Dương Thành không có buổi tối. Đây chính là một thành phố mà ban đêm còn náo nhiệt, sôi động hơn ban ngày.
Trước cửa khách sạn MG. một chiếc Mercedes màu đen lặng lẽ đỗ lại.
Một thanh niên đeo kính đi nhanh tới, mở cửa xe rồi ngồi lên vị trí trước tay lái.
"Dương thiếu gia" Người đàn ông quay đầu, khẽ chào.
"Lái xe" một giọng nói trầm trầm, nặng nặng đột nhiên vang lên. Trong chiếc xe tắt đèn tối om này. ở dãy ghế đằng sau có một thanh niên, tuổi tác vẫn còn trẻ đang ngồi ở đó.
"Dạ" người thanh niên đeo kính quay đầu lại. cẩn thận khởi động xe.
Khách hàng của MG đã tản mát ra về gần hết, lúc này chỉ còn một số khách hàng đi tản sang toàn nhà bên cạnh có quán cà phê mang tên "Thiên Thánh". Bọn họ khá tò mò khi nhìn thấy một chiếc BWM- Mercedes đỗ trước cửa MG.
Chiếc Mercedes chạy được một đoạn, khi chạy ngang qua một công viên rộng lớn. một lần nữa người thanh niên ngồi sau hô to: "Dừng xe".
Két!
Chiếc xe dừng lại. Người thanh niên đeo kính vội vàng xuống xe. vội vàng chạy xuống mở cánh cửa xe sau.
Người thanh niên ngồi dưới bước xuống xe. vỗ vỗ vai gã thanh niên đeo kính, mỉm cười móc một bao thuốc từ trong túi ra.
Sau khi tự mình rút ra một điếu thuốc, người thanh niên ném bao thuốc cho gã đeo kính.
"Phần thưởng của mày đó" Người thanh niên cười nói: "Mày không nên ngại ít. Khi ra ngoài tao vất vả lắm mới moi của chú được một bao. Khi tới Dương Thành đã bị bọn Đông Thắng cướp đoạt một lần nên bây giờ chỉ còn một bao này".
Gã thanh niên đeo kính nhận điếu thuôc lá, nhìn hai chữ "Đặc cung" vòng óng trên bao thuốc, cười hì hì nói: "Tạ ơn Dương thiếu gia ban thưởng. Loại thuốc này đặc biệt hiếm, chỉ có mấy vị Chân Long ở Yến Kinh mới được hút. Những tiểu bỏ sát phía nam như chúng tôi nào có cơ hội..."
Gã đeo kính cẩn thận cất bao thuốc "Đặc Cung" này vào trong túi sau rồi gã lại lấy một điếu Trung Hoa ở trong túi ra, châm lửa hút.
"Sao lại không hút?" Người thanh niên được gọi là "Dương thiếu gia" hỏi.
"Thuốc của Dương thiếu gia cho tôi, tôi không nỡ hút. ít nhất cũng phải hút trước mặt nhũng người khác, khi đó mới thật sự gây hiệu quả. Nếu như tới nơi tụ họp, ném bao thuốc này lên mặt bàn. Hì hì, có thể nói cực kỳ có thể diện. Gã đeo kính nịnh nọt.
"về điểm này xem ra mày cũng có chút tiền đồ đó" Dương thiếu gia thân thiết vỗ đầu gã đeo kính. Có vẻ anh ta rất thích gã đeo kính biết nịnh bợ này: "Chuyện lần này mày làm tốt lắm. Khi quay về nhà lão gia của tao. tao sẽ lấy hai bao tới cho mày".
"Cám ơn Dương thiếu gia" Gã đeo kính vui mừng nói. Trước tiên gã lấy bật lửa châm thuốc cho Dương thiếu gia sau đó mới tự châm điếu thuốc Trung Hoa trong miệng mình.
"Thiên Trạch, trò lần này khá được đó mày"" Dương thiếu gia tựa người vào thân xe. nhả một bụm khói thuốc, ngâng đâu nhìn những vì sao thưa trên bầu trời nói.
"Hì hì, rất hay. Xem ra rất hay. Coi như lần này Hoa Hạc kia đá trúng miếng sắt" gã đeo kính phá lên cười nói: "Một tên ma cà bông tới từ một nơi nhỏ bé mà tính tình không biết khiêm tốn, còn dám chơi Dương thiếu gia. Lần này phải để cho hắn biết chữ chết viết như thế nào. Chiêu mượn đao giết người này của Dương thiếu gia thật hay. Nếu là tôi thì dù có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra".
"Thiên Trạch, không được nói ra chuyện này. Tao hoàn toàn không liên quan tới chuyện này. dù thế nào cũng không liên quan tới chuyện này"" Dương thiếu gia âm trầm nhìn Ngô Thiên Trạch, cười nhạt nói.
"Dương thiếu, ngài yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với ai chuyện xảy ra hôm nay. Chỉ cần tôi nói ra ngoài nửa từ thôi, ngài sẽ khiến cho tôi sinh con không có mắt. Em gái của tôi sẽ trở thành kỹ nữ cho ngàn người cười" Lập tức Ngô Thiên Trạch phun ra lời thề son sắt.
"Tao không có cách khiến mày sinh con không có mắt nhưng tao có rất nhiều cách để bịt hai mắt của nó lại ..." Dương thiếu gia lạnh lùng nói. hàm răng trắng hiện trong bóng đêm. Nhưng rồi anh ta nhanh chóng lấy lại nụ cười của mình, vỗ vai Ngô Thiên Trạch nói:
"Thiên Trạch, mày cũng không nên nghĩ nhiều. Một khi tao đã giao cho mày làm chuyện này. đương nhiên là tin tưởng mày nếu không tại sao tao lại không tìm mấy người Đông Thắng? Không phải vì bọn họ không biết giữ mồm giữ miệng mà vì tao không tin".
"Cám ơn Dương thiếu gia" Ngô Thiên Trạch nói.
Dương thiếu gia rất hài lòng với thái độ của Ngô Thiên Trạch. Anh ta cười nói: "Mày cho rằng Hoa Hạc đạo diễn vở kịch hay này sao? Hắn mà xứng hả? Đó là vì bọn mày chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. ở trước mặt tao hắn chỉ nhưmột đôi giày rách mà thôi".
"Đúng đúng. Chúng tôi sao có thể so sánh với Dương thiếu gia. Trình còn kém xa. Chúng tôi cảm thấy mình chỉ là mấy tên nhãi nhép hò hét cả vũ mà thôi. Thật ra chúng tôi không đáng lọt vào mắt mọi người ..." Ngô Thiên Trạch này hiểu rất rõ đạo lý vuốt mông ngựa, không sợ nói bậy. chỉ sợ không nói mà thôi.
không thể không nói Ngô Thiên Trạch nói làm Dương thiếu gia này rất vui. Dương thiếu gia cười nói: "Vở kịch vui này do tên họ Tân làm đạo diễn, hắn cũng là diễn viên chính".
"Chỉ một cú điện thoại mà có thể gọi Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương đủ thấy hắn không đơn giản ... khi tôi đứng lẫn ở trong đám người vây xem, có người nói hắn là một trong Dương Thành Tam Kiệt. Dương Thành Tam Kiệt là quái thai của Dương Thành. Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương cực kỳ nổi tiếng trong vòng tròn, bọn họ có chính phe cánh của mình. Bọn họ thực sự không coi chúng tôi vào mắt. Thế nhưng còn một người mà gần như chúng tôi chưa từng gặp mặt. Nghe nói nhà hắn làm thầy thuốc, đúng không, một thầy thuốc? Dạng người này sao có thể được xếp chung với Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương? Những cái khác không nói. chỉ nói riêng bản tính trâu bò của Tôn Nhân Diệu, hai mắt như để trên đinh đầu như không nhìn thấy người khác vậy".
"Hắn quả thật là một thầy thuốc" Dương thiếu gia nói: "Cả nhà hắn đều là thầy thuốc".
"Vậy thì rất quái lạ" Ngô Thiên Trạch nhìn Dương thiếu gia với vẻ mong đợi. mong anh ta giải thích.
"Thế nhưng hắn không phải là một thầy thuốc bình thường" Dương thiếu gia nhớ tới cái bạt tay bỏng rát. trong mắt anh ta ngập tràn sự thù hận của tuổi trẻ. Gã Dương thiếu gia này là người rất giỏi che giấu tâm trạng, ánh mắt hiểm độc đó chỉ lóe lên rồi biến mất sau đó anh ta bình tĩnh nói: "Nếu như thế tao cũng không nhất định chiếm thế thượng phong so với hắn".
"Hùng mạnh vậy sao?" Ngô Thiên Trạch trợn tròn mắt nhìn.
"Đúng vậy" Dương thiếu gia chột dạ nói. Kỳ thật thời gian trước chính bản thân anh ta cũng không tin mình có thể đổi kháng được với Tần Lạc: "Lai lịch của cô gái bên người hắn ta còn lớn hơn nữa. Nói ra có thể hì dọa chết người đó".
"Dương thiếu gia, ngài nói nhanh lên. Cô gái đó dù trông rất xinh đẹp nhưng tôi thật sự không thể nhận ra cô ta có thế lực gì chống lưng, quần áo rất bình thường mà, lái một chiếc xe bình dân. Ngài cũng biết đó. chúng tôi thật sự cũng biết một vài thứ trong cái vòng tròn này. Nếu như tham gia tụ hội mà ngay tôi lái chiếc xe Mercedes cũng rất mất mặt không dám đi đó".
"Thôi, hôm nay cho mày mở mang tầm mắt" Dương thiếu gia vẫy tay nói với Ngô Thiên Trạch. Ngô Thiên Trạch ghé tai sát vào, Dương thiếu gia thì thào một cái tên.
Ngô Thiên Trạch há hốc mồm. gã nói vẻ cực kỳ khó tin: "Hùng mạnh vậy sao? Vậy cô ta tới Dương Thành này làm gì? Lại còn lái một chiếc Golf nữa, không phải là trêu chọc người ta sao?"
"Những chuyện khác mày không cần biết" Đương nhiên Dương thiếu gia không thể nói ẩn tình của chuyện này cho Ngô Thiên Trạch nghe. Dù gì đi nữa anh ta cũng là một phần của ẩn tình đó. hơn nữa một bộ phận không tốt đẹp gì cho lắm".
"Dạ dạ" Ngô Thiên Trạch gật đầu nói: "Vậy không phải lần này Hoa Hạc chết chắc rồi sao?"
"Đương nhiên là vậy rồi" Dương thiếu gia tự phụ nói. "Nếu là bình thường, có thể Vương gia sẽ không chấp nhặt với hắn ta. Nhưng vấn đề là lúc này trong Vương gia đã xuất hiện sự bất đồng, người ta phải tìm một cái cớ để đè nó xuống. Hoa Hạc này đã chủ động dẫn xác tới. hơn nữa là một con cá không nhỏ mà".
"Cao, thật sự rất cao kiến. Cao như mười tám tầng lầu vậy" Ngô Thiên Trạch giơ cao ngón tay cái tán thường Dương thiếu gia. "Dương thiếu có biết cô gái Vương gia kia không? Nếu như không tại sao ngài lại giúp hắn?""
"Biết, đương nhiên là biết" sắc mặt Dương thiếu gia cứng đó nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Thế nhưng tuyệt đối không phải quen biết theo kiểu bạn bè, không phải bạn bè thì chính là kẻ thù."
"Vậy Dương thiếu gia ngài.."
"Theo như tao thấy mày không cần tìm hiểu rõ" Đột nhiên Dương thiếu gia có vẻ tức giận trước câu hỏi của Ngô Thiên Trạch. Con mẹ nó. những vấn đề khác mày không hỏi. hết lần này tới lần khác mày chi chạm vào vết thương lòng. Đầu mày có bệnh hả?
"Dạ dạ"Ngô Thiên Trạch đã nhận ra Dương thiếu gia có vẻ tức giận, gã nhỏ giọng nói: "Dương thiếu gia. vậy bây giờ tôi phải làm gì?"
"Mày không cần làm gì cả. chỉ cần quan sát là được. Việc mày cần làm đã làm xong rồi. Bây giờ là lúc chúng biểu diễn" Dương thiếu gia nói: "Chỉ đáng tiếc là".
"Đáng tiếc gì?"
"Đáng tiếc hai quân cờ Hoa Hạc và Du Phi Dương kia" Dương thiếu gia ném tàn thuốc xuống mặt đường, dùng đế giày di nát. "Vốn chuẩn bị dùng rồi vứt đi, không ngờ hai chú cháu nhà này thật sự cực kiên quyết. cho dù chết cũng không chịu khai ra người chủ mưu. Đúng là vì tiền bạc, câu nói này thật không sai".
"Hừ. Dương thiếu gia. nếu như hắn khai ra thì sao?"
"Nếu như mày là Du Phi Dương, mày sẽ làm thế nào?" Dương thiếu gia nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên Trạch hỏi.
"Tôi nhất định sẽ giống như Du Phi Dương: Ngô Thiên Trạch cười nói.
"Hừ" Dương thiếu gia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là bất mãn vì hai giây chần chừ của Ngô Thiên Trạch. "Nếu như lần này Du Phi Dương không chết, tao sẽ đảm bảo phú quý cả đời này của hắn".