Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1065: Nàng ta trọng yếu với anh như vậy sao?

Hoens yêu cầu Tần Lạc vào nhà, bởi vì quá kích động mà quên cả Tiểu Lưu…Tiểu Lưu chỉ có thể tự mình đi theo vào. Không có lỗ tai cùng miệng của y, bọn họ làm thế nào mà trao đổi với nhau được.


Đúng theo như lời Hoens vừa nói, trong phòng khách, tivi đang chiếu lại cảnh Tần Lạc cứu người ở bệnh viện.
Lúc này vừa mới phát đến cảnh Hoens phẫn nộ chỉ trích biện pháp cứu người của Tần Lạc là không thể thực hiện được, nói Tần Lạc không có y đức,…


Mặt Hoens đỏ bừng lên, xấu hổ nói: "Tần, một lần nữa tôi nói lời xin lỗi với anh."


Tần Lạc nghiêm mặt nói: "Hoens tiên sinh, ông không cần xin lỗi. Ông tuân thủ nghiêm cẩn tác phong của người thầy thuốc, có được nhân cách cao thượng của một học giả. Ông có thể đứng ra nói những lời này, chứng minh ông không thẹn với lương tâm của mình…hơn nữa, người Trung Quốc chúng tôi có truyền thống không thích khách khí giữa những người bạn tốt với nhau. Bởi vậy, tôi không muốn nghe được nhiều lời xin lỗi nữa. Những lời này sẽ kéo dài khoảng cách giữa chúng ta."


Nghe được phiên dịch từ Tiểu Lưu, Hoens khẩn trương nói: "Không, Tần, tôi không muốn kéo dài khoảng cách quan hệ giữa chúng ta…Tôi chỉ…tôi chỉ cảm thấy rất áy náy. Anh không thích nghe thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?"


"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu khẳng định. Nghĩ thầm, tiểu lão đầu này thật là đáng yêu mà…


"Tần." Hoens chỉ vào hình ảnh trên TV nói: "Anh làm thế nào vậy? Từ lúc về đến giờ tôi quan sát rất kỹ càng. Tôi muốn từ trong y thuật của anh mà tìm ra đáp án…điều này thật là kỳ diệu. Hơn nữa, cũng không phải theo như lời tôi nói là tôi hiểu rõ y thuật của Trung Quốc đâu. Đặc biệt là thuật kim châm…ồ, quả thực là quá thần kỳ. Không cần dao phẫu thuật, cũng không cần dược hiệu gây tê. Một cây kim châm nho nhỏ như vậy sao có thể trị liệu được xuất huyết não. Nói như vậy, những nghiên cứu của chúng tôi đâu còn có ý nghĩa gì nữa?"


"Không thể nghĩ như vậy. Trung, tây y đều có những ưu điểm riêng, không cái nào có thể thay thế được cái nào." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn móc ra từ trong túi một cây kim châm, sau đó giữ lấy cánh tay của Hoens, nói: "Ông cảm thụ một chút tác dụng của kim châm đi."
…………….


Nhờ sự trợ giúp của Tiểu Lưu, Tần Lạc cùng với Hoens vui vẻ trò chuyện với nhau.


Đặc biệt, Tần Lạc còn tự mình lấy ra kim châm, để Hoens cảm thụ qua "Thái Ất thần châm" lưu động trong cơ thể. Hơn nữa, sau khi thử nghiệm qua kim châm của Tần Lạc, Hoens bị khϊế͙p͙ sợ mà trợn mắt há hốc mồm, coi Tần Lạc như người trời. Thậm chí còn liên tục kêu mười mấy tiếng Thượng Đế. Ông cho rằng chỉ có "Thượng Đế" mới có thể làm được điều này.


Mà Hoens cũng không có tàng tư, đem những thành quả quan trọng mà mình nghiên cứu được trong những năm gần đây về căn bệnh xuất huyết não giải thích rõ cho Tần Lạc. Y học là tương thông, mặc dù Tần Lạc cũng không có hiểu rõ nhiều vấn đề của tây y nhưng hắn có ngộ tính kinh người, từ đó mà tìm hiểu được không ít điều có ích.


Khi hắn cáo từ Hoens ra về, kim đồng hồ trên tường đã chỉ về thời điểm lúc rạng sáng.
Hai người trò chuyện thân mật với nhau thật vui vẻ, thời gian trôi qua lâu như vậy mà không có ai cảm nhận được.


"Tần, tôi thật sự rất cao hứng khi có được bạn tốt như anh." Thời điểm Tần Lạc cáo từ ra về, Hoens nắm chặt lấy tay Tần Lạc không chịu buông.


"Hoens tiên sinh, những lời này cũng là những lời tôi muốn nói." Tần Lạc thật tâm nói. Lão nhân này vô luận là nhân phẩm hay kiến thức đều khiến hắn cảm thấy rất kính phục.


"Hy vọng anh có thể thường xuyên đến đây. Đương nhiên, nếu có cơ hội tôi cũng tìm đến gặp anh…Nhân phẩm cùng với y thuật cao minh của anh tôi rất khâm phục. Tôi hy vọng có thể học được nhiều điều từ trên người anh, muốn hiểu rõ ràng kỹ xảo thần kỳ của trung y Trung Quốc các anh."


"Không thành vấn đề." Tần Lạc nói dứt khoát.
Cáo từ Hoens, Tần Lạc xoay người cùng với Tiểu Lưu ra về.
Las Vegas như một thành phố không đêm. Mặc dù đã rạng sáng nhưng trên đường xe cộ vẫn lưu thông rất nhiều, xe đến xe đi.


"Taxi." Tiểu Lưu chạy về phía trước đón xe. Liên tục phiên dịch cho hai người nói chuyện cả đêm, cả người hắn đã cực kỳ mệt mỏi. Nhưng hắn biết mình phải cố gắng thể hiện trước mặt người đội trưởng trẻ tuổi này. Như vậy sau này cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Rầm rầm…


Một chiếc xe màu đen vọt về phía này, không có phanh lại mà trực tiếp đâm thẳng vào Tiểu Lưu, khiến hắn văng ra ngoài.
Tốc độ chiếc xe cũng không giảm, ngược lại còn tăng tốc càng nhanh hơn vọt về phía Tần Lạc.
Tần Lạc kinh ngạc, vội vàng chạy về hướng ngược lại.
Ba ba ba…


Tần Lạc đi giày vải chạy như bay trên mặt đường, tốc độ của hắn dường như đã đến cực hạn. Miệng há ra, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Rừ…rừ…rừ…
Chiếc xe hơi màu đen phía sau điên cuồng tăng tốc đuổi theo, dường như thề không đâm chết người không bỏ qua.
A….a…


Có tiếng thét chói tai vang lên.
Rất nhanh đã xuất hiện thêm nhiều tiếng thét khác, mọi người đều kinh hoàng chạy tứ tán.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, một màn này chính là mưu sát.


Tần Lạc cố ý hướng về phía đám đông dày đặc mà chạy tới, nhưng cũng không ngờ được chủ nhân của chiếc xe có thể đạt tới tình trạng không kiêng nể gì này.
Hắn không có quay đầu hoặc dừng lại, ngược lại càng hướng về phía này chạy nhanh hơn.


Giữa đường dám giết người, thật to gan lớn mật.
Tần Lạc không có thời gian tự hỏi người kia là ai, cũng không có cơ hội né tránh hoặc là chạy trốn…
Chiếc xe hơi chạy theo phía sau, cái mông của hắn cơ hồ có thể cảm nhận được ngọn đèn cùng với động cơ đang phun ra nhiệt khí.
Chạy trốn.


Nhanh chạy trốn.
Liều mạng mà chạy trốn.
Không chỉ có Tần Lạc chạy trốn, cùng phương hướng với hắn cũng có nhiều người đang chạy vội.
Những người chạy chậm vô tình bị chiếc xe tông phải, tiếng kêu gào thảm thiết cùng với tiếng xé gió từ phía sau truyền đến.


Tần Lạc không có dừng cước bộ lại để xem thương thế của bọn họ, càng không giống với những hình ảnh của nam diễn viên chính trong phim thường ngu ngốc đến hết thuốc chữa mà đứng ra nói "buông tha cho bọn họ, có gì cứ tìm đến ta…" bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm là chạy thật nhanh.


Không gì trọng yếu hơn so với bảo vệ tính mạng của mình.
Còn sống, còn có thể báo thù. Đã chết, thì cũng không còn gì hết.
Phía trước có một cái lan can, Tần Lạc biết đây chính là cơ hội của mình.


Hắn không dừng lại, ngược lại còn sử dụng khí lực của toàn thân, dùng hết sức chạy về phía trước. Đến lúc còn cách lan can khoảng hai ba thước, chân phải hắn giơ cao lên đạp mạnh vào lan can. Thân thể của hắn bay lên giữa không trung.


Hắn cảm thấy mình đang bay lượn như chim, cố gắng hô hấp từng dòng không khí mới mẻ.
Tự do…
Loảng xoảng….
Đầu xe hơi va chạm mạnh vào lan can, cả lan can đều bị đụng bay về phía Tần Lạc. Âm thanh phát ra vù vù bên tai, hướng về phía Tần Lạc đang lơ lửng giữa không trung.


"Nằm sấp xuống." Có người la lớn.
Tần Lạc sử dụng thế thiên cân trụy, hai chân trầm xuống phía dưới, sau đó thân thể liền nhanh chóng hạ xuống mặt đất. Hai tay hắn chống giữ thân người, hơi nghiêng về phía trước, thực hiện một tư thế ngã xuống tiêu chuẩn.
Hô…


Lan can từ phía trên bay xuống sau đó nện mạnh xuống một chiếc xe màu đen phía dưới tạo thành một vết rách thật lớn, hệ thống cảnh báo trên xe phát ra tiếng kêu ầm ĩ.
Không có cái gì ngăn chiếc xe hơi đuổi theo, mà bánh xe bên trái đột nhiên phát ra tiếng nổ vang.
Dát…


Động cơ xe phát ra tiếng gầm rú, sau đó hướng về phía bên phải chạy đi.
Dát…loảng xoảng…
Chiếc xe sau khi bị nổ lốp mất đi khống chế, chạy một lát rồi dừng lại.
Vù…
Một bóng đen vọt ra từ trong góc đường, hành động rất linh hoạt.


Chân nàng đi giày da nhỏ nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất, sau đó thân thể nhảy lên nóc xe.
Loảng xoảng…loảng xoảng…loảng xoảng…
Tại lúc giao thông hỗn loạn, nàng cứ nhảy trên nóc xe tiến về chiếc xe đã đuổi giết Tần Lạc.
Răng rắc …


Một cước của nàng đá xuống, cửa xe thủy tinh nát vụn đã bị nàng đá bay ra ngoài.
Trong khoang lái, ghế chính cùng với ghế phụ đều có một người đàn ông trung niên mặc áo đen.
Bọn họ đã chết.
Trên trán của mỗi người đều cắm một con dao nhỏ màu bạc.


Chân mày nàng cau lại, hình như đối với tình cảnh trước mặt rất không hài lòng.
Sau đó, từ trên xe, nàng thả người xuống.
Tại thời khắc nguy hiểm nhất, Ly kịp thời xuất hiện.
Nàng phóng ra ba con dao nhỏ, một đâm vào lốp xe thay đổi quỹ tích vận hành của xe, hai thanh còn lại giết chết hai người trên xe.


Không một lần thất thủ.
Tần Lạc bò dậy từ trên mặt đất, bước nhanh về phía Ly hỏi: "Sao em lại tới đây?"
"Tại sao tôi không thể tới?" Ly cầm lấy tay Tần Lạc cố chen ra bên ngoài.


"Thế người kia làm sao?" Tần Lạc sốt ruột hỏi. Nếu Ly đã đi ra, Ngọc Nữ có thể bị người khác cứu đi mất thì phải làm sao? Lấy ai
để đổi lại cô của hắn quay về?
Khóe miệng Ly khẽ nhếch nhưng lại không nói gì.
Nàng ta trọng yếu đối với anh như vậy sao?


Nhưng nói như vậy, cả đời nàng có lẽ cũng không thể nói được.