Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1106: Niêm phong khách sạn!

Thật ra suy nghĩ của Hoa Hạc cực kỳ đơn giản.


Trước tiên gã gọi điện thoại cho người đập phá xe của hai người Tần Lạc. Khi hay người Tần Lạc đang tranh cãi với đám bảo vệ cực kỳ bại hoại này không có kết quả, chính Hoa Hạc sẽ xuất hiện, các nhân viên bảo vệ sẽ lập tức kéo kẻ chết thay đã sớm sắp đặt ra ngoài rồi cuối cùng là bồi thường tiền xe.


Như vậy hình tượng của gã trong lòng Vương Cửu Cửu không phải chỉ thoáng chốc vụt lớn, cực kỳ quang minh, vĩ đại sao?


Có người phụ nữ nào mà khi gặp chuyện bất trắc không có khát vọng một anh hùng cao lớn, anh tuấn, bách chiến bách thắng xuất hiện không? Có người phụ nữ nào mà trong giấc mơ của mình nằm mộng thấy mình đang cưỡi bạch mã với Vương Tử chứ không phải với một tiểu tử kiết xác. yếu đuối không?


Hàng có thể so với hàng nhưng người so với người chỉ có chết mà thôi.


Mặc dù tình cảm của Vương Cửu Cửu và thẳỊig nhãi họ Tần này rất tốt nhưng sau chuyện này, một Tần Lạc mềm yếu. không năng lực nhất định sẽ khiến Vương Cửu Cửu dao động. Trong khi đó sau khi mình đã đột phá, tạo được ấn tượng tốt đẹp. sau này mình tiếp tục dùng thêm một vài thủ đoạn nữa, nhất định sẽ được ôm người đẹp trong lòng.


Ngay khi biến đổi bất ngờ đầu tiên xảy ra. Tần Lạc ra tay đánh người. Hoa Hạc không ngờ thằng nhãi này có thân thể lợi hại như vậy.
"Thảo nào hắn ngông cuồng như vậy thì ra hắn thật sự có năng lực" Hoa Hạc đứng nhìn qua cửa sổ nhìn biến cố dưới bãi đỗ xe. nói vẻ giễu cợt.


Du Phi Dương là người thông minh, ngay lập tức anh ta nói một câu Hoa Hạc rất thích nghe: "Cái dũng của kẻ thất phu. Đánh sáu người thì không có vấn đề nhưng sáu mươi người thì sao? Sáu trăm người thì sao nào?"
"Bây giờ tao ra ngoài không thích hợp" Hoa Hạc nói.


Vì vậy một suy nghĩ nảy sinh trong đầu Du Phi Dương. Anh ta sai người làm chút chuyện mờ ám khiến sự việc náo loạn này rơi vào lỗ tai Trương Đức Quý đang ẩn trong căn phòng chữ Mai. Trương Đức Quý và chú anh ta, ông chủ MG, Duy Nguy có quan hệ khá thân thiết. Nếu như cho Trương Đức Quý biết có người tới gây chuyện ở MG, nhất định Trương Đức Quý sẽ không bỏ qua.


Quả nhiên Trương Đức Quý không hiểu đầu cua tai nheo sự việc dẫn theo hai thuộc hạ chạy xuống dưới.
Hoa Hạc liếc nhìn Du Phi Dương mà không nói gì, gã hiểu người này là do Du Phi Dương sai bảo.
Thế nhưng đây cũng chính là điều Hoa Hạc muốn.


Trước tiên bắt, tống thằng nhãi này vào giam trong cục cảnh sát sau đó bảo Du Phi Dương lên tiếng yêu cầu giữ người không được thả, đợi tới khi Vương Cửu Cửu cẩu cứu khắp nơi nhưng không thể cứu được bạn trai ra ngoài, chính mình sẽ xuất hiện kịp thời ngăn cơn sóng dữ.


Con mẹ nó. không ngờ thằng nhãi này lại tàn nhẫn tới mức này. ngay cả cảnh sát nó cũng đám đánh.
Một lần nữa kế hoạch của Hoa Hạc thất bại khiến sắc mặt gã âm trầm như có thể vắt ra nước.


Hoa Hạc có cảm giác rằng hình như chuyện này đang phát triển về một hướng không thể khống chế được nữa.
Sau tiếng tiếng còi xe cảnh sát liên tục vang lên, một người có thể làm cho Trương Đức Quý khom người khúm núm xuất hiện đi nhanh tới nắm tay thằng nhãi đó...
"Ông ta là ai?" Hoa Hạc lạnh lùng hỏi.


"Là Trần Hữu Thiện, cục trưởng cục công an" Du Phi Dương hít một hơi thật sâu. Trần Hữu Thiện không như Trương Đức Quý. đó là nhân vật tai to mặt lớn quản lý công an cả thành phố này. Trần Hữu Thiện có quan hệ xã giao với chú của anh ta nhưng không quá thân thiết. không phải chú anh ta không muốn mà người ta vẫn chưa muốn coi chú anh ta thành nhân vật được coi trọng. Một người có thể ngồi lên vị trí đó. xung quanh có biết bao người đi theo nịnh nọt. liệu có tới lượt ông chủ một khách sạn không?


Một cú điện thoại có thể triệu được Trần Hữu Thiện tới. thằng nhãi này thật sự có cái để kiêu ngạo.
"Hoa thiếu gia, sợ rằng chuyện này không có kết quả tốt đẹp" Du Phi Dương cười nói. một thái độ rất phớt tỉnh nhưng thật ra trong lòng anh ta cực kỳ căng thẳng.


"Yên tâm. tao sẽ ra tay" Hoa Hạc thản nhiên nói.
LÚC này Du Phi Dương mới thật sự yên tâm nhưng nụ cười trên môi dần biến mất.


Xe Vương Cửu Cửu bị đập nát, Tần Lạc đánh nhau với bảo vệ MG đã nhanh chóng lọt vào tai mấy người Tân Uyên Như, trên gương mặt người nào người ấy đều xuất hiện sự vui vẻ không cần che giấu.


Tần Uyển Như bỏ đũa xuống nói: "Cửu Cửu là bạn học của chúng ta. Bây giờ cô ấy xảy ra chuyện, chúng ta không thể không qua tâm. Tôi đề nghị mọi người xuống dưới xem thế nào".


Đề nghị của Tần Uyển Như được tất cả bạn học ủng hộ vì vậy bọn họ đã rời khỏi phòng ăn. xuống lầu, đứng "quan tâm" từ xa.


"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Chỉ một chiếc xe bị đập mà cũng đám tới gây chuyện với người ta" Tần Uyển Như đương nhiên biết ông chủ của khách sạn này. Nay cô ta nhìn thấy có người tới gây chuyện nên cực kỳ tức giận.


"Đúng vậy. Thảo nào xe bị người ta đập nát. vấn đề quan trọng là đắc tội với nhiều người".
"Chỉ bằng vào cái miệng thúi của anh ta. bị người ta đập bể xe cũng đáng đời. Tại sao Vương Cửu Cửu lại thích loại đàn ông không có khí chất như này nhỉ?"


Bọn họ rất vui vẻ. bọn họ rất cao hứng nhưng vì bọn họ là bạn học cùng lớn nên sự cao hứng, sự vui vẻ của bọn họ phải kìm nén xuống một chút.
Loại mùi vị này thật sự không dễ chịu gì.


Mọi người mồm năm miệng người bàn tán châm chọc, công kích, nhục mạ nhưng trong khi đó Lý Mạn và Trương Ngọc không cùng nhóm với Tần Uyển Như nên khi hai người không tham gia vào hàng ngũ này.
Tần Lạc đánh bảo vệ. tâm trạng bọn họ cực kích động.
"Anh ta muốn chết, anh ta muốn chết" mọi người nói.


Tần Lạc đánh, bọn họ càng kích động.
"Hắn chết chắc rồi. chết chắc rồi" Mọi người cùng nói.
Tần Lạc ..Tần Lạc bắt tay cục trưởng Trần Hữu Thiện, bọn họ trầm ngâm không lên tiếng.
Tần Lạc không bị thương khiến nỗi lo trong lòng Trần Hữu Thiện vơi đi phân nửa.


Trần Hữu Thiện nhìn đám người năm ngổn ngang trên mặt đất hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"


Tần Lạc dẫn Trần Hữu Thiện đi tới trước mặt chiếc Volkswagen-Golf của Vương Cửu Cửu bị đập nát. nói: "Tôi cùng với bạn gái của mình ăn cơm bên trong, khi đi ra ngoài thì xe bị đập nát như này. Tôi tìm bảo vệ hỏi tình hình, không ngờ bọn họ vừa nghe đã chửi mắng, lại còn động chân động tay với bạn gái tôi. vu cho chúng tôi đánh người".


Tần Lạc thật sự cũng là tay hiểm độc. Chỉ một câu nói "Động chân động tay với bạn gái tôi" gần như đã tuyên án tử hình đối với đám bảo vệ này rồi.


Quả nhiên sau khi nghe Tần Lạc nói xong, hai hàng mi Trần Hữu Thiện dựng đứng, ông ta nói: "Cậu yên tâm. Tôi sẽ không để cho người tốt chịu oan ức. cũng không để cho kẻ xấu ung dung tự tại bên ngoài".
Trần Hữu Thiện hiểu quá rõ thân phận của Tần Lạc.


Bây giờ có người đám đùa bỡn với bạn gái của hắn vậy không phãi đốt đèn lồng đi wc. muốn chết sao?
Hơn nữa Trần Hữu Thiện cũng hiểu rằng nếu như hôm nay không giải quyết cho Tần Lạc một sự công bằng, ngày mai. không ngay đêm nay sẽ có rất nhiều người tìm ông ta nói chuyện.


Tần gia không có người nào tiến vào quan trường nhưng trong quan trường có bao nhiêu người nhận ân huệ của Tần gia?
Một người dùng y thuật cứu tính mạng người khác. Điều này cần làm bao nhiêu chuyện mới đủ báo đáp?


"Đúng. Trần cục trưởng nói đúng. Trách nhiệm của chúng ta là gì? Chính là trừ bạo yên dân. Tất cả những băng nhóm, tổ chức bạo lực đều thuộc phạm vi thanh trừng của chúng ta. Tất cả người dân lương thiện đều là đối tượng bảo vệ của chúng ta. Phân cục Thiên Nguyên chúng tôi kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Trần cục trưởng. Tôi có thể dùng nhân cách của mình để cam đoan với Trần cục trưởng rằng chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp nhất" Trương Đức Quý chạy tới trước mặt Trần Hữu Thiện, gương mặt nghiêm nghị, giọng nói đầy chính khí.


Có câu nói như thế nào nhỉ? Người thông minh nhất nước Mỹ đều tập trung ở Wall Street. Người thông minh nhất Trung Quốc đều vào quan trường.
Trương Đức Quý có thể trèo lên vị trí này, đương nhiên y không thể là kẻ ngu xuẩn.


Ngay khi nhìn thấy Trần Hữu Thiện, xếp trưởng, thân thiết với thằng nhãi này. đáng vẻ cực kỳ căng thẳng. Trương Đức Quý. một kẻ cực giỏi nịnh nọt lập tức hiểu rằng thằng nhãi này chính là một kẻ giả trư ăn thịt hổ.


Ngay lập tức Trương Đức Quý nhảy ra, thay đổi thái độ. ôm chặt chân Trần Hữu Thiện.
Nếu không đợi khi người ta thu thập tàn cuộc, mình có muốn giãy dụa cũng đã muộn rồi.
Đáng tiếc anh chàng Tần Lạc này lại là người không thích bỏ qua kẻ thù. có thù tất báo.


Tần Lạc nhìn lướt qua Trương Đức Quý nói: "Sau khi chúngtôi báo cảnh sát. vị người tự xưng là phân cục trưởng phân cục Thiên Nguyên đã dẫn người tới. không cần hỏi ai đúng ai sai. đã lập tức cho người bắt tôi lại. Tôi lập tức giải thích tình huống với bọn họ nhưng bọn họ không nghe, cứ đòi bắt tôi mang đi".


"Trương Đức Quý" Trần Hữu Thiện quát to. nhìn Trương Đức Quý với ánh mắt đằng đằng sát khí


"Cục trưởng, hãy nghe tôi giải thích" Hai chân Trương Đức Quý mềm nhũn. Thằng nhãi này độc ác thật, đúng là thọc dao vào bụng người khác, hắn căn bản không khách sáo với người ta. không phải mình đã nhận thua rồi sao?


"không cần giải thích" Trần Hữu Thiện nói thẳng thừng: "Bây giờ anh bị cách chức tạm thời. Đợi khi tôi đều tra chân tướng rõ ràng, tôi sẽ tính sổ với anh".
"Cục trưởng, tôi…"
"Cút".


Trần Hữu Thiện nhìn chiếc xe bị đập nát, thầm thở dài. Những kẻ này quá xui xẻo. chọc vào người nào không chọc mà sao cứ chọc vào tiểu tử này?


"Cậu nói xem việc này nên xử lý thế nào?" Trần Hữu Thiện đi sát vào Tần Lạc, thì thào hỏi. Ý tứ của ông ta chính là: cậu muốn thế nào tôi sẽ phối hợp với cậu.


"Xe của tôi bị người đập nát, MG phải có câu trả lời" Tần Lạc cười tủm tỉm nói. Hắn không phải là người ngu ngốc, đương nhiên không cần chỉ dẫn cho một cục trưởng cục công an cần phải làm như thế nào nếu không lần này người ta giúp mình, lần sau người ta nhất định sẽ trốn tránh.


Thế nhưng hắn đã ám chỉ.
"Tôi hiểu rồi" Trần Hữu Thiện cực kỳ nhanh nhạy, ông ta vung tay nói: "Niêm phong khách sạn".