Baud cũng ngây người.
Mọi người đang nói chuyện thoải mái với nhau, tại sao cô ta đột nhiên nổi giận vậy nhỉ?
Tâm trạng lúc này của Ly không một ai có thể hiểu, ngay cả Tần Lạc.
Ly đi cùng Tần Lạc tới nước Mỹ không phải nhiệm vụ quốc gia giao phó mà chỉ vì hai người là bạn bè. Ly tình nguyện đi cùng Tần Lạc, nói cách khác, cho dù Tần Lạc không đưa nàng đi cùng thì Ly nhất định cũng đi với hắn.
Jesus bỏ đi, Hồng Phu cũng bỏ đi. Mặc dù lúc này nàng ở lại như nhất định Tần Lạc cảm thấy áy náy với nàng.
Bây giờ gã có tên Baud gì đó đột nhiên chạy tới đây nói quân nhân không nên tham dự vào chuyện này, như vậy nhất định Tần Lạc sẽ khuyên nàng rời khỏi đây.
Nàng có thể bỏ đi sao? Không thể nào.
Chính vì vậy Ly mới tranh nói trước Tần Lạc, nhất quyết từ chối đề nghị của Baud.
"Tiểu thư Long Ly, cô hẳn là hiểu rõ. Nếu như cố tình tham gia vào chuyện này, chúng tôi tuyệt đối không thể ngồi nhìn." Baud nói.
"Sau đó thì sao nào, các ngài muốn làm gì?" Tần Lạc không thích giọng nói đầy uy hϊế͙p͙ của Baud.
"Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối không thể cho công dân của đất nước mình bị tổn hại thân thể." Baud nói.
"Rất có ý tứ. Bọn chúng có thể giết tôi. Tôi không thể tự vệ sao?" Tần Lạc cười nhạt nói.
"Tần tiên sinh, đây chính là trách nhiệm của chúng tôi." Baud nói: "Nhưng quân nhân của nước khác tuyệt đối không thể tới nước chúng tôi thực hiện những hành vi mang tính chất tấn công người khác. Đây chính là pháp luật. Các người nhất định phải tuân theo."
"Vậy công dân của đất nước các ngài bắt cóc, vơ vét tài sản của người khác, sao các ngài không quan tâm?"
"Vơ vét tài sản?"
"… bắt cóc nhất định là để chiếm đoạt tài sản, bằng không chúng bắt cóc người làm gì hả?" Tần Lạc khẳng định. Câu nói sau Tần Lạc chỉ buột miệng nói ra mà thôi.
"Theo như tôi biết, các người cũng bắt giữ người của bọn họ." Baud cảm thấy việc tiếp xúc với gã thanh niên trước mặt mình rất khó khăn. Tại sao gã có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác? Chẳng lẽ gã hoàn toàn không làm điều gì sai trái sao?
"Đây chính là sự vu cáo." Tần Lạc tức giận phản đối. "Chúng dẫn theo người phụ nữ này tới Trung Quốc tìm giết tôi. Kết quả nhiệm vụ thất bại, khi chạy trốn, chúng đã bỏ lại người phụ nữ này. Tôi đi cả ngàn dặm đường tới đây trả lại người phụ nữ cho chúng. Bây giờ chúng đã dẫn người đi nhưng lại bắt giữ cô của tôi không chịu thả."
"Đây không phải chỉ là lần trao đổi con tin thất bại sao?" Baud phá lên cười. Gã này nói như mình cực kỳ vĩ đại. Gã là đấng cứu thế hay sao?
"Chúng tôi căn bản không tiến hành trao đổi." Tần Lạc nói: "Chúng không hề có danh dự. Còn nữa, hình như ngài rất thông thạo sự việc này."
"Tiên sinh, chúng tôi là FBI. Mặc dù bị anh chỉ trích là giả mạo nhưng chúng tôi biết bản thân mình là FBI. Chúng tôi biết nhiều cũng là chuyện bình thường."
"Một khi đã vậy tại sao các ngài không ngăn cản? Đó chính là hành vi phạm tội."
"Tiên sinh, việc này không thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi. Những hành động của bọn họ hoàn toàn không gây tổn thất cho đất nước chúng tôi."
"Còn có lợi ích lớn hơn nữa, phải không?"
"Tôi không thừa nhận." Baud nói: "Đương nhiên, anh có thể nghĩ như vậy."
"Các người coi thường người khác quá mức rồi đó." Tần Lạc nói.
"Tần Lạc tiên sinh, cá lớn nuốt cá bé. Từ cổ tới nay vẫn luôn không thay đổi." Baud cười nói: "Tiểu thư Long Ly, hãy đi theo chúng tôi một chuyến. Nếu như cô cố tình ở lại, chúng tôi không thể cam đoan bảo vệ an toàn cho cô."
"Cút!"
"Cút!"
"Cô làm như này chỉ chuốc lấy nỗi khổ cho mình mà thôi."
"Cút!"
"Vậy làm phiền rồi." Baud đứng dậy, hai thuộc hạ gã dẫn đến cố sức lay hai gã ngu ngốc đang nằm dưới đất nhưng không thể nào đánh thức bọn họ dậy. Baud nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh, có phải ngài muốn mời bọn họ ăn sáng không?"
"Rất hân hạnh." Tần Lạc đi tới, hắn đá vào mạng sườn hai người này. Lúc này hai người mới tỉnh lại.
"Các quý ngài, nếu như đã tỉnh ngủ rồi, chúng ta có thể về nhà." Baud nhìn hai gã thuộc hạ của mình với thái độ của cấp trên, giọng nói vẻ khôi hài thế nhưng trên mặt gã lạnh băng, không một nụ cười.
Teddy và Kevin từ chối đồng nghiệp dìu mình, cả hai vội vàng đứng dậy, đứng thẳng tắp trước mặt Baud.
"Quay về." Baud dẫn đầu mấy người đi ra cửa.
Bốn người đi theo sát Baud, cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định.
Lao xao …
Trước cửa phòng vẫn có rất nhiều người đang đứng. Bọn họ không vì cửa phòng đã đóng mà quay về phòng mình.
Bọn họ đang chờ đợi kết quả cuối cùng, có lẽ còn mong đợi một kết quả đặc sắc hơn nữa.
Thậm chí bọn họ còn mong muốn một cách độc ác: nếu như Tần Lạc và cô gái kia đánh hôn mê ba nhân viên FBI này nữa hay nói cách khác ba nhân viên điều tra FBI này làm chuyện gì đó với cô gái kia nhỉ?
Khi nhìn thấy mấy người an toàn đi ra, tâm trạng mấy người bên ngoài có phần tiếc nuối.
"Chúng tôi sẽ không hòa giải." Tần Lạc đuổi theo ra ngoài phòng, hắn đứng ở hành lang gào to.
Reger đi tới, ông ta hỏi Tần Lạc với sắc mặt "lo lắng": "Bác sĩ Tần, chuyện thế nào rồi? Bọn họ thật sự quá thô lỗ. Tôi nhất định sẽ phản đối vì thái độ này của bọn họ."
"Bọn họ muốn hòa giải với chúng tôi. Điều này tuyệt đối không thể được. Chúng tôi tuyệt đối không đồng ý." Tần Lạc quát to: "Có tiền thì sao nào? Tiền có thể đền bù thương tổn và tin thần con người sao."
Ly đứng ở trong góc nhìn Tần Lạc biểu diễn. Nàng vừa buồn cười vừa tức giận. Trong người nàng có một cảm giác không thể nhẫn nhịn được, chỉ muốn xông lên đạp vào mông Tần Lạc một cái.
"Dù bao nhiêu tiền cũng không. Chúng tôi cần sự công bằng."
Khi đi tới cửa thang máy, đám người Baud còn nghe thấy tiếng quát đầy vẻ căm phẫn giả tạo của Tần Lạc.
"Xếp, chúng ta bỏ qua cho chúng như vậy sao?"
"Buông tha cho chúng?" Baud cười nhạt nói: "Nếu như cô ta đi theo chúng ta thì mới tính là bỏ qua. Nếu như cô ta đã không muốn đi theo chúng ta, vậy hãy cho chúng chết cùng một chỗ. Bây giờ chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đi ăn đêm thôi."
Dù Teddy và Kevin không hiểu vì sao xếp của mình lại nói như vậy nhưng hai gã tin tưởng Baud.
Vì trên thế giới ngành công tác này có quyền lực nhất mà cũng thần bí nhất nên người của nó đương nhiên cực kỳ kiêu ngạo.
Cho dù bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ dẫn Ly đi, lại còn mất mặt, chịu thiệt trước đôi nam nữ Trung Quốc kia nhưng khi nghĩ tới tai họa sắp tới của hai người đó, tâm trạng Teddy và Kevin rất vui.
Mấy người hùng dũng oai vệ, hiên ngang lẫy lừng bước đi. Khi ra tới cửa đại sảnh, nhìn thấy Helen đang kiểm tra công việc ở bàn đón tiếp, Baud cố tình lên tiếng bắt chuyện.
"Tiểu thư xinh đẹp, tôi và đồng nghiệp chuẩn bị đi ăn khuya. Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?" Baud nâng kính, cười tủm tỉm nói. Từ lời nói và hành động của gã, không một ai sẽ nghĩ gã là một nhân viên đặc vụ FBI.
"Cám ơn. Đáng tiếc là tôi còn bận rất nhiều việc." Helen nói. Không phải cô ta muốn từ chối mà lúc này quả thật cô ta đang đau đầu nghĩ cách cải thiện ấn tượng của khách hàng về thái độ phục vụ của khách sạn.
"Thôi được. Lần sau gặp lại." Baud xua tay nói, gã quay người đi ra ngoài.
Thịch …
Baud nghe tiếng động sau lưng mình, gã lập tức quay người.
Kết quả Baud nhận ra cả Teddy và Kevin đang nằm thẳng cẵng trên mặt đất như thể cả hai cùng bị người đánh vậy.
"Hả …" Tiếng kêu sợ hãi của cô gái tiếp tân xinh đẹp vang lên.
"Có chuyện gì vậy?" Helen cũng trợn tròn nhìn tình cảnh trước mặt mình.
"Xảy ra chuyện gì?" Lúc này Baud chỉ muốn giết người. Trong khách sạn bị người ta đánh chết ngất là chuyện vô cùng mất mặt, nói một cảnh nhẹ nhàng ngất xỉu.
Chẳng lẽ chúng muốn cho người khác biết FBI chỉ là tờ giấy thôi sao?
Sau khi ứng phó với toàn bộ người quan tâm hay giả bộ quan tâm, một lần nữa Tần Lạc đi vào, đóng cửa lại.
Tần Lạc đi tới ngồi xuống bên cạnh Ly, nhìn nàng và nói: "Anh ta nói không sai. Em hẳn nên đi cùng với bọn họ."
"Đạy là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh." Ly tức giận nói.
Tần Lạc giơ tay véo gương mặt nhỏ nhắn của Ly, xoay đầu nàng khiến hai mắt nàng nhìn thẳng vào hai mắt mình, nói: "Tại sao em luôn thể hiện một dáng vẻ hung dữ vậy? Mặc dù đôi khi tôi giả ngu nhưng tôi thật sự không phải kẻ ngốc, sao tôi có thể không biết em ở lại là vì tôi? Em cũng biết tình hình bây giờ rồi đó, thật sự vô cùng nguy hiểm."
"…"
Nếu như Tần Lạc nói với giọng nói, vẻ mặt như thiếu nợ, rất có thể Ly đã tức giận vung dao nhưng khi Tần Lạc nói chuyện với một thái độ nghiêm túc, Ly không biết bản thân mình cần nói gì vì nàng là một cô gái thật sự không biết nói chuyện.
Tần Lạc bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly ra, tựa đầu vào vai nàng nói: "Cho tôi mượn chỗ dựa một chút."
Chuyện xảy ra liên tục mấy ngày nay khiến Tần Lạc thật sự mệt mỏi.
"Ừ." Ly nói nhỏ.
Ly cố gắng duy trì bờ vai để Tần Lạc có thể thoải mái tựa vào mình.
"Ly …"
"Ừ."
"Gọi em là Long Ly nhé?"
"…" Rất nhiều khi Ly cảm thấy trong mười câu nói của Tần Lạc thì có chín câu nhảm nhí. Nàng rốt cuộc không hiểu phụ nữ thích hắn vì cái gì?
"Mặc dù em nhìn gầy tong teo nhưng ngực em trông vẫn rất bự." Tần Lạc cười nói. Từ vị trí Tần Lạc gục đầu, hắn có thể liếc nhìn toàn cảnh ngực của Ly.
Dọc theo khe hở ngực là kênh rạch trắng nõn nà.
Phịch ….
Ly vung tay đấm vào bụng Tần Lạc khiến hắn ngã nhào xuống ghế salon.