Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1014: Tôi không phải mẹ ruột, lại càng không phải mẹ nuôi của các người

Chín mươi chín phần trăm mâu thuẫn trên thế giới đều do lợi ích mà ra.
Nếu quan hệ giữa người với người không có nhân tố lợi ích ở bên trong, thì độ bao dung, nhẫn nhịn giữa đôi bên có thể gia tăng đến vô hạn.
Nhưng khi có lợi ích rồi thì sẽ là tôi sống, anh chết và ngược lại.


Lệ Khuynh Thành không chỉ đơn thuần là muốn báo thù, dĩ nhiên là nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ việc báo thù. Còn những người này quả là đã làm những việc không ra làm sao cả.


Ví dụ như Cừu Dật Thanh, ông ta dựa vào danh nghĩa nắm trong tay quỹ Cừu thị, hàng năm đều rút một lượng tiền lớn ở trong đó để phục vụ cho chi phí và đầu tư của riêng mình.


Lệ Khuynh Thành còn điều tra ra được là ông ta thậm chí còn đăng ký một công ty đầu tư khác nữa. Công ty này đem lại khá nhiều lợi nhuận, nhưng số tiền đó đều rơi vào hầu bao của ông ta, còn nếu bị thua lỗ thì chuyển sang tài khoản của quỹ Cừu thị.


Cứ như vậy, công ty của ông ta chỉ có lời mà không phải bồi thường gì cả.
Còn Cừu thị thì sao?
Nếu chưa có sự xuất hiện của Lệ Khuynh Thành, thì những người này thích làm gì thì làm, chẳng liên quan tới nàng chút nào.


Nhưng bây giờ thì không được, vì nàng có đến cả 50% số cổ phần trong Cừu thị mà.


Không những thế, trong 50% số cổ phần này lại có 15% số cổ phần được Văn Nhân Mục Nguyệt gián tiếp khống chế, vì vậy mà nàng không thể đứng trơ ra đó mà nhìn những người này nhét tiền của người khác vào hầu bao của mình.


Văn Nhân Mục Nguyệt thông minh như vậy, tất cả giấy tờ sổ sách chỉ cần nhìn lướt qua một cái là có thể tìm ra được vấn đề tồn tại bên trong rồi. Nếu mình không diệt trừ hết chỗ mối mọt này thì e rằng sẽ không qua được cửa của Văn Nhân Mục Nguyệt.


Hơn nữa, Lệ Khuynh Thành lại là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nàng không muốn Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn ra được vấn đề gì tồn tại bên trong. Trong tiềm thức của nàng, thì nàng không hy vọng khoảng cách giữa nàng và Văn Nhân Mục Nguyệt là quá xa.


Cứ nghĩ đến độ nhạy cảm trời cho của Văn Nhân Mục Nguyệt về mặt kinh doanh thì nàng lại có một cảm giác bất lực vô cùng.


Sở dĩ nàng có được thành tựu như ngày hôm nay là vì đã khổ công học tập trong thời gian du học ở Mỹ cùng với kinh nghiệm làm việc được tích lũy lại từ 32 công ty xuyên quốc gia, còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì sao?


Cũng giống như những kỳ tài luyện công học võ trong những cuốn tiểu thuyết võ hiệp vậy, sinh ra đã được trời phú cho một thân hình, một bộ xương chỉ chuyên dành để luyện võ.


Mặc dù không muốn, nhưng Lệ Khuynh Thành không thể không thừa nhận rằng, trong lãnh vực kinh doanh thì Văn Nhân Mục Nguyệt được coi như một kỳ tài.


Lệ Khuynh Thành không thèm để ý đến ánh mắt như muốn nuốt trôi người khác của Cừu Dật Thanh, nói tiếp: "Đồng thời tôi cũng cho rằng Cừu Dật Hòa tiên sinh không thích hợp đảm nhiệm chức giám đốc thị trường. Tôi đã xem qua bảng báo cáo thành tích của 5 năm trở lại đây thì thấy, bộ ngoại giao ngoài việc bị động tiếp đãi khách của phòng thị trường ra, thì chưa hề chủ động đàm phán một mối làm ăn nào cả. Cừu thị đã có bộ phận tiếp đãi rồi, không cần đến cái thứ hai nữa."


"Cừu Trọng Xương chất vấn tôi là không nên thu hồi hạng mục của anh ta lại. Vậy tôi cũng hỏi lại anh ta một câu, anh hãy đưa ra cho tôi một lý do để giữ lại hạng mục này?"


"Số tiền bỏ vào đó lớn như vậy, nếu lúc này mà hủy nó đi thì tổn thất sẽ rất lớn, hơn nữa còn có mấy đơn hàng đang trong thời gian tiến hành, nếu hủy bỏ thì chúng ta sẽ là người phá hợp đồng." Cừu Trọng Xương tranh cãi ra vẻ có lý.


"Không phải tiền đổ vào đó lớn, mà là rất lớn. Từ sau khi anh tiếp nhận chức giám đốc của phòng dự án của hạng mục này thì đã đổ vào đó 1 tỷ 200 triệu nhân dân tệ rồi, tỷ lệ sản lượng đầu ra là không. Cho đến tận bây giờ, mỗi năm phải dốc vào đó số tiền là 200 triệu trở lên, còn mấy đơn hàng đang trong thời gian tiến hành như anh nói thì tôi cũng đã tìm hiểu qua hết rồi, cho dù tất cả trong số đó đều thu được lợi nhuận, thì tỷ lệ lượng tiền đổ vào và sản lượng sinh ra vẫn không thể tỷ lệ thuận với nhau được. Cừu Trọng Xương tiên sinh, chỗ tiền đó rốt cuộc là anh đã đổ vào đâu rồi?"


"Mày …." Cừu Trọng Xương khẽ nhếch nhếch miệng, xong lại không thốt lên được lời nào.
Người đàn bà này đã đến điều tra hết sổ sách trong phòng dự án của mình rồi ư? Sao mình chẳng có lấy chút cảm giác gì nhỉ?
Không thể như thế được.


Hiện tại người bên trong phòng dự án đều là những người thân tín nhất của mình, vậy cô ta sao có thể lấy được những số liệu quan trọng thế này được?
"Chẳng lẽ có người đã bán đứng mình?" Suy nghĩ này bất giác hiện lên trong đầu của Cừu Trọng Xương.


"Về phần sửa đổi số tiền thưởng trong quỹ xây dựng sự nghiệp cho mọi người trong Cừu gia, thì đây là quyết định của riêng mình tôi. Tôi cho rằng điều khoản xin phê duyệt 5 triệu nhân dân tệ của ngày trước là không thích hợp."


"Sao lại không thích hợp? Ngày trước đều làm thế cả, sao đến bây giờ lại không được chứ?" Cừu Đình Đình nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành với vẻ hung tợn hỏi. Trông cô ả giống như một con chó cái bị chọc giận vậy.


"Vì tôi nói là không được." Thái độ của cô ta như thế thì Lệ Khuynh Thành cũng tuyệt đối không nể mặt cô ta chút nào. "Có đến 10 đơn xin phê duyệt quỹ xây dựng sự nghiệp Cừu thị, đơn nào cũng xin 5 triệu nhân dân tệ, như thế thì tổng số tiền sẽ lên đến 50 triệu nhân dân tệ. Có ai có thể nói cho tôi biết trong 10 cái đơn quỹ xây dựng sự nghiệp đó có đơn nào là thành công chưa?"


"Những người này đều là người trẻ tuổi, việc bọn họ thất bại thì cũng có thể lý giải được, làm gì có người trẻ tuổi nào mà không phải đi đường vòng chứ?" Cừu Dật Vân nói. Số tiền này đều được xin phê duyệt trong thời gian ông ta nắm giữ Cừu thị trong tay, vì thế nên bây giờ Lệ Khuynh Thành nói vậy thì chẳng khác nào tát vào mặt ông ta cả.


"Tôi cũng nghĩ thế." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. "Tôi cũng muốn cho những người trẻ tuổi có cơ hội, nhưng tiền của bọn họ đúng là đã dùng vào việc gây dựng sự nghiệp cho mình chưa? Không phải bọn họ mua nhà lầu xe hơi, thì cũng là cầm đi tiêu pha một cách hoang phí, sau đó để ứng phó với việc công ty kiểm tra, bọn họ đã móc ra mấy chục nghìn nhân dân tệ để đăng ký một công ty ma, ai cho phép bọn họ làm vậy?"


"Quỹ gây dựng sự nghiệp vốn là dùng để cho chúng tôi gây dựng sự nghiệp, bất kể là lớn hay nhỏ thì chúng tôi vẫn đang nỗ lực. Ai nói đó là công ty ma chứ? Chúng tôi cũng bàn chuyện làm ăn mà, chỉ có điều là vẫn chưa thành công mà thôi."


Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: "Vì thế nên tôi quyết định mỗi đơn xin phê duyệt quỹ xây dựng sự nghiệp cao nhất có thể là 500 nghìn nhân dân tệ. Nếu ai có thể dùng 500 nghìn nhân dân tệ này để chứng minh được giá trị của bản thân, thì mới có thể xin phê duyệt số tiền lớn hơn."


"Họ Lệ kia, mày dựa vào cái gì mà chèn ép tiền của chúng tao chứ? Tiền trong quỹ xây dựng sự nghiệp Cừu thị vốn dĩ là để cho bọn tao, mặc kệ chúng tao dùng số tiền đó làm gì thì làm, liên quan gì đến mày."


"Ngày trước là của mấy người, nhưng bây giờ là của chúng ta." Lệ Khuynh Thành lạnh lùng nói. "Tôi không phải mẹ ruột của các người, lại càng không phải là mẹ nuôi của các người, vậy dựa vào cái gì mà tôi phải bỏ tiền ra để nuôi dưỡng những người mà tôi coi là những kẻ bất hiếu chứ?"


"…………….."
Nổi giận.
Tất cả mọi người đều nổi giận.
"Lệ Khuynh Thành, mày ức hϊế͙p͙ người quá đáng rồi đấy."
"Con đĩ này, mày muốn diệt trừ hết chúng tao phải không? Chúng tao liều chết với mày …."


"Tôi biết ngay đây là dẫn sói vào nhà mà, ngay từ đầu ai là người đồng ý cho nó tiếp nhận Cừu thị thế? Là ai hả?"
Cừu Dật Vân mặt sa sầm lại, nhìn chăm chăm vào Lệ Khuynh Thành, nói: "Tôi biết là cô có thù hằn với chúng tôi, nhưng cô không thấy là làm vậy là quá đáng lắm ư?"


"Người có khả năng thì tiến, người vô dụng thì lui. Như thế gọi là quá đáng à?" Lệ Khuynh Thành cười khẩy nói. "Chẳng lẽ lại để các người coi nơi này như viện dưỡng lão chắc?"


"Cô đừng quên rằng, trong tay cô có 50% cổ phần, chúng tôi cũng có 50% cổ phần, cho dù có mở một cuộc họp hội đồng quản trị, thì những bổ nhiệm này của cô chưa chắc đã đạt được thông qua hết đâu. Nếu không được thì chúng tôi yêu cầu mở một cuộc họp hội đồng quản trị."


"Ồ, vậy sao?" Lệ Khuynh Thành nhìn người đàn ông trước mặt mình nói. Người đàn ông tuy có máu mủ ruột già với mình nhưng lại không có lấy một chút tình cảm. À không, nếu hận thù cũng được coi như một loại tình cảm thì thứ tình cảm duy nhất mà họ có đó là hận thù.


Khi xưa không hiểu sao người phụ nữ đó có thể thích người đàn ông này được chứ?
"Tôi cho rằng, cũng không phải tất cả mọi người đều không đồng ý với phương án bổ nhiệm này." Lệ Khuynh Thành cười nói, nàng còn đưa đôi mắt thương hại nhìn về phía Cừu Dật Vân.


Khi Lệ Khuynh Thành nói ra điều này, thì Cừu Yên Mị biết là đã đến lúc mình phải bước ra ngoài sân khấu rồi.


Nàng vẫn đứng ở góc phòng, lên tiếng nói: "Thực ra thì những cải thiện này cũng chẳng có gì là không đúng cả, dù gì thì đây cũng là nghĩ cho sự phát triển trong tương lai của công ty. Cừu thị xảy ra bao nhiêu là chuyện như vậy, công ty cũng không hẳn chỉ là công ty của người trong Cừu gia. Nếu vẫn tiếp tục duy trì như ngày trước, thì rất khó có thể làm cho người khác tin tưởng và nghe theo."


"Đúng vậy." Cừu Trọng Dung nói theo. "Có thể dựa trên suy nghĩ này mà thử xem sao. Nếu không được thì chúng ta lại đổi lại. Ai nói có lý thì chúng ta theo người đó."
"Tôi đồng ý." Cừu Trọng Mưu né tránh ánh mắt dò xét của mọi người, khẽ nói.


Trong tay ba người bọn họ cũng đều có cổ phần của Cừu thị, cộng thêm với 50% cổ phần có trong tay Lệ Khuynh Thành thì bất luận thế nào cũng đều ở vào thế không thể đánh bại được.


"Cừu Yên Mị …. cái đồ bỏ đi … và cả hai thằng ngu Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu nữa … tao liều chết với chúng mày." Cừu Trọng Xương vung nắm đấm lên định xông tới đánh Cừu Yên Mị.
"Ném anh ta ra ngoài kia." Le Khuynh Thành quát lên.


Những vệ sĩ đứng ở cửa từ sớm, sau khi nghe Boss của mình nói vậy thì xông thẳng vào bên trong kéo Cừu Trọng Xương ra ngoài.
"Lệ Khuynh Thành, mày là con điếm thối tha … tao sẽ không để cho mày được chết tử tế đâu. Nhất định là như thế."


Lệ Khuynh Thành chỉ cười mà không nói gì, sau đó nàng lướt nhìn một lượt đám người như đống tro tàn ở trước mặt mình, nói: "Các vị nếu không có chuyện gì thì có thể ra về được rồi đấy."
………………….


Xe dừng lại ở trước cổng tòa nhà Khuynh Thành building, Tần Lạc liền quay ra nói với Jesus và Ly: "Chúng ta vào quán cà phê ngồi một chút đi."
Jesus lái xe ra bến đậu xe, còn Tần Lạc dẫn Ly vào bên trong tòa nhà.


Hắn biết ở tầng một phía bên trái trong tòa nhà có một tiệm cà phê. Nơi đó được Quốc Tế Khuynh Thành và Công hội Trung Y xài chung, không có ít nhân viên trong giờ nghỉ trưa dẫn theo năm, ba người bạn mình đến đây uống cà phê tám chuyện, và còn có không ít tầng lớp quản lý nhân viên vào bậc thấp hoặc bậc trung đều thích tiếp đãi khách khứa của mình ở đây.


Tần Lạc và Ly tìm cho mình một chiếc bàn kế cửa sổ rồi ngồi xuống, Jesus sau khi đậu xe cẩn thận rồi thì cũng đến chỗ bọn họ.
"Chúng ta đến đây để làm gì?" Ly uống cốc nước chanh vừa hỏi.
"Đợi người."
"Đợi ai?" Ly tò mò hỏi.
Tần Lạc tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Em nghĩ là đợi ai?"


"Tôi làm sao mà biết được?" Ly bĩu môi nói. "Đây đâu có phải là câu hỏi có nhiều sự lựa chọn đâu mà tôi chọn được. Trong tòa nhà này có đến mấy người cho anh đợi cơ mà."
"Người thì nhỏ con mà lưu manh thế." Tần Lạc cười nói.


"Còn anh là người thì nhỏ con mà trăng hoa đủ đường."
"………………"
Tần Lạc không tiếp tục tranh cãi với Ly mà rút điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Khuynh Thành.
Rất nhanh, Lệ Khuynh Thành đã tới đây.


"Sao anh lại tới đây?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi. Có Ly và Jesus ở đây nên nàng không có biểu hiện gì gọi là quá nhiệt tình cả.
"Có người bảo anh đến xem trò vui." Tần Lạc cười nói.
"Ồ?" Lệ Khuynh Thành nghi hoặc thốt lên.


Tần Lạc giơ điện thoại ra cho Lệ Khuynh Thành xem, Lệ Khuynh Thành lướt mắt qua rồi nói: "Nhiều chuyện."
"Cô ấy đúng là rất quan tâm đến em." Tần Lạc cười nói.


"Vậy anh không quan tâm à?" Lo sợ câu nói này sẽ làm cho Ly hiểu lầm nên nàng lại giải thích: "Công ty không phải là công ty của em. Em chỉ là giúp anh trông nom thôi, vậy mà tội lỗi đều để em phải gánh chịu. Anh thì sướng nhất rồi, đến rồi mà không lên trên đó xem xem thế nào."


"Anh biết là em có thể xử lý tốt mà." Tần Lạc hết sức tin tuởng vào khả năng của Lệ Khuynh Thành. "Hơn nữa, anh lên đó cũng không thích hợp cho lắm."
Lệ Khuynh Thành cũng chỉ là nói vậy thôi chứ không có tức giận gì cả. Nàng nhìn sang Ly, nói: "Đi, tôi dẫn mọi người đến nơi này một lát."