Có người lạ xuất hiện. Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành tất nhiên cũng phát hiện ra tình hình bên dưới không ổn.
"Làm người đàn bà của anh thật sự là phải có một tố chất tâm lý hết sức phi phàm mới được." Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười nói. "Không những phải tranh giành với những người đàn bà khác, mà còn phải tranh giành với cả những người đàn ông khác, không những phải tranh với người tốt mà còn phải tranh với người xấu nữa. Người Trung Quốc làm phiền anh thì không nói làm gì, đến người ngoại quốc cũng không buông tha cho anh. Mà thôi, người ngoại quốc làm phiền anh thì cũng không nói làm gì, nhưng giờ họ còn mò sang cả Trung Quốc làm phiền anh nữa …"
"Nếu là người khác, thì anh còn lo họ không đỡ nổi, chứ nếu là em thì anh hoàn toàn có thể yên tâm được." Tần Lạc cũng đùa nói.
"Điều đó là hiển nhiên rồi. Em là bà vợ bé mạnh nhất từ xưa tới nay mà. Vừa lên giường được, lại có thể xuống bếp được, không những lái được xe xịn mà còn mua được nhà lầu."
Tần Lạc bị câu nói của Lệ Khuynh Thành làm cho phì cười, nói: "Còn gì nữa? Anh nhớ là vế sau còn mấy câu nữa mà."
"Mấy câu sau không hợp với em nữa rồi." Lệ Khuynh Thành nói.
"Vế sau là gì vậy?"
"Đấu lại được chính cung, đánh thắng được lưu manh tiểu tốt." Lệ Khuynh Thành nói. "Em không đấu lại được chính cung, cũng không đánh lại được bọn lưu manh tiểu tốt, thế nên em chỉ dùng vế đầu thôi."
Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Như thế đã là toàn diện lắm rồi. Một người phụ nữ mà xuất sắc quá thì sẽ bị người ta ghanh ghét đấy."
"Em không sợ người ta ghanh ghét, mà chỉ sợ người ta không thích mình thôi." Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười nói. Nàng biết Tần Lạc không thích những chủ đề có vẻ nặng nề này, liền nói tiếp: "Chúng ta có cần qua đó xem thế nào không? Hai người bọn họ có thể ứng phó lại được không? Không phải nói là chỉ có một người thôi sao? Sao giờ lại xuất hiện đến hai người vậy?"
"Anh cũng không biết là người muốn giết anh lại nhiều đến thế." Tần Lạc cười khổ nói. "Lúc bị tấn công ở sân bay là một người. Vậy mà bây giờ đã thành hai người rồi, mà cũng không biết ai trong số họ là Quỷ Ảnh nữa."
"Chưa biết chừng cả hai người đó đều không phải ấy." Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc cả kinh nói: "Hy vọng là không bị em đoán trúng."
"Anh đang tìm tôi à?"
Đột nhiên sau lưng họ vang lên giọng u ám của một người đàn ông.
Hai người vội ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở sau lưng họ nhếch mép cười.
Một bộ vest màu đen, mắt đen, tóc đen, đến cả màu da cũng biến thành màu da vàng vốn có của người phương đông.
Lướt mắt nhìn qua, thì người này với đối tượng tấn công hắn ở sân bay là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Tần Lạc lại biết rõ rằng người này chính là người đó.
Hắn ta chính là Quỷ Ảnh.
Tốc độ kinh hồn, giết người thì không có một dấu tích.
Bất cứ thứ gì trên người hắn đều có thể thay đổi, vẻ mặt, màu da, đến cả màu mắt cũng có thể thay đổi, nhưng … ánh mắt của hắn thì không lạc vào đâu được.
Khi ở sân bay, chính hắn ta đã dùng chính ánh mắt này để cười với mình, và bây giờ hắn vẫn giữ nguyên ánh mắt này mỉm cười với mình.
Là một người đàn ông, việc đầu tiên hiện giờ phải làm đó là đứng chặn người phụ nữ mà mình yêu thuơng ra đằng sau. Tần Lạc còn chưa kịp làm thế thì Lệ Khuynh Thành đã bước lên trước một bước, ngăn Tần Lạc lại đằng sau lưng rồi.
"Anh là ai?"
"Tôi thích nói chuyện, nhưng tôi không thích nói nhảm." Quỷ Ảnh nhìn Lệ Khuynh Thành nói. "Nể mặt cô là phụ nữ, tôi đồng ý nhắc lại lần nữa: Tôi là Quỷ Ảnh."
"Vì sao lại muốn giết anh ấy?"
"Giết người phải cần đến lý do ư?"
"Tất nhiên rồi."
"Xin lỗi cô." Quỷ Ảnh giơ hai bàn tay sang hai bên nói: "Tôi không có lý do gì cả."
Đường đường là một người đàn ông cao đến cả mét tám, vậy mà lại đứng nấp sau lưng phụ nữ?
Tần Lạc ôm lấy Lệ Khuynh Thành rồi đưa ra sau lưng mình, nói: "Đợi anh lâu lắm rồi."
"Tôi biết." Quỷ Ảnh nói. "Nên tôi đến rồi đây."
"Tần Lạc …" Lệ Khuynh Thành lo lắng, nàng lại xông lên trước Tần Lạc, nói: "Người anh ta muốn giết là anh, anh mau chạy đi."
"Không cần phải tranh giành thế." Quỷ Ảnh nói. "Tôi sẽ không ngại đưa hai người đến cùng một nơi với nhau đâu."
"Thế anh còn đợi gì nữa?" Tần Lạc cười nói.
Vù ………
Quỷ Ảnh biến mất, đợi đến khi hắn ta xuất hiện thì tay đã bóp chặt vào cổ Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành rồi.
Thần kinh của Tần Lạc co cứng lại, hắn lại cứ cho rằng mình đã chuẩn bị tốt việc phòng bị rồi cơ đấy.
Nhưng mình chẳng hề có tí cảm giác nào từ lúc Quỷ Ảnh biến mất cho đến khi tay của hắn ta đặt lên cổ mình cả, hắn ta giống như một cơn gió, mà không, gió thì vẫn có động tĩnh, đằng này hắn ta chẳng có bất kỳ động tĩnh gì, không có lấy một chút dấu vết để tìm kiếm.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra câu nói "tôi theo không kịp tốc độ của anh ta" của Jesus có nghĩa là gì rồi. Đứng từ một phương diện nào đó mà nói, thì người này được coi như là vô địch rồi.
"Anh thật là yếu ớt." Quỷ Ảnh một tay tóm lấy Tần Lạc, tay còn lại tóm lấy Lệ Khuynh Thành, hai tay đồng thời dùng lực, cùng lúc nhấc bổng hai người lên khỏi mặt đất, lơ lững trong không trung.
"Vậy mà mình lại thất bại đến hai lần." Quỷ Ảnh khẽ dùng sức một cái thì mặt của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành trở nên tím tái, sau đó thì bắt đầu cảm thấy khó thở. "Đây quả là một sự sỉ nhục."
Tần Lạc cố gắng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa thì bàn tay bóp vào cổ hắn giống như một chiếc vòng sắt vậy, càng ngày càng thắt chặt hơn.
Lệ Khuynh Thành cũng vậy, ngày thường nàng thông minh hơn người, nhưng khi đối mặt với hoàn cảnh như thế này thì mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa.
Nàng cảm nhận được tử thần đang ngày một tiến lại gần.
Nàng không sợ, và càng không cảm thấy đau buồn chút nào.
Nàng nhìn Tần Lạc với ánh mắt dịu dàng, không những thế còn có cảm giác hạnh phúc nữa.
"Người chết cùng anh ấy là mình, chứ không phải là bất kỳ một ai khác." Lệ Khuynh Thành cảm thấy sung sướng vô cùng, nỗi đau khổ trên mặt nàng bỗng biến thành một nụ cười đắc ý.
Nụ cười này của nàng bị Quỷ Ảnh nhìn thấy, điều đó khiến cho hắn ta cảm thấy khó hiểu đến lạ lùng, nỗi nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn.
"Cô đang cười ư?"
Cổ của Lệ Khuynh Thành bị bóp nghẹt nên không thể nào đáp lại được câu hỏi này của Quỷ Ảnh.
Nhưng nụ cười trên mặt nàng ngày một tươi hơn, gần như đã là đáp án cho câu hỏi vừa rồi.
Tôi không có tư cách để nói rằng "chết cũng phải cùng chết", nhưng giờ đây chúng tôi có thể cùng chết bên nhau.
"Cô lĩnh ngộ ra rồi đấy. Cái chết là một sự giải thoát." Quỷ Ảnh nói.
Sau đó hắn bóp mạnh tay.
…………………………………
Ly và Ngọc Nữ bất đồng ngôn ngữ, hơn nữa còn cảm thấy ngứa mắt nhau. Ly cho rằng người đàn bà này mặc bộ đồ da mà nàng yêu thích, nhưng lại mặc giống như mấy con hành nghề gái điếm, điều đó khiến cho nàng khó chịu vô cùng. Còn Ngọc Nữ cũng thấy rằng đồ nhà quê như Ly mặc bộ đồ da bao bọc kín mít trên người, không thể hiện ra được cảm nhận thực thụ của chất liệu bằng da và không toát lên được vẻ gợi cảm của thân hình người phụ nữ. Cô ta chẳng giống với một người phụ nữ chút nào, nói gì thì nói cũng chỉ là một nữ vệ sĩ mà thôi.
Vì vậy mà bọn họ chẳng cần nói với nhau một lời nào, vừa chạm mặt thôi đã mở ngay ra một trận chiến rồi.
Chỉ vì sự kỳ thị nghiêm trọng về thẩm mỹ mà hai người vừa vào trận đã tung ra những chiêu thức tàn nhẫn đến kinh hồn, chỉ khi nào người còn lại bị dồn vào chỗ chết mới thôi.
Vừa mới giao thủ thì hai người đều biết rằng mình đã đánh giá thấp đối phương.
Jesus mắc bệnh nói nhiều một cách trầm trọng, cho dù anh ta đã biết đứng trước mặt mình đây là một người châu Âu chính hãng, là một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, tên Kim Đồng, nhưng vẫn không ngừng líu lo hỏi người ta những câu hỏi khiến cho người ta phải phát điên lên.
"Tại sao lại là mấy người? Tôi không cho rằng có lợi ích gì lại có thể lôi kéo, dụ dỗ mấy người ra tay." Jesus nói.
"Chúng tôi cho là đáng làm thì nó đáng." Vì đối thủ là Jesus, nên Kim Đồng cũng tỏ ra hết sức kiên nhẫn một cách hiếm có. "Anh không phải là tôi. Anh cũng không phải là người khác. Anh sẽ không bao giờ biết được cái gì là quan trọng nhất đối với chúng tôi."
"Tôi biết cái gì là quan trọng nhất đối với tôi." Jesus cười nói. "Mấy người không được giết anh ấy."
"Cái này gọi là gì? Anh đã từng vứt bỏ niềm vinh dự của một sát thủ, bây giờ lại giữ gìn chức trách của một vệ sĩ ư?"
"Tôi không có niềm vinh dự nào cả, cũng không có chức trách gì hết. Tôi chỉ là đang làm việc mà mình muốn làm."
"Xem ra phải làm cho anh thất vọng rồi." Kim Đồng cười nói. "Anh không ngại khi tôi dùng vũ khí chứ?"
"Không." Jesus vừa nói vừa đưa tay rút từ bên hông mình ra một thanh nhuyễn kiếm.
Mũi kiếm rung lên từng hồi, hai bên kiếm sáng quắc làm chói lòa đôi mắt, trông giống như con cá chép bạc nổi lên trên mặt nước vậy.
Đây là kiếm của Kiếm Khách.
Kiếm Khách tự sát, sau đó tặng thanh kiếm này cho Jesus. Jesus giữ lại bảo kiếm này vừa coi nó là vật kỷ niệm, lại vừa có thể phòng thân.
Đối với rất nhiều người mà nói, thì thân thủ đạt đến một cấp bậc nhất định rồi thì sẽ không kén chọn quá nhiều đối với công cụ giết người.
Đối với bọn họ mà nói thì đến cả bông hoa chiếc lá đều có thể dùng để giết người.
Ví dụ như Tiểu Lý Thám Hoa, cho dù là đá, ngân châm, hay cành cây thì khi vào tay anh đều có thể trở thành phi tiêu cả, không những thế mà còn vô cùng lợi hại.
Nhưng Ly vẫn chưa đạt đến trình độ đó, nàng phải cần đến những loại vũ khí có độ sát thương lớn, chất liệu cụ thể và cứng như lưỡi dao, ngân châm…v..v…
Nếu có ngoại lệ thì đó chính là nhuyễn kiếm.
Nhuyễn kiếm là một loại vũ khí rất khó luyện thành, nhưng một khi đã luyện thành rồi thì lực sát thương lại cực lớn, hơn nữa còn làm cho người ta không thể phòng bị được.
Nhưng nếu luyện không thành thì cũng không thể làm thương được người khác, mà có khi lại làm thương chính mình.
Nhưng lúc này Jesus lại dùng nhuyễn kiếm để đối phó với kẻ địch, lẽ nào anh ta lại nắm chắc phần thắng trong tay?
Kim Đồng chậm chạp rút ra một đôi găng tay màu trắng từ trong túi áo vest của mình, sau đó thì đeo lên một cách nho nhã.
Sau một hồi chỉnh sửa tỉ mỉ, liền giơ tay làm động tác mới đối với Jesus và nói: "Làm anh phải đợi lâu rồi. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi."
Vút vút vút ………….
Thanh kiếm trong tay Jesus giống như một con rắn độc cuốn lấy cổ của Kim Đồng.
Kim Đồng giơ một tay ra đỡ lấy, lưỡi kiếm trong tay Jesus liền vụt qua mặt hắn ta.
Một tay còn lại thì giữ lấy mũi kiếm, cuộn lại rồi lại bỏ ra.
Vút ….
Mũi kiếm bật ngược trở lại, nhằm thẳng vào mắt Jesus.
Đôi găng tay trực tiếp tiếp xúc với lưỡi kiếm nhưng không những không bị rách, mà thậm chí còn rực sáng lên.
Đây là một trận khổ chiến. Ai cũng có sứ mệnh khó lòng thoát nổi và một lý do không thể thua cuộc của mình.
Nếu thua thì chỉ có đường chết!