Người ôm Ly là phụ nữ, một người phụ nữ cực kỳ quỷ dị.
Cô ấy rất đẹp nhưng lại không chút quyến rũ, dáng người thon thả nhưng không khiến người ta cảm thấy nét gợi cảm.
Quần áo màu đen, ủng da màu đen, áo choàng dài màu đen.
Giống như nữ diễn viên trong phim "The Matrix" nhưng cô ấy không tự nhiên phóng khoáng như vậy mà càng giống như một sát thủ dạ hành thời cổ đại.
Cô ấy giống như một thanh bảo kiếm sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, hoa lệ, sắc bén, cực kỳ mạnh mẽ, sát khí bao trùm bốn xung quanh.
Bạn nhìn thấy cô ấy nhưng sẽ rất khó có ấn tượng với cô ấy. Bạn nhìn thấy cô ấy nhưng rồi bạn có thể dễ dàng quên cô ấy vì toàn bộ tinh thần phải nghiêm túc đề phòng sự nguy hiểm sắp tới.
Bạn có thể coi cô ấy như là một sát thủ, một thần chết, là người thu hoạch tính mạng nhưng tuyệt đối đừng coi cô ấy là phụ nữ.
Lúc này ánh mắt lạnh lùng của cô ấy dần trở nên dịu dàng.
"Ngốc quá." Cô gái nói. Cô dùng ống tay áo choàng nhẹ nhàng lau vết máu ở miệng Ly, giống như người mẹ đang lau chùi cho con mình khi ăn cơm dính hạt cơm vào mép, hoàn toàn không có ý ghét bỏ.
"Hay quá chị tới rồi." Ly lặp lại câu nói trước đó.
"Nhất thiết phải dùng tính mạng của mình đáp lại sao?" Cô gái lại hỏi. "Em chết rồi thì sao anh ta có thể hiểu tâm ý của em?"
"Không được nói …" Ly đau đớn nói. Máu tươi từ trong miệng nàng trào ra càng nhiều hơn.
"Chị không nói, em không nói. Anh ta lại giả ngu." Cô gái nói.
"Anh ta vốn ngu mà."
"Không phải anh ta ngu mà em ngu." Cô gái thở dài.
"Thả em xuống." Ly nói.
Cô gái giơ tay gạt một cái, hất toàn bộ vật dụng trên bàn xuống sau đó cô cẩn thận đặt Ly nằm trên mặt bàn.
"Nằm yên một lát, sẽ ổn thôi." Vừa nói cô gái vừa lấy từ trong người một chiếc bình nhỏ màu bạc, mở nắp bình, sau đó đổ chất lỏng bên trong bình vào miệng Ly.
Cô gái liếc mắt nhìn Trúc Bản Vô Tâm đang điên cuồng chém Tần Lạc, kinh ngạc hỏi: "Tại sao hắn cũng tới đây?"
"Không biết." Ly hút chất dịch từ trong bình, tinh thần nàng dần tốt lên hơn nữa thương thế trong người đã khá hơn, không bị thỉnh thoảng thổ ra từng ngụm máu tươi nữa.
"Xem ra anh ta tạm thời không chết được." Cô gái nói.
"Hãy mau cứu người …"
"Vậy trước tiên phải giết người đã."
Rầm rầm …
Bụi gỗ bay tán loạn, một người dáng nhỏ, lùn đứng dậy từ trong đống gỗ vụn.
Bá Tước nhảy lên liên tục mấy cái liền, nhảy qua dãy bàn, nhảy tới trước.
Loảng xoảng …
Bá Tước đứng trước mặt cô gái, sắc mặt lạnh lùng, hiểm độc nhìn cô gái trước mặt mình.
"Hoàng Hậu?" Bá Tước cười ha hả quan sát cô gái và nói: "Không ngờ hôm nay cô cũng tới đây. Hôm nay cực kỳ náo nhiệt."
"Tôi chỉ thích người khác gọi tôi là Quân Sư." Cô gái nhìn Bá Tước, sắc mặt thản nhiên, không yêu, không tức giận mà giống như đang nhìn một người chết.
"Tên cũng chỉ là một cách gọi mà thôi." Bá Tước nói ra vẻ không quan trọng. "Hơn nữa sau hôm nay cô không cần có tên nữa."
"Ông hãy thử tới xem sao." Quân Sư bình tĩnh nói, không quan tâm tới lời khiêu khích của Bá Tước.
"Người đều nói Hoàng Đế là đẹ nhất Châu Âu. Hoàng Hậu là đệ nhất Châu Á. Đệ nhất Châu Á thì sao nào? Chọn gã què làm tướng quân, chọn tới chọn lui, không phải chọn một con mèo ba chân sao?"
Bá Tước nhìn Ly nói: "Ngoại trừ dũng khí, các người còn cái gì hả?"
"Còn có thực lực." Quân sư nói: "Thực lực giết người."
"Vậy cần phải xem người bị giết là ai đã." Bá Tước xua tay nói. Chiếc bào trong tay ông ta không hiểu đã bay tới đâu đó rồi. Sức mạnh của chiếc ghế mới rồi, người bình thương tuyệt đối không thể chống lại được.
Tuy khi bị tấn công Bá Tước đang ở trên không, không thể nào mượn lực nhưng cuối cùng vẫn phải nói lực của đối phương cực mạnh, hơn nữa góc độ dùng sức cực kỳ tinh xảo.
Nếu như thay bằng người khác ném chiếc ghế dài, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả như vậy.
"Với ông cũng thế mà thôi." Quân Sư nói vẻ cực kỳ tự tin.
"Thật vậy sao?" Bá Tước liếc mắt nhìn ngón tay bị đứt của Quân Sư nói: "Vậy có chuyện gì xảy ra với ngón tay đó? Cô bị người yêu cắn đứt hả?"
"Ông quá nhiều lời." Quân Sư nói.
Mặc dù sắc mặt Quân Sư vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói vẫn bình thản nhưng sát khí trong ánh mắt của cô nàng càng lúc càng đậm đặc hơn.
Đây chính là vết sẹo của cô. Thời gian càng trôi đi, vết đau càng nặng nề.
Nó chưa từng khỏi hẳn cũng chưa từng hồi phục như cũ.
Cô đã từng khiến cho nó nát vụn, như một vết thương rách da thịt lúc nhúc giòi bọ. Chỉ có như vậy bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nhắc nhở bản thân: trên chiến trường không nên hút thuốc lá.
"Không nên hút thuốc lá trên chiến trường." Quân Sư nhẹ nhàng vuốt ve hộp thuốc lá trong ngực. Đây chính là món quà duy nhất của người đó tặng cô.
Không, là hai thứ.
"Không nên hút thuốc lá trên chiến trường." Đây chính là món quà đầu tiên và cũng chính là món quà quý nhất. Không có nó, không có Quân Sư.
"Thật vậy sao?" Bá Tước nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Có thể nhìn thấy người phụ nữ nổi tiếng là Hoàng Hậu khiến tôi vô cùng xúc động."
"Vậy bây giờ ông có thể đi chết chưa?" Đột nhiên Quân Sư lao người lên trước. Sau mấy bước chạy đà, cô nhảy vọt lên cao, thân thể bay lên không trung, một quyền hung hăng đánh xuống nện vào mặt Bá Tước.
Bá Tước cũng động.
Bá Tước bực tức gầm lên một tiếng, cũng nắm tay lại xông về phía Quân Sư.
Loảng xoảng …
Nắm tay hai người va chạm với nhau.
Khi nắm tay tiếp xúc với nhau Bá Tước cảm nhận được lực đạo rất lớn phát ra từ nắm tay Quân Sư.
"Một cô gái. Hơn nữa chỉ là một cô gái gầy gò, sao cô ta lại có khí lực mạnh như này?" Bá Tước chịu không giải đáp được câu hỏi này.
Kẹt kẹt kẹt …
Thân thể Bá Tước lùi lại sau mấy bước liền, ông ta gần như ngã xấp xuống đất.
Trong khi đó sát chiêu của Quân Sư lúc này mới chính thức bắt đầu. Sau khi đánh một quyền đẩy lui Bá Tước, hai chân Quân Sư hạ xuống đất, cô nhanh chóng đuổi theo Bá Tước đang lảo đảo lùi lại sau. Song quyền cùng xuất thủ như sóng to gió lớn, như sóng Trường Giang chấn động, kình phong ầm ầm, căn bản không cho Bá Tước có cơ hội thở.
Binh binh binh …
Quyền đối quyền, cước đối cước, một người liên tục tấn công, một người liên tiếp thối lui. Hai người đánh nhau túi bụi.
Xét từ tình hình trận đánh, đương nhiên Quân Sư đang chiếm ưu thế.
Dù gì đi nữa Quân Sư cũng chiếm ưu thế chủ động. Hơn nữa lúc này Bá Tước chỉ có thể phòng thủ, không có cơ hội trả đòn.
Thế nhưng Bá Tước cũng là người thông minh.
Ông ta biết luận về sức mạnh, bản thân mình không phải là đối thủ của Quân Sư nên lập tức chuyển sang thế giao tranh thật hư. Ngươi thật ta hư, ngươi hư ta thật.
Làm như vậy ông ta sẽ không bị rơi vào thế phòng ngự bị động như trước, liên tiếp bị đối thủ bức lui lại sau.
Loảng xoảng loảng xoảng …
Mỗi lần hai người đúng xuống đất đều giống như xe thiết giáp điên cuồng chạy tới. Tất cả những đồ vật dưới chân hai người đều bị giẫm nát vụn.
Phịch …
Nắm tay hai người một lần nữa va chạm. Thân thể gày gò của Bá Tước một lần nữa bắn lên không trung.
Người đang trên không trung nhưng đã kịp thời biến chiêu.
Hai chân Bá Tước duỗi ra, chạm mạnh vào tường, thân thể ông ta bắn ngược trở lại.
Vù …
Thân thể Bá Tước như một quả đạn pháo bắn ra ngoài, điên cuồng lao về hướng Quân Sư.
Quân Sư thuận tay cầm một cái bàn, sau khi quay tròn hai vòng trên đỉnh đầu, "vù" một tiếng, Quẫn Sư ném cái bàn về phía Bá Tước.
Răng rắc …
Quyền của Bá Tước đánh trúng cái bàn. Cái bàn bị đánh nát vụn, những mảnh gỗ vụn bắn ra bốn phía xung quanh.
Tiếp đó hai mắt Bá Tước như mở to, trợn trừng.
Bởi vì khi quyền của Bá Tước đánh vào cái bàn gỡ, Quân Sư đã nhảy người lên.
Khi thân thể Quân Sư bay lên giữa không trung, thân thể của cô xoay một vòng một trăm tám mươi độ.
Binh …
Mặt Bá Tước lại trúng một cước, thân thể ông ta lại bay ngược trở lại.
Đây chính là sự thảm hại.
Thực lực kém xa một cách thảm hại.
… …
Một đao.
Hai đao.
Ba đao.
Đây là lần thứ hai với Trúc Bản Vô Tâm, dùng ba đao mà không chém chết đối thủ. Lần thứ nhất chính là với Hoàng Đế, vì ba đao thất bại đó, Trúc Bản Vô Tâm đã trở thành chiến tướng của Hoàng Đế.
Gã tưởng rằng cả đời này gã sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh sỉ nhục như vậy nữa vì gã tuyệt đối không thể rút đao với Hoàng Đế, trong khi đó những người khác, không người nào có thể ngăn cản được ba đao của gã.
Mà cho dù có thể ngăn cản được cũng phải rớt mất một vài bộ phận.
Nhưng hôm nay một lần nữa Trúc Bản Vô Tâm lại nhận sự sỉ nhục này.
Hơn nữa tình hình lúc này giống với cuộc chiến với Hoàng Đế khi trước, ba đao đánh ra đều bị đối thủ nhẹ nhàng né tránh.
"Chỉ cần chém được của nó một miếng da cũng được." Trúc Bản Vô Tâm thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi né tránh đao thứ nhất, tim Tần Lạc đập thình thịch không ngừng nghỉ. Khi né tránh đao thứ hai, tim hắn vẫn đập thình thịch không ngừng. Khi né tránh đao thứ ba, Tần Lạc vẫn rất căng thẳng.
Ánh đao, ảo ảnh bay đầy trời khiến người khác phải sởn gai ốc, da đầu run lên. Hình như mỗi ánh đao đều là thật, mỗi ánh đao đều có thể chém hắn thành hai nửa.
Thế nhưng lúc này tâm trạng Tần Lạc cực kỳ căng thẳng.
Đặc biệt khi Tần Lạc nhìn thấy Quân Sư tới cứu Ly, hắn cực kỳ vui mừng tới phát điên, lúc này cho dù bảo hắn chết, hắn nhất định sẽ đồng ý.
"Rốt cuộc mày muốn chém người hay muốn chém quần áo của tao?" Tần Lạc không nhịn thốt lên. "Ai nấy đều bận bịu, mày không nên trì hoãn thời gian của mọi người, có được không?"
"Đáng chết." Trúc Bản Vô Tâm nổi cơn lôi đình. Thằng nhãi kia còn dám đứng đó châm chọc mình. Chẳng lẽ nó thực sự nghĩ rằng mình không chém được nó sao?
Một lần nữa Trúc Bản Vô Tâm lại rút đao.
Lần này Trúc Bản Vô Tâm không tấn công một cách tùy tiện. Hai ta gã nắm chặt thanh đao, giơ lên trên đỉnh đầu.
Ngưng thần bế khí. Khí dồn đan điền.
Thân ảnh hư ảo lay động sau đó bắn tới như tia chớp.
Lần này không phải là Nhất Đao Tứ Trảm mà là Nhất Đao Lưỡng Đoạn của Nhất Đao Lưu.
Nhất Đao Tứ Trảm dùng để tấn công cự ly ngắn còn Nhất Đao Lưỡng Đoạn dùng để đánh giáp lá cà.
Bổ xuống. Trường đao bổ xuống.
Vù …
Với kinh nghiệm của gã, khi hai người áp sát nhau, trường đao của gã sẽ cắt đứt thắt lưng của đối phương.
Đương nhiên đó chỉ là kinh nghiệm.
Lần này Trúc Bản Vô Tâm lại thất bại.
Đau bụng, cúi đầu. Một thanh chủy thủ cắm vào bụng.
"Chỉ có thằng ngu mới không đánh lại." Tần Lạc cười nhạt nói.