"Cho dù thế nào đi nữa cũng không nên quá tin tưởng vào chuyện tình cảm." Mã Duyệt nói: "Tính xác thực không nhiều dễ dàng làm được việc cũng như dễ làm chuyện xấu hơn."
"Tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thua."
"Trước kia không có không có nghĩa là sau này không có."
"Cách thức nói chuyện của chúng ta rất mâu thuẫn với lập trường của chúng ta." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Đáng lẽ bọn họ phải ở trong tình trạng đối địch nhưng Mã Duyệt lại như đang khuyên bảo Văn Nhân Mục Nguyệt mà Văn Nhân Mục Nguyệt như đang an ủi Mã Duyệt, không giống như kẻ thù, càng giống với bạn bè hơn.
"Tôi chưa bao giờ coi cô là đối thủ." Mã Duyệt nói: "Tôi không xứng. Cho dù trong lãnh vực năng lực hay tình cảm."
Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời câu này của Mã Duyệt, nàng chỉ nói: "Cô biết tôi nghi ngờ cô từ khi nào?"
"Từ khi tôi bắt đầu nhận nhiệm vụ kia, tôi bắt đầu nghiên cứu cô, một cô gái thiên tài của gia tộc Văn Nhân, tự học kinh tế học, quản lý học,, tài chính quốc tế, tâm lý học, biết sáu thứ tiếng. Khi đó tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình, tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này không? Tôi biết nói nhiều thì sẽ mất lý lẽ. Vì không để lộ sơ hở nên tôi chưa bào giờ trả lời bất kỳ quyết định nào của cô." Mã Duyệt cười nói, dáng vẻ rất mệt mỏi: "Nhiều năm rồi, hằng ngày phải đeo mặt nạ mà sống, thật sự rất mệt mỏi. Hôm nay là ngày thư thái nhất của tôi."
"Bởi vì bản thân tôi chột dạ, không có niềm tin vào chính mình cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi có cảm giác cô đã nghi ngờ tôi, bất kỳ lúc nào cũng đang quan sát tôi,cũng đang giám sát tôi. Tôi không giám nói nhiều hơn một câu, không giám làm sai chuyện gì, ngày cũng như đêm nơn nớp lo sợ như đứng gần vực sâu, như đứng trên lớp băng mỏng. Lần cô trúng cổ độc đó, tôi vẫn cứ nghĩ cô sẽ vạch trần tôi nhưng không ngờ cô lại cố chấp, không cam lòng, vẫn muốn tìm kiếm chủ mưu đứng sau lưng tôi." Mã Duyệt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cô là người kiên nhẫn nhất mà tôi biết."
"Làm vậy là vì cái gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng hỏi: "Có người có thể nhẫn nhịn được việc tâm phúc phản bội, vẫn nuôi dưỡng cháu gái kẻ đó lớn lên, cung cấp điều kiện giáo dục tốt nhất sau đó cho làm việc bên cạnh người thân của mình. So với người đó, những việc tôi làm là vì cái gì?"
Cuối cùng sắc mặt Mã Duyệt hiện lên vẻ cảm động.
"Cô đã biết rồi sao?" Mã Duyệt nghi ngờ hỏi.
"Khi gia tộc Văn Nhân và Bạch gia đang tranh đấu vào lúc căng thẳng nhất, ông tôi lại xuất hiện quái bệnh, chẳng lẽ không ai nghi ngờ gì hay sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt nói: "Có nghi ngờ thì đương nhiên phải tìm hiểu chân tướng. Mặc dù không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh ông của cô đảm nhiệm một vai trò ám muội nào đó nhưng điều này không có nghĩa là có thể loại trừ sự nghi ngờ đối với ông ta. Đôi khi chứng cớ rất có ích nhưng đôi khi rất vô dụng. Nó chỉ có tác dụng phụ trợ cho việc phán đoán, cũng như không thể ảnh hưởng hoàn toàn đến sự phán đoán của một người. Những gì hai mắt nhìn thấy không nhất thiết là sự thật, suy nghĩ trong lòng mới đúng. Đáng tiếc ông ta chết quá sớm. Gia tộc Văn Nhân không cách nào moi được thông tin hữu dụng từ ông ta."
"Chính vì vậy mục tiêu của các người mới chính là tôi?" Mã Duyệt nắm chặt hai bàn tay, hai mắt vằn đỏ.
Mã Duyệt vốn tưởng rằng mình chính là người sắp đặt cục diện, chính mình là người núp sau lưng thao túng.
Vì thế cô ta xấu hổ, vì thế cô ta tự trách, vì thế mà ăn ngủ không yên.
Đáng tiếc cô ta đánh giá mình quá cao, cũng như đánh giá quá cao người sai khiến mình.
Thì ra tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của người ta.
Nghĩ tới ánh mắt hiền lành của ông già kia mội lần gặp mình, ánh mắt chờ mongvả cổ vũ của ông ta, Mã Duyệt cảm thấy không rét mà run.
Cái gì gọi là bố cục? Đây mới chính là bố cục.
Cái gì gọi là thao túng? Đây mới chính là thao túng.
Cái gì gọi là âm mưu? Đây mới chính là âm mưu.
Văn Nhân Đình, con hồ ly giảo hoạt kia đã sớm nhìn thấu tất cả nhưng ông ta vẫn không biểu lộ thái độ, bố trí một chiêu cực kỳ diệu kỳ.
Bọn họ vốn tưởng rằng cô ta chính là gián điệp nằm vùng khó bị phát hiện nhất nhưng trong mắt Văn Nhân Đình, thân phận cô ta đã sớm bại lộ hơn nữa ông ta còn cố ý bồi dưỡng nằm vùng.
"Cuộc đời con người như quân cờ, cũng không phải quân cờ. Khi đánh cờ thì mỗi quân cờ đều có một tác dụng nhất định, một nước thuam từng nước thua. Thế nhưng đời người có đôi khi sẽ gặp vài quân cờ vô dụng, bạn sẽ không biết nó có tác dụng gì nữa không, thậm chí còn không ôm ấp cho nó bất kỳ hy vọng nào." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Nếu như bọn họ không tìm cô, cô chính là quân cờ bỏ đi, nhưng nếu bọn họ hết lần này tới lần khác tới tìm cô, cô chính là quân cờ đã được kích hoạt."
"Nhất định làm ông ấy rất thất vọng?" Mã Duyệt cười nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu nói: "Tôi đã nói rồi: trồng cây vốn vô tình, cây có nở hoa hay không cũng không cần quan tâm hơn nữa bây giờ tôi chính là chủ sự."
Mã Duyệt không nói nữa.
Cô ta muốn mắng lão hồ ly kia mấy câu, muốn châm chọc ông cháu bọn họ mấy câu nhưng tất thảy lúc này không còn ý nghĩa nữa.
Thành vua, thành giặc.
Chính mình thua, tâm phục khẩu phục.
Văn Nhân Mục Ngyệt ngồi cùng Mã Duyệt mấy phút sau đó đứng dậy.
"Cô nghĩ ngơi đi."
Mã Duyệt không tiễn, không động đậy.
Khi cánh cửa sắt đóng lại, Mã Duyệt mới nói nhỏ: "Cám ơn."
Văn Nhân Mục Nguyệt không nghe thấy hai từ này.
Mã Duyệt biết Văn Nhân Mục Nguyệt không cần phải nói ra chân tướng sự việc.
Sở dĩ Văn Nhân Mục Nguyệt nói với cô ta chính là không hy vọng cô ta cảm thấy tội lỗi mà tự sát.
Văn Nhân Mục Nguyệt miêu tả mình như một ác nhân chỉ vì một lý do: cho người khác một lý do để sống.
Cô ấy chính là nữ thần không gì không làm được.
Thế nhưng cô ấy có tình cảm.
…………………………
Vì đêm qua, không phải nói là rạng sáng ngày hôm nay bận rộn quá nhiều việc nên Tần Lạc, Jesus và Hồng Phu không quay về nhà, Bát Mặc Cư có nhiều phòng trống, bọn họ đã ngủ lại.
Tần Lạc có cảm giác ngủ rất thoải mái, khi hắn mở mắt ra thì phát hiện đã mười hai giờ trưa.
Sau khi rửa mặt xong, Tần Lạc liền đi tìm Văn Nhân Mục Nguyệt nói chuyện.
Ngay khi vừa tới phòng khách, Tần Lạc đã nghe thấy giọng nói của Văn Nhân Chiếu.
"Chị, sao có thể như vậy? Sao Mã Duyệt có thể là hung thủ? Không phải chị ấy là tâm phúc của chị sao? Hơn nữa chị ấy còn là người ông chọn cho chị mà." Giọng nói của Văn Nhân Chiếu có vẻ sốt ruột. Xem ra Văn Nhân Chiếu có tình cảm với Mã Duyệt: "Nhà chúng ta đã nuôi dưỡng Mã Duyệt trưởng thành, nhà chúng ta cùng cấp tiền cho chị ấy học hành, cũng là ông sắp xếp chị ấy làm trợ lý cho chị. Sao chị ấy có thể phản bội chúng ta? Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Văn Nhân Mục Nguyệt không có ý trả lời vấn đề này, nàng chỉ ngồi ăn cơm.
"Chị, em van chị. Chị hãy nói thật xem Mã Duyệt bây giờ như thế nào rồi? Chị ấy có việc gì không? Chị không giết cô ấy chứ?"
Ngược lại với sự mong đợi của Văn Nhân Chiếu, Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn im lặng.
"Chị, em mặc kệ, chị không thể giết Mã Duyệt."
"Văn Nhân Chiếu, câm miệng cho anh." Tần Lạc bừng bừng tức giận đi vào.
Văn Nhân Chiếu quay người, nhìn thấy thái độ hung hăng đi vào của Tần Lạc, hắn sợ hãi lùi lại sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Anh rể, anh làm gì vậy? Sao anh lại tức giận như vậy?"
"Tại sao anh lại tức giận như vậy sao? Anh còn muốn ra tay đánh em nữa đó." Tần Lạc chỉ hận rèn sắt không thành thép, hắn quát to: "Em còn lương tâm không hả? Em có động não cái đầu *** chó của em không hả? Chằng lẽ ngay cả chị ruột mình mà em còn không tin sao? Vì một người phản bội mà em chạy tới chất vấn người hiểu rõ em nhất trên cái thế giới này sao?"
"Em có biết sau khi em bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì không hả? Em có biết chị em vì muốn cứu em đã làm gì không hả? Chị em suýt chút nữa bị Mã Duyệt bắn chết, em có biết hay không? Chị ấy suýt chút nữa bị bom nổ chết, em có biết hay không? Nếu chị ấy không đi cứu em, bây giờ em đã nổ tan các, còn mặt mũi đứng đây bắt nạt chị em sao?"
"Anh rể, em …" Văn Nhân Chiếu bị Tần Lạc quát mắng một trận, gương mặt nhỏ nhắn đõ bừng, hắn muốn nói điều gì đó nhưng không nói nên lời, hai mắt đỏ, nước mắt rơi xuống.
"Xin lỗi." Tần Lạc quát nhỏ.
"Chị, em xin lỗi." Văn Nhân Chiếu đứng sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt nói nhỏ.
"Nói to lên. Em ngủ như lợn lâu như vậy nên không còn cả sức nói chuyện hả?" Tần Lạc mắng lại.
"Chị, em xin lỗi, em sai rồi." Cuối cùng Văn Nhân Chiếu cũng nói to. Hắn biết Tần Lạc không thích đàn ông động một tý là khóc nhè như phụ nữa nên hắn vội vàng dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt mình.
"Cút đi." Tần Lạc quát. "Mã Duyệt đang bị giam trong mật thất, em hãy tự đi nói chuyện với cô ta."
"Dạ, anh rể." Văn Nhân Chiếu trả lời rồi chạy nhanh ra ngoài. Hắn cảm nhận được dáng vẻ thật sự đáng sợ của Tần Lạc khi nổi giận.
"Thằng ranh này thật đáng đánh." Tần Lạc thở hổn hển nói rồi ngồi xuống ghế đối diện với Văn Nhân Mục Nguyệt, cầm bát đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc không nói.
Sau khi Tần Lạc ăn nửa bát cơm, hắn cảm giác có gì đó không ổn.
Tần Lạc ngẩng đầu hỏi: "Làm gì mà em nhìn anh chằm chằm vậy?"
"Hạt cơm." Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng giơ tay lấy hạt cơm trên má Tần Lạc, cử động dịu dàng như người vợ hiền.