Vừa tỉnh giấc thì trời đã sáng như bưng rồi.
Thời tiết ngày hôm nay khá đẹp, những tia nắng ban mai len lỏi qua khe hở của chiếc rèm cửa, rồi lén lút bò vào từng ngóc ngách trong căn phòng.
Lâm Hoán Khê không dậy sớm để đi làm như mọi khi, mà cứ nằm gọn lỏn trong vòng tay của Tần Lạc mà ngủ cho đẫy giấc.
Đêm qua nàng mệt quá rồi.
Bị ảnh hưởng câu nói "chúng ta kết hôn nhé" của Tần Lạc, lại lo làm cho vết thương của Tần Lạc nặng thêm, vì vậy mà Lâm Hoán Khê chủ động hơn bao giờ hết, nàng không còn rụt rè, thẹn thùng như ngày trước nữa.
Khi nàng lõa thể ngồi trên Tần Lạc mà lắc lư, thì nữ thần băng giá của ngày nào giờ đây đã bị tan chảy thật sự. Trải nghiệm mới mẻ cùng với những kích thích khác lạ đã làm cho Tần Lạc đầu hàng từ rất sớm.
Nhìn người đẹp với đôi bờ vai mịn màng cùng nụ cười thỏa mãn đang nằm yên giấc trong tay mình. Bất giác một tay hắn thò vào ***g ngực nàng mà vuốt ve, tay còn lại thì xoa xoa tấm lưng nõn nà của nàng. Tần Lạc lại cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.
Đôi bàn tay của hắn bóp mạnh hơn làm cho Lâm Hoán Khê phải thức dậy. Nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường một cái rồi vội vàng bò dậy, nói: "Sắp muộn rồi."
Nhưng lúc này đây làm gì có chuyện Tần Lạc lại để cho nàng đi được. Hắn lật người một cái đè nàng xuống bên dưới.
Lâm Hoán Khê cảm nhận cái đó của Tần Lạc lại trổi dậy, liền biết rằng việc này không thể dừng lại ở đây, thì vội nói: "Anh nằm xuống đi, đừng có kích động quá, vết thương của anh còn chưa lành mà."
Tần Lạc dạng hai chân ra một cách nghe lời, Lâm Hoán Khê cảnh giác nhìn xem cửa phòng đã được khóa chưa và chiếc rèm cửa sổ có kín không rồi mới từ từ ngồi lên trên người Tần Lạc, cho dần cái đó vào trong người mình.
Khi đã vào cuộc rồi thì Tần Lạc theo thói quen giơ tay lên định tét vào mông nàng một cái.
Khi hắn ở bên Lệ Khuynh Thành thì tư thế nữ trên nam dưới là tư thế đạt tiêu chuẩn của hai người, tét mông cũng là một trong những thủ đoạn để bọn họ tăng thêm độ hưng phấn.
Lâm Hoán Khê dùng tư thế này thì không khỏi khiến cho hắn nhớ đến Lệ Khuynh Thành, nhớ đến vẻ điên cuồng của một phương thức khác.
Nhưng khi hắn nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng nước chảy róc rách bên khe suối thì hắn bừng tỉnh trở lại, bàn tay giơ lên giữa không trung nhưng lại không tài nào làm theo ý muốn mình được.
Lâm Hoán Khê không phải là Lệ Khuynh Thành. Lệ Khuynh Thành có kiểu cách riêng của Lệ Khuynh Thành, Lâm Hoán Khê cũng vậy.
"Muốn tát thì tát đi." Lâm Hoán Khê đang ngồi bên trên nên tất cả tất cả các phản ứng của Tần Lạc hiện giờ đều không thể qua mắt nàng được.
Nghe xong câu này thì Tần Lạc rùng mình lên một cái, máu trong cơ thể lại một lần nữa sôi sục lên.
Bốp!
Tần Lạc tét đánh bốp một cái vào mông của Lâm Hoán Khê, sau đó …. sau đó thì chẳng còn sau đó gì nữa.
Trải qua "buổi luyện tập vào sáng sớm", thì tinh thần của Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đều rất tốt. Đặc biệt là Lâm Hoán Khê, da nàng hồng nhuận, khỏe mạnh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, khiến cho người ta có cảm giác phấn chấn hơn bao giờ hết.
Lâm Hoán Khê tắm xong, bắt đầu mặc áo sơ mi và bộ đồ đồng phục vào, nói: "Từ lúc Thái Cực building xảy ra vụ nổ đến giờ vẫn chưa điều tra được nguyên nhân vì sao, nên chỉ có thể trì hoãn ngày khởi công lại thôi."
Mặc dù Tần Lạc đã đổi Thái Cực building thành "Hoán Khê building", hơn nữa hạng mục dùng để phê duyệt cũng được lấy cái tên này, nhưng Lâm Hoán Khê vẫn gọi là Thái Cực building như lần đầu tiên vậy. Có lẽ đây cũng được coi là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời cũng nên.
Tần Lạc nằm trên giường ngắm vẻ đẹp người phụ nữ của mình khi mặc quần áo. Phụ nữ đúng là một tác phẩm nghệ thuật thần kỳ, khi cởi bỏ từng mảnh vải trên người xuống thì khiến cho người ta phải nhiệt huyết tuôn trào, thì khi họ mặc từng tấm vải lên thì cũng đẹp mắt không kém.
"Anh sẽ nói chuyện với bên Ninh Thị, bảo bọn họ sớm khởi công." Tần Lạc nói. "Vụ nổ lần này không liên quan gì tới bọn họ cả, hơn nữa ngày sau cũng sẽ không bao giờ còn tái diễn chuyện như thế này một lần nữa."
Lâm Hoán Khê biết Tần Lạc biết chút gì đó mà nàng không biết, nhưng nếu hắn không nói thì nàng cũng không bao giờ hỏi.
Lâm Hoán Khê sau khi ăn mặc chỉnh tề thì đứng ở cửa nhìn Tần Lạc, nói: "Khi nào khởi công không quan trọng, khi nào chuyển từ Khuynh Thành building đi cũng không quan trọng, điều quan trọng hơn cả đó là anh an toàn trở về, đừng để cho Bối Bối phải lo lắng."
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
"Người phụ nữ này …." Tần Lạc nhìn vào chiếc cửa đã được đóng kín đần mặt ra suy ngẫm.
…………………………..
Không thể không thừa nhận rằng, sự xuất hiện của Garbo đã làm thay đổi khá nhiều cuộc sống của Tần Lạc.
Ngày nào hắn cũng phải đến chỗ của Tô Tử một chuyến, ngày nào cũng phải chơi với Garbo một lúc. Garbo ấn tượng sâu sắc nhất là với Tần Lạc, về mặt tình cảm cũng là ỷ lại nhất. Ngoài hắn ra nàng chẳng cần ai khác. Chỉ khi nào nàng ngủ say rồi thì Tần Lạc mới tìm cơ hội để chuồn khỏi đây.
Vệ sĩ và người giúp việc của Garbo đều sống ngay bên cạnh nơi Garbo ở, những việc này đều được chính phủ đứng ra xử lý, đây quả thực không phải là một việc gì khó giải quyết.
Cho dù có bận thế nào đi chăng nữa thì Tần Lạc cũng không ngừng việc truy lùng tung tích của Quỷ Ảnh.
Người ta vẫn nói, sàm sỡ ở ngoài mặt thì dễ tránh, còn cái đê tiện bên trong thì khó phòng. Tên khốn nạn đó còn biết dùng cả thuật dị dung nữa, cứ thỉnh thoảng lại dùng một khuôn mặt khác nhau để xuất hiện sau lưng người ta rồi đâm cho người ta một nhát, ai mà chịu nổi chứ?
Lần này Tần Lạc tức giận thật sự rồi.
Rất phẫn nộ.
Vì thế mà hắn nhất định phải tìm cho ra tên đó cho bằng được.
Tần Lạc mượn thế lực của Quốc An, thế lực của Long Tức, tổ hợp giữa Ly và Jesus, thậm chí hắn còn nhờ đến cả sự giúp đỡ của Văn Nhân Mục Nguyệt và Vương gia nữa. Cả cái đất Yến Kinh đều bị kinh động hết cả lên rồi, chỉ cần người ta ở một cấp bậc nhất định nào đó thì đều biết Tần đại thiếu gia đang muốn tìm một người nào đó.
Nhưng đã ba ngày trôi qua rồi mà vẫn chẳng có tín hiệu khả quan nào cả.
Không ai là không có lấy một cái bóng, vậy mà hắn ta đến cái bóng cũng không có luôn.
Tần Lạc sốt ruột nhưng cũng rất thản nhiên.
Vì hắn biết là hắn ta vẫn ở Yến Kinh. Chỉ cần mình chưa chết thì hắn ta nhất định sẽ ra tay thêm lần nữa.
Sát thủ có quy tắc của sát thủ, bọn họ sẽ không bao giờ buông tha cho mục tiêu một cách dễ dàng, một khi đã tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ làm tới cùng. Tất nhiên là người giống như Jesus thì lại khác.
Vì thế nên hắn đã mở rộng phạm vi hoạt động của mình.
Kỳ thực thì hắn có thể đi cùng hoặc không đi cùng đoàn đại biểu y học của Thụy Điển đến Trung Quốc khảo sát, học hỏi, nhưng vì muốn thể hiện sự coi trọng của mình với đoàn đại biểu và cũng muốn dụ Quỷ Ảnh tới, nên hắn đã đi cùng bọn họ đến mấy trường y có tiếng ở Yến Kinh, hơn nữa còn tổ chức hội đàm với bọn họ ở đại học Y Khoa Thủ Đô nữa.
Trong buổi hội nghị, khi Tần Lạc đang ngồi nghe hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương nói đến việc những năm gần đây Trung Y đạt được những thành tích gì, thì chiếc di động trong túi rung lên.
Vì phải họp, nên Tần Lạc tự giác điều chỉnh di động ở trạng thái hội họp.
Rút di động ra nhìn thì thấy có một tin nhắn trên đó: Quốc Tế Khuynh Thành có trò hay để xem.
Trò hay?
Tần Lạc có chút gì đứng ngồi không yên rồi.
………………….
Quốc Tế Khuynh Thành. Phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành.
Dưới sự dẫn dắt của lão đại nhà Cừu gia là Cừu Dật Thanh, thì những người trong Cừu gia khó khăn lắm mới được tề tựu lại với nhau một lần.
Cừu Dật Thanh, Cừu Dật Hòa và những người đời thứ hai Cừu gia cùng với những thành viên đời thứ ba của Cừu gia như Cừu Trọng Dung, Cừu Trọng Mưu, Cừu Yên Mị, Cừu Đình Đình và nhũng người khác nữa đều tụ tập đông đủ ở đây.
Nếu nói đây là cuộc tụ hội của Cừu gia, thì chi bằng nó là một vụ bức cung có tổ chức.
Người đến thì không thiện, mà người thiện thì không đến.
Đúng vậy, có thể nhìn ra được rất rõ vẻ tức giận và áp lực trên khuôn mặt của những người này.
Nhưng đối tượng bức cung của họ thì lại ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế trong phòng làm việc gần cửa sổ với vẻ mặt tươi cười nhìn đám người trước mặt mình, một bộ dạng căn bản là chẳng thèm coi bọn họ ra gì.
"Ngày thường mỗi lần gặp tôi thì né tránh từ xa, sao hôm nay lại đến đây đông đủ thế này? Ai không biết lại nghĩ đây là mở cuộc họp gia đình ấy chứ." Lệ Khuynh Thành cười hì hì đùa nói. "Nhưng đáng tiếc là họp gia đình cũng đến nhầm chỗ rồi thì phải? Phòng làm việc của tôi chẳng có lý do gì để cho các người mượn làm nơi họp mặt gia đình thế này đâu."
"Lệ Khuynh Thành, mày rốt cuộc là muốn làm gì hả?" Cừu Dật Thanh lạnh giọng hỏi.
"Làm gì ư?" Lệ Khuynh Thành nói với vẻ thản nhiên như không: "Làm việc chứ làm gì nữa. Còn mấy người thì sao? Từ xa chạy lại chỗ tôi làm gì?"
"Mày dựa vào cái gì mà điều chức hội trưởng quỹ Cừu thị của tao đi? Ai cho mày cái quyền đó? Vì sao không thương lượng trước với mọi người mà tự làm theo ý mình như thế?" Nếu là ngày trước thì Cừu Dật Thanh đã hất thẳng nước trà vào mặt Lệ Khuynh Thành rồi.
Cũng giống với những gia tộc lớn khác, tập đoàn Cừu thị cũng có một quỹ gia tộc khổng lồ. Quỹ này chủ yếu là dùng để làm từ thiện và dùng để ủng hộ người trong Cừu gia gây dựng sự nghiệp.
Mặc dù Cừu Dật Thanh không đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Cừu thị cả, nhưng khi nắm giữ cái quỹ này thì tiền và quyền trong tay ông đủ để cho ông sống những ngày tháng dễ chịu hơn vô số người.
Nhưng người đàn bà này sau khi ngồi vững vào vị trí của mình thì cho ông ta rớt luôn khỏi cái ghế hội trưởng đó xuống, thay vào đó là một người vừa từ nước ngoài về đảm nhiệm công việc này.
Sức chịu đựng của con người ta là có hạn.
Hằng năm ông rút một lượng tiền lớn ở trong cái quỹ này ra để thỏa mãn cuộc sống xa hoa hay đầu tư, chơi cổ phiếu cùng những thứ khác của mình. Bây giờ ông mất đi vị trí hội trưởng, thì cũng đồng nghĩa mất đi quyền sử dụng tiền tài của mình, vậy cuộc sống sau này của mình sẽ phải làm sao đây?
"Còn tao nữa … mày dựa vào cái gì mà điều tao rời khỏi vị trí giám đốc thị trường đi chứ? Lĩnh vực hậu cần? Sao mày không cho tao nghỉ việc luôn đi cho rồi." Cừu Dật Hòa cũng nhảy ra khiêu chiến với Lệ Khuynh Thành.
"Hạng mục của tao làm gì mày mà mày cho thu hồi lại hả? Mày dựa vào cái gì chứ? Mày có biết là đầu tư vào cái hạng mục này tốn mất bao nhiêu tiền không? Mày có biết là mày làm vậy sẽ khiến cho Cừu gia phải chịu tổn thất thế nào không?" Cừu Trọng Xương nổi cơn tam bành nói. Vốn dĩ cho rằng Cừu Dật Vân xuống rồi thì hắn có thể tiếp nhận Cừu thị, không ngờ giữa đường lại gặp phải một người chẳng liên quan gì tới Cừu thị là Lệ Khuynh Thành đây, càng khiến cho người ta phải tức điên lên, đó là người đàn bà này trong chớp mắt đã lấy đi 50% số cổ phần của Cừu thị. Hắn cho dù có muốn làm trò gì cũng chẳng có cửa. Vốn cho rằng mình cứ ôm lấy phần đất của mình, chẳng ai động chạm đến ai, không ngờ lòng dạ người đàn bà này lại độc ác đến vậy, vẫn muốn dùng dao đâm mình.
Hạng mục bị thu hồi rồi thì cái chức tổng giám đốc của hắn còn có ý nghĩa gì nữa đây?
"Mày làm vậy là lấy việc công để báo thù riêng, chúng tao sẽ không chấp nhận sự sắp đặt này đâu. Họ Lệ kia, mau sửa đổi lại sai lần của mình, nếu không thì hôm nay mày sẽ không xong với chúng tao đâu."