cảm giác này thật sự khó chịu."
"Thật sự không còn cách nào nữa sao?" Ninh Toái Toái hỏi mà không cam lòng.
Tần Lạc lắc đầu ói: "Em cũng biết bản thân Lăng Tiếu không mắc bệnh mà là trúng độc. Thân thể của cô ấy rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề. Chúng ta chỉ cần giải được độc dược là được nhưng vấn đề là loại độc này rất tiên tiến, ngay cả viện nghiên cứu ý học Trung Quốc và những viện nghiên cứu y học một số quốc gia Âu Mỹ cũng không biết được thành phần của loại độc dược này, không biết nó là cái gì, đương nhiên càng không thể tìm được thuốc giải của nó. Không ngờ y học Trung Quốc cũng có lúc thất bại trước khoa học kỹ thuật tiên tiến. Bệnh của Lăng Tiếu không thuộc vào phạm trù y học mà là cuộc đấu về khoa học kỹ thuật. Điều này giống như một đất nước có thể chế tạo ra bom nguyên tử, đất nước chúng ta có nhiều người thông minh, có thể làm được điều này nhưng lại không có nguyên liệu, không có kỹ thuật nên chúng ta không thể chế ra bom nguyên tử."
"Một khi đã như vậy thì sao anh phải tự trách mình?" Ninh Toái Toái hỏi.
"Tôi không tự trách mình, tôi chỉ …" Tần Lạc thở dài nói, hắn rút bàn tay đang nằm trong tay Ninh Toái Toái ra. "Tôi không thích cảm giác này hơn nữa người nhà của Lăng Tiếu quá đau khổ."
"Có người nói trên thế giới này co hai nghề nghiệp lãnh đạm với sự sống chết. Một nghề nghiệp chính là nhân viên hỏa táng. Trong con mắt bọn họ, mọi người cuối cùng đều trở thành tro bụi. Còn loại nghề nghiệp kia chính là thầy thuốc bởi vì bọn họ thấy chết nhiều hơn sinh."
"Không ai dám lãnh đạm, coi thường sự sống chết." Tần Lạc lắc đầu nói: "Bọn họ chỉ coi thường sự sống chết của người khác. Nếu như người bệnh nằm trên giường là người thân của thầy thuốc hay người thân của nhân viên lò hỏa thiêu, nhất định bọn họ cũng đau khổ không kém."
"Đúng vậy." Ninh Toái Toái gật đầu nói: "Không ai dám coi thường sự sống chết. Chúng ta chỉ coi thường chuyện sống chết của người khác. Câu nói này rất hay. Từ khi phát hiện ra thân thể Tiếu Tiếu bắt đầu tróc da, tóc trở nên bạc trắng, em bắt đầu có cảm giác không ổn. Cho dù công việc bận bịu tới đâu, hàng ngày em đều tới thăm cô ấy. Em không biết em có thể làm được điều gì hay không. Em chỉ muốn tới ngồi cùng với cô ấy, ngồi cùng vói bác gái. Em chỉ sợ mình bác ấy không đỡ được Tiếu Tiếu."
"Em không nên thương tâm." Tần Lạc an ủi Ninh Toái Toái. Ninh Toái Toái quả thực là cô gái tốt bụng, hiền lành. Trong thời đại coi trọng vật chất như hiện nay, có thể giữ gìn được đức tính này quả thật rất khó khăn.
"Em thật sự không biết khi bác gái biết được tin này thì sẽ như thế nào?" Hai mắt Ninh Toái Toái đỏ hoe, nói: "Thật sự không còn cách nào nữa sao?"
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Có, trước tiên tôi muốn thay toàn bộ máu trong người Tiếu Tiếu nhưng như tôi mới nói chúng ta không có cách nào biết được loại độc tố đó là gì, cũng không thể xác định chất độc trong máu cô ấy đã xâm nhập vào tạng phủ hay chưa? Đây chỉ là một thử nghiệm, xác xuất thành công không cao."
"Vậy…"
Ninh Toái Toái còn muốn hỏi Tần Lạc tiếp nhưng ngay lúc này cô nhìn thấy có bác sĩ đang vội vàng chạy tới khu nhà bệnh mà bọn họ mới rời khỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ninh Toái Toái ngơ ngác hỏi.
"Hãy đi xem nào." Tần Lạc nói.
Tần Lạc và Ninh Toái Toái vội vàng đi theo những bác sĩ đi mà như chạy kia lên trên lầu. Khi nhận ra bọn họ đang đi tới phòng bệnh của Lăng Tiếu, sắc mặt Ninh Toái Toái lập tức xám như tro, cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ Lăng Tiếu đã đi?
Hai người càng bước nhanh hơn, hấp tấp đuổi theo nhóm bác sĩ rồi vượt lên trước bọn họ.
Lúc này Lăng mẫu trong tình trạng gần như phát điên, nước mắt ràn rụa. Khi nhìn thấy Tần Lạc chạy tới, bà vội vàng túm tay Tần Lạc như người chết đuối túm được cọc, nói to: "Bác sĩ Tần, hãy mau cứu Tiếu Tiếu. Hãy mau cứu Tiếu Tiếu. Nó thổ ra máu, nó thổ ra máu …"
Tần Lạc đi tới quan sát. Lăng Tiếu vẫn đang trong tư thế nằm thẳng như cũ, hai mắt vẫn nhắm chặt, dáng ngủ cực kỳ yên tĩnh.
Thế nhưng từ khóe miệng Lăng Tiếu đang chảy ra chất lỏng sền sệt.
Chất lỏng sền sệt này có màu nâu đen, rất hôi thối giống như là
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một bác sĩ đeo kính vội vàng tới hỏi: "Có cho người bệnh ăn, uống cái gì không?"
"Không." Lăng mẫu khóc lắc đầu nói: "Hoàn toàn không ăn thức ăn gì khác. Hàng ngày chỉ có dịch dinh dưỡng và thức ăn lỏng."
Một bác sĩ trẻ tuổi đi tới dùng cái nhíp gắp một ít chất lỏng sền sệt này vào một cái túi nhựa và nói: "Tôi đi làm xét nghiệm."
Nói xong anh ta liền bước nhanh ra ngoài.
Có bác sĩ cần đủ loại thiết bị tới tiến hành đo trên thân thể Lăng Tiếu sau đó mấy người tụ tập thì thào, thảo luận.
Cuối cùng người bác sĩ đeo kính kia đi tới trước mặt Lăng mẫu nói: "Xem ra lần này không qua khỏi rồi. Xin hãy nén bi thương."
"Bác sĩ, anh hãy cứu con gái của tôi. Tôi…"
Người bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Nếu như có thể cứu được, chúng tôi có thể không cứu sao? Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác mà."
Nói xong ông ta quay người đi ra ngoài.
"Bác sĩ Tần …" Lúc này tất cả hy vọng của Lăng mẫu được ký thác trên người Tần Lạc.
Tần Lạc đang bắt mạch cho Lăng Tiếu.
Sắc mặt Tần Lạc xanh lét giống như có người nào đó nợ hắn hai trăm tệ mà không trả vậy.
Lúc này đây Tần Lạc thật sự không cười được nữa, ngay cả một gương mặt làm bộ làm tịch hắn cũng không làm nổi.
Sau khi Lăng Tiếu nôn ra những chất lỏng sền sệt này, sức khỏe của cô không những không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại còn trở nên tồi tệ hơn trước. Lúc trước khi Tần Lạc bắt mạch, mạch của Lăng Tiếu chỉ là rối loạn, mạch tượng suy yếu nhưng bây giờ mạch tượng của Lăng Tiếu gần như không có, đôi khi vài ba giây mới nhảy một lần, đôi khi mấy giây cũng không nhảy, giống như một người…chết vậy.
Lúc này Tần Lạc còn có thể giương bộ mặt làm bộ, bình tĩnh nói câu nhảm nhí: "Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức" gì đó sao?
"Tần đại ca …" Ninh Toái Toái cũng gọi tên Tần Lạc, cô muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không nói nên lời. Chuyện đã tới nước này, cô còn có thể hỏi gì nữa không? Hỏi hắn có thể chữa trị được cho Lăng Tiếu hay sao?
Ninh Toái Toái hiểu rất rõ rằng mỗi một câu hỏi của bọn họ lúc này càng tăng thêm áp lực cho Tần Lạc.
Tần Lạc không trả lời.
Tần Lạc móc điện thoại di động, sau khibấm một số gọi, hắn nói: "Loại độc dược lần trước các cô lấy ở trên người chết đã nghiên cứu thế nào rồi?"
"Không biết." Giọng nói lãnh đạm của một người phụ nữ vang lên.
"Hãy hỏi giúp tôi một chút, rất gấp." Tần Lạc nói.
Ngay lập tức điện thoại bị ngắt.
Một lát sau chuông điện thoại của Tần Lạc vang lên.
"Phòng nghiên cứu trả lời là còn đang nghiên cứu. Đang tìm thuốc giải phù hợp với chất độc."
"Tìm được không." Giọng nói của Tần Lạc kích động.
"Không."
"…."
"Cũng không phải không có thu hoạch." Người phụ nữ nói: "Bọn họ nói loại chất độc này có thể dung hợp với một loại virus khác nhưng về kết quả dung hợp thì cần phải được tiến hành kiểm tra thêm."
"Không cần kiểm tra nữa." Tần Lạc nói: "Hãy lập tức chuyển chất độc đó tới đây."
"Anh xác định chứ?"
"Không còn lựa chọn nào khác." Tần Lạc quả quyết. Bệnh Lăng Tiếu đã chuyển tới mức này, nếu như không được điều trị có hiệu quả, có thể ngay tối hôm nay Lăng Tiếu sẽ không qua khỏi.
Chỉ cần có virus có thể dung hợp với độc dược này, cho dù kết quả là gì đi nữa, cũng sẽ không tồi tệ hơn so với tình trạng bây giờ.
Bây giờ chỉ thể coi là ngựa chết thành ngựa sống. Không, nói một cách chính xác là người sống thành người chết.