Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1144: Nguyền rũa!

Một lát sau Bullet đi tới, nói với Tần Lạc: "Người phụ nữ đó quá độc ác, cắn đứt hai ngón tay của người đàn ông- Chúng ta có cần tách bọn họ ra không?""


"Tách ra? Vì sao phải tách ra?" Tần Lạc hỏi ngược lại.Ban đầu khi Lâm Hách Uy vứt bỏ vợ con, không phải ông ta muốn sống với cô ta sao? Bọn họ bỏ ra chín tệ mua giấy chứng nhận kết hôn, vì sao phải tách bọn họ ra?


Bullet sững sờ một lát rồi quay người bước đi. Bullet đã nhận ra tâm trạng hôm nay của ông chủ rất không tốt- Điều quan trọng hơn cả là ông chủ hy vọng hai người bọn họ tự giết lẫn nhau, hy vọng hai người tự đi tìm cái chết.


Ông chủ bảo mình chuyển hai người vào cùng một chỗ chính là tiễn bọn họ đi tìm cái chết.
"Tần, anh muốn giết chết bọn họ sao?" Jesus đi tới hỏi.
"không" Tần Lạc cười nói.


"Oh, my god, Anh không nên chê cười tôi. Điệu cười của anh trông chẳng khác nào một ác ma" Jesus nói: "Tần, bình thường anh không cười như vậy".
"Hôm nay tôi rất tức giận. Tôi không cười được, Anh có thích cái cảm giác đó không?"
Tần Lạc tức giận hỏi.


"Nhưng có tức giận cũng không thể nghĩ cách giải quyết vấn đề" Jesus khuyên nhủ, "Muốn cởi chuông cần người buộc chuông. Có cần tôi đi nước Mỹ một chuyến không? Tôi nghĩ tôi có thể tìm được mẹ của Lâm tiểu thư. Chúng ta có thể biết được câu trả lời đầy đủ. Nhất định bà ấy biết gì đó nếu như chúng ta có thể tìm được bà ấy".


"Đừng. Tuyệt đối không được" Tần Lạc vội vàng xua tay nói Bây giờ mỗi khi nhắc tới nước Mỹ, Tần Lạc có một tâm trạng hoảng loạn. Hoàng Đế biến thái kia vẫn còn đang ở nước Mỹ. Nếu Jesus đi, anh ta còn sống quay về không? Lúc này Jesus không chỉ là con tốt thí có thể hy sinh bất kỳ lúc nào mà còn là một người bạn, một chiến hữu thân thiết


"Chúng ta cứ ở Trung Quốc, thật ra tôi muốn xem chúng còn chiêu gì nữa đây? Cứ như vậy mà xong sao?"
"Tần, anh cần tỉnh táo lại"- Jesus nói


"Bây giờ tôi rất bình tĩnh" Tần Lạc nói Khi nhớ tới dáng vẻ khóc mà không khóc được của Lâm Hoán Khê. Tần Lạc chỉ muốn giết người. Hắn đã nghĩ chính tay mình đâm thủng một trăm tám mươi lỗ trên người đôi cẩu nam nữ này nhưng hắn thật sự không thể làm được.


Hắn có thể giết chết Tôn Lệ nhưng hắn tuyệt đối không thể giết chết Lâm Hách Uy. Cho dù Lâm Hách Uy có đáng hận cỡ nào đi nữa, ông ta vẫn là cha của Lâm Hoán Khê, là con trai của Lâm Thanh Nguyên. Bọn họ hận ông ta, thậm chí chỉ muốn ông ta chết nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn người giết chết Lâm Hách Uy là Tần Lạc hắn.


Ông ta không còn tính người, là con chó điên.
Chẳng lẽ mình cũng muốn làm một người giống như ông ta sao? Tần Lạc tuyệt đối không muốn bàn tay mình dính máu của cha Lâm Hoán Khê, cho dù nàng có nhận người cha này hay không.


Chính vì vậy Tần Lạc lựa chọn cách nhốt hai người chung một lồng sắt hơn nữa còn chúc bọn họ "đầu bạc răng long".


"ồ" Jesus gật đầu: "Anh phải biết rằng. Chuyện đã có chuyển biến. Bây giờ tất cả giới phóng viên đang tìm ông ta, còn cả đám cảnh sát ở sau nữa, Lúc này chúng ta không thể làm tổn thương ông ta. Hay chúng ta hãy thả ông ta ra đi?"


"Thả ra?" Tần Lạc cười nói: "Tại sao lại thả ra? Nếu như thả ra, không phải sẽ mắc bẫy những người đó sao?"


"Đương nhiên. Tôi chỉ nói thế thời mà" Jesus nhứn nhứn vai nói "Tôi chỉ sợ anh trứng kế. Nếu như anh đã suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi Anh biết đó. Trước kia tôi đã làm sát thủ hơn nữa cũng không tệ nên nếu như anh cân điều gì, tôi cực kỳ vui lòng được dốc sức".


Tần Lạc hiểu ý Jesus. Nếu như hắn muốn giêt người, có thể giao cho Jesus xử lý. Thế nhưng bây giờ Tần Lạc không cần làm chuyện này, hắn xua tay nói: "Tạm thời không cần thiết. Thế nhưng tôi có một chuyện phiền phức cần anh giúp đỡ"


Tần Lạc biết Lâm Tỏ đứng ra giải thích chuyện này, đơn giản chỉ có hai mục đích. Thế nhưng bà ấy còn tình cảm với Lâm Hách Uy, hy vọng gây áp lực lên hắn khiến hắn có thể thả người. Thứ hai bà ấy biết Lâm Hách Uy bị bắt cóc, muốn nhân cơ hội này mượn đao giết người, giết chết Lâm Hách Uy.


Thế nhưng với suy đoán củamình. Tần Lạc cho rằng khả năng thứ hai lớn hơn nhiều.


Thế nhưng khi trang mạng đãng bài "bùng nổ" cùng với lời Khá của Tôn Lệ, đã nhắc tới một thông tin về Lâm Tỏ Khiến Tần Lạc chú ý. Trước đây Lâm Tử làm việc ở một viện nghiên cứu Trung Y. Bàlà người cực kỳ yêu thích công việc nghiên cứu.


Bà ấy cũng là một thầy thuốc? Cùng là đồng nghiệp với mình?
Tần Lạc lấy di động, bấm gọi một số vànói: "Hãy giúp tôi điều tra một việc"


Sô pha màu trắng, tường màu trắng, ngay cả rèm cửa sổ cũng màu trắng. Màu trắng là màu chủ đạo của đồ đạc bày biện trong phòng. Màu trắng của cái kệ chứa những chai lọ to nhỏ đủ màu. Màu sắc của những cái chai đấy chính là sự tô điểm duy nhất cho căn phòng.


Trước bàn một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu trắng, đeo kính đen đang ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính vẻ mặt tàn khốc, lạnh lùng, giống như cô ta có thâm thù đại hận với chiếc máy tính trước mặt vậy.


Tóc ngắn, trên tai và cổ không đeo bất kỳ vật trang sức nào. Trên cổ tay chỉ là một chiếc đồng hồ điện tỏ cũ- Có lẽ đây chính là vật phẩm trang sức duy nhất trên người người phụ nữ.


Liếc mắt nhìn qua thì thấy đây chỉ là một người phụ nữ rất bình thường nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ gương mặt của cô ta, sẽ phát hiện thật ra đây là một người có gương mặt rất đẹp, một người thực sự là mỹ nhân hại người, chỉ có điều không trang điểm, không ăn mặc tươm tất ngồi trong một thế giới màu trắng giống như một cuồng nhân khoa học hay một nữ kỹ thuật viên, hoàn toàn không gây cho người Khác một cảm giác là người đẹp.


"Chết đi. Các người hãy chết hết đi. Người phụ nữ lẩm bẩm, sắc mặt cô ta không dữ tợn không thù hận mà ngược lại có một cảm giác cực kỳ bình tĩnh. Thế nhưng một gương mặt như này mà lại có câu nói độc ác đó càng Khiến người ta thêm phần sợ hãi, một cảm giác rất quỷ dị.


Giống như cô ta trúng tà, cô ta hoàn Toàn không biết bản thân mình đang nói điều gì.
Oe oe
Trên bàn của cô ta có một cái bình thủy tinh. Trong bình thủy tinh có một con ếch xanh to đang nhảy, kêu oe oe.
Người phụ nữ cau mày rồi đột nhiên cô ta thò bàn tay vào trong bình, bắt con ếch to ra ngoài
Dùng sức.


Lại dùng sức.
Phụt
Cái bụng con ếch bị phá, máu, nước chảy ra. Chất lỏng bay vào miệng bình, rơi xuống nước, dính vào quần áo người phụ nữ, lên mặt loang lổ, trông giống như một ác quỷ mới ăn thịt người xong.


Ruột nội tạng của con ếch theo khe hở ngón tay cô ta trượt ra ngoài chất lỏng dinh dÍnh, khiến người ta không dám nhìn.
Đương nhiên cô ta không nhìn.
Trong khi làm chuyện này, ánh mắt người phụ nữ vẫn dán vào màn hình máy tính, sắc mặt vô cùng chăm chú.
Cạch cạch
Có người gõ cửa bên ngoài


Người phụ nữ nhìn qua bức tường thủy tinh trong suốt nhận ra người quen, cô ta liền bấm chiếc đồng hồ điện tử ở cổ tay. Bức tường thủy tinh tự động chạy sang hai bên, xuất hiện một cửa phòng tự nhiên.


Đợi khi người khách vào bên trong, người phụ nữ lại bấm chiếc đồng hồ điện tử. Một lần nữa bức tường thủy tinh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Người phụ nữ lại bấm một cái nút màu đỏ Khác, bức tường thủy tinh vốn trong suốt lập tức rơi vào trạng thái bị ma sát. Từ bên trong không nhìn thấy bên ngoài mà từ bên ngoài cùng không thể nhìn thấy bên trong.


Người mới vào là hai người, một nam, một nữ. Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, mặc một bộ trang phục nữ nhân viên văn phòng đúng tiêu chuẩn. Người đàn ông mặc một bộ véc đen, vẫn một mực gọi dạ bảo vâng đi theo sau lưng người phụ nữ, trông có vẻ như người hầu của cô ta.


Người phụ nữ lấy một chiếc khăn tay trong ngăn kéo lau vết máu trên mặt sau đó rửa nước rồi mới đứng dậy đón khách.
Người phụ nữ tóc vàng dáng vẻ kiêu ngạo, từ sau khi vào trong cũng không thèm nhìn người phụ nữ quần áo trắng, cô ta thản nhiên đi tới ngồi xuống ghế sô pha.


Natasha nhìn lướt qua vết máu, chất dính trên quần áo, cổ và gương mặt vẫn chưa được lau hết của người phụ nữ bạch y, cười nói: "Có phải có một cảm giác cực kỳ hận không?"


"Đúng vậy" Người phụ nữ nói: "Tôi chỉ hy vọng anh ta chết. Ngày nào tôi cũng nguyền rủa cho anh ta chết. Tôi đồng ý gia nhập tổ chức chính là vì ngày này".
"Tôi biết" Natasha nói: "Vì vậy tôi đã thành toàn cho cô. Coi như là thù lao cô làm việc nhiều năm cho tổ chức"


Người phụ nữ bạch y trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Tôi không hiểu"
"không hiểu gì?"
"Vì sao lại làm như vậy?"
"Cô có tin phật không?"
"không tin"Người phụ nữ trả lời dứt khoát
"Cô có tin tưởng trên thế giới này có cái gọi là duyên phận không?
"không tin"


Natasha cười rất vui vẻ nói: "Ban đầu khi tổ chức chào mời cô vì cô là người tài hoa nhưng không một ai ngờ cô lại có người con gái tốt như vậy",


"Tôi không có con gái" Đột nhiên người phụ nữ quát to giống như một con báo mẹ bị chọc giận vậy, "Tôi không có con gái. Sao tôi có thể sinh con gái cho thứ cặn bã như anh ta? Anh ta nằm mơ".


"Tùy cô muốn nghĩ thế nào Thì nghĩ" Natasha không Thèm quan tâm tới thái độ của người phụ nữ kia. Cô ta chỉ coi trọng kết quả, Là một quan chấp chính cấp năm, người Khác cũng chỉ coi trọng kết quả làm việc của cô ta: "không thể không nói, con bé tìm được một người chồng mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải kiêu ngạo vì người đàn ông của mình".


Natasha nhìn người phụ nữ, châm biếm: "Tôi và cô giống nhau, hàng ngày cũng đều phải nguyền rủa mong một người đàn ông chết đi".