Hãy tới đi, hỡi các nhà văn và nhà phê bình
Hãy dùng ngòi bút của các vị, viết ra những lời tiên tri.
Bob Dylan
Tình yêu xé rách chúng tôi.
Ian Curtis
Những phụ nữ không cùng đẳng cấp sẽ có
những danh tiếng khác nhau.
Sally Stanford
Tôi trốn trong phòng viết suốt một tuần, đầu tóc rối bời. Suốt thời gian này không có điện thoại tới làm phiền, không có ai gõ cửa (trừ nhân viên đưa cơm của nhà hàng Tứ Xuyên và một bà già trong tổ dân phố tới thu tiền vệ sinh). Tôi chao đảo như đang trượt trên đống bùn, đi lại hết từ cánh cửa này tới cánh cửa khác, từ sự thật này tới hư cấu khác. Hầu như tôi không còn phải bỏ qua quá nhiều hơi sức nữa. Tôi đang trượt trên cuộc hành trình của chính tiểu thuyết.
Tôi vứt bỏ hết những kĩ thuật tu từ và nói dối. Tôi muốn đem tất cả diện mạo vốn có trong cuộc sống thật của mình phơi bày trước con mắt của công chúng. Không cần quá dũng cảm, chỉ cần thuận theo sức mạnh tiềm tàng trong bóng đêm, chỉ cần có khoái cảm là được. Không cần giả bộ ngây thơ, cũng không cần ra vẻ lạnh lùng. Tôi lấy phương pháp này để phát hiện ra sự tồn tại chân thực của mình, khắc phục nỗi khiếp sợ về cô độc, đói nghèo, cái chết và nhiều chuyện tồi tệ khác xuất hiện.
Tôi thường ngủ trên trang giấy, làm trán sưng vù một cục. Sau khi chiếc kim bạc của đồng hồ treo tường điểm mười hai giờ, tôi lại nghe được mọi thứ. Âm thanh đó cứ lặp lại, như tiếng ngáy của bác công nhân nhà hàng xóm, như tiếng cần cẩu tại công trường xây dựng cách đó khá xa, như tiếng ì ì của tủ lạnh trong bếp.
Đã vài lần, thực tình tôi không nhịn nổi, phải đặt bút xuống đi vào bếp, mở toang tủ lạnh ra. Tôi hy vọng trong đó giấu một con hổ. Nó sẽ nhảy ào ra, đè kín mồm miệng tôi bằng thứ lông óng ả, khiến tôi ngạt thở, rồi cưỡng hiếp tôi không chút ngần ngừ.
Sự thật là trong trạng thái ẩn dật không thể miêu tả đó, tôi như đã thành tiên. Chắc hẳn thiên đường cũng chỉ như vậy mà thôi, tự do tự tại, không chút lo nghĩ. Không có đàn ông chú ý tới tóc tai và trang phục của bạn. Không có ai soi mói ngực bạn có đủ lớn, ánh mắt có đủ đong đưa. Không còn vội vã tới hết cuộc vui này tới cuộc vui khác. Cũng không có cảnh sát ngăn cản những hành vi điên rồ của bạn. Không có cấp trên giám sát tiến độ công việc. Không có phân chia đêm và ngày. Cũng không có ai hút cạn tất cả tình cảm của bạn.
Tôi bị tiểu thuyết của chính mình ru ngủ. Để chuyên tâm viết một cảnh nồng cháy, tôi thử khỏa thân ngồi viết. Rất nhiều người tin rằng cơ thể và bộ não có mối quan hệ tất yếu, giống như nhà thơ Mỹ Theodore Roethke sống trong cái khu nhà cổ trăm năm của ông ta, liên tục cởi và mặc đồ trước gương, không ngừng cảm nhận những vũ điệu khỏa thân trên cơ thể mình, lấy nó làm nguồn hứng khởi sáng tác. Câu chuyện này đáng tin và cũng không thể biết được, nhưng tôi luôn cho rằng sáng tác và cơ thể có mối quan hệ thần bí. Khi thân hình tôi tương đối đầy đặn, những chữ tôi viết ra cũng tròn trịa và ngắn gọn. Khi tôi gầy đi, tiểu thuyết tôi sẽ tràn đầy những câu cú dài lê thê như đám rong biển mềm mại và rậm rịt dưới đáy biển sâu. Phá vỡ giới hạn của chính mình, tận dụng hết không gian, thậm chí phát triển cả lên vũ trụ, viết ra những thứ lớn lao.
Có lẽ đối với tôi, đó là một khẩu hiệu của Thượng đế, như tôi vẫn thử làm. Đôi nam nữ trong tiểu thuyết ôm choàng lấy nhau trong căn phòng rực lửa. Họ biết không thể trốn thoát, lửa đã bịt kín cửa sổ và cầu thang. Vì thế họ chỉ có thể làm một chuyện, đó là làm tình cuồng nhiệt trong đám lửa. Đó là câu chuyện mà một trong số bạn trai cũ của tôi đã kể, nó có thật và xảy ra gần nhà anh ta.
Khi xe cứu thương lôi được đôi bạn tình đó ra, xác họ khỏa thân và dính chặt lấy nhau, mặc cho bị lửa thiêu cháy, chúng vẫn không thể tách rời. Cả hai đều chưa đầy hai mươi tuổi, là sinh viên của một trường đại học trọng điểm của thành phố. May mà đó là một tối cuối tuần, bố mẹ cô gái tới nhà hát Thiên Chấn xem kịch như thường lệ. Chàng trai tới nhà cô gái. Họ luôn ở bên nhau xem tivi, nghe nhạc, trò chuyện, và tất nhiên họ cũng làm những chuyện âu yếm khác như tất cả các bạn trẻ. Rồi ngọn lửa bùng lên trong cái bếp chung ở dưới lầu và lan rất nhanh trong căn hộ làm bằng gỗ. Gió đêm đó lại rất lớn nhưng họ không hề cảm nhận được nguy hiểm. Mãi cho đến khi căn phòng có mùi khét, họ mới biết không thể nào chạy thoát được nữa. Lửa đã bịt kín tất cả cửa sổ và lối đi, vì vậy họ chỉ có thể làm một chuyện là điên cuồng ân ái trong lửa cháy phừng phừng. Tôi như ngửi thấy mùi cháy khét và cả mùi của tuyệt vọng bốc cháy.
Tôi buông bút xuống, thầm nghĩ nếu tôi và người yêu tôi ở trong căn phòng đó, không biết sẽ ra sao? Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi cũng làm như vậy vì không còn lựa chọn nào khác. Chỉ còn cách hòa vào nhau mới có thể đè nén được nỗi khiếp sợ tới cực điểm về cái chết sắp ập tới sau vài giây. Trong hệ thống lý luận của Freud, tôi chỉ tin phục mỗi thuyết mà ông nêu ra về mối quan hệ thần bí giữa sống và bản năng, giữa cái chết và bản năng.
Còn nhớ trong bữa tiệc dã ngoại trên cỏ lần trước, Madona đã hỏi mọi người, “Nếu lời tiên đoán của Nostradamus cho rằng thế giới sẽ bị diệt vong vào năm 1999 thành sự thật, vậy các bạn sẽ lựa chọn làm việc gì cuối cùng?”, rồi cô ta tự hét to trả lời, “Tất nhiên là làm tình”.
Tay phải tôi vẫn cầm bút, tay trái tôi dần dần trượt xuống dưới. Nơi đó đã ướt đẫm, có thể cảm giác nó dinh dính và trương phồng lên như con sứa. Nhét sâu một ngón tay vào trong, lại thêm một ngón nữa. Nếu trên ngón tay có mọc thêm mắt hoặc dụng cụ khoa học tinh xảo nào đó, ắt hẳn ngón tay tôi sẽ phát hiện thấy một thế giới nhục dục tươi đẹp màu phấn hồng. Những mạch máu căng phồng dính chặt bên hai vách âm đạo đang chuyển động dịu dàng, chờ đợi niềm khoái lạc nguyên sơ nhất, chờ đợi một trận chiến mang tới vô số tinh trùng. Để rồi trong cung điện to lớn màu phấn hồng kia thai nghén một sinh linh nhỏ. Chả phải thế hay sao?
Tôi tự thỏa mãn mình bằng một sự nhiệt tình hơi ghê tởm. Đúng vậy, vĩnh viễn luôn kèm theo chút ghê tởm. Kẻ khác lấy việc gia đình phá sản, người chết, sống tha phương... để kích thích nguồn cảm hứng, viết ra hết tuyệt tác này tới tuyệt tác khác. Còn tôi chỉ dùng nước hoa Nha phiến, đóng cửa bảy ngày bảy đêm trong tiếng ca hủy diệt của Marilyn Manson để chào đón thắng lợi của tôi.
Có thể đây là tiểu thuyết cuối cùng vì tôi luôn cảm thấy mình viết tới viết lui vẫn không ra sao, tôi sắp tan tành rồi. Đúng vậy, điều đó khiến cha mẹ tôi phải che mặt chịu nhục, khiến cho người yêu trong sáng và mỏng manh như cánh bướm của tôi phải thất vọng.
Bảy ngày sau, một cú điện thoại kịp thời lôi tôi từ đáy vực lên. Hôm đó ánh nắng bên ngoài thật đẹp, gió phe phất mang theo hương hoa nhẹ nhàng ở công viên Trường Phong gần đó. Biên tập viên Đặng thông báo với tôi qua điện thoại một tin bất ngờ. Tập truyện ngắn của tôi sắp tái bản, và in chung cùng tập truyện ngắn của người khác, xếp vào tủ sách mang tên “Gió mùa thành phố”.
“Vậy sẽ in bao nhiêu?”, tôi chậm rãi mở miệng, nhấn nhá từng từ vì suốt bảy ngày bảy đêm không nói một câu, lưỡi tôi có vẻ không tự nhiên.
“Dự định là mười ngàn bản. Tất nhiên, như vậy chưa phải nhiều lắm, nhưng cô biết đấy, tình hình tiêu thụ hiện nay rất kém, bị tác động của nguy cơ kinh tế Đông Nam Á. Nói thực nhé, mười ngàn bản là tuyệt lắm rồi. Thoạt đầu nhà xuất bản còn ngần ngừ, nhưng tôi đã nói với họ là bản in đầu tiên của cô đã bán hết nhẵn trong một thời gian ngắn...”. Cô ta cười khiêm tốn, khiến tôi không khỏi phải lập tức cám ơn.
“Trả nhuận bút theo tỉ lệ bản quyền hay theo bản thảo đây?”. Tôi hỏi, thấy đầu óc mình linh hoạt hẳn, như thể một cánh cửa vừa được mở toang. Mọi cái nóng bức, ồn ào, hỗn loạn, bao gồm cả mọi thứ vi khuẩn ho lao, kiết lị... trong không khí lập tức đều ùa vào. Mớ sức sống hỗn độn này đã kích thích sự sống của bộ não tôi. Tôi tạm từ bỏ cái lồng của tiểu thuyết, giành lấy sự giải tỏa tạm thời.
“Thế này nhé, hẹn nhau một thời gian cô có thể ra ngoài được. Tôi có mấy người bạn làm phát hành sách muốn gặp cô”, chị Đặng hòa nhã nói, “Qua tôi, họ biết cô đang viết một tiểu thuyết mới, nên rất muốn nói chuyện với cô, xem có khả năng hợp tác không. Tôi thấy những cơ hội như vậy cũng rất tốt. Cô thấy sao?”. Hình như chuyện gì, cô ta cũng suy nghĩ chu đáo giùm tôi, sắp xếp được mọi thứ rất tỉ mỉ, phù hợp với nguyên tắc, logíc của xã hội thị trường. Tôi chỉ cần yên tâm tiếp nhận món quà này bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào. Tôi không biết cô ta có thực lòng thích những gì tôi viết hay là cái gì khác. Tôi vẫn chưa nhìn thấy tính tất yếu phải đề cao cảnh giác, bởi vậy chỉ biết cám ơn cô ta và nhận lời sẽ gọi điện, hẹn thời gian và địa điểm cụ thể sau.
Tiếp đó tôi gọi điện cho Madona. Cô vẫn đang trên giường, giọng mơ màng và già nua. Sau khi nghe rõ tôi gọi điện thoại, cô ra sức hắng giọng, nói nhỏ với người bên cạnh (hiển nhiên là đàn ông): “Cưng ơi, lấy hộ em ly nước”.
Rồi cô hỏi tôi suốt thời gian qua làm gì. Tôi kể hết chuyện đi Hải Khẩu tìm Thiên Thiên, đưa anh tới trại cai nghiện và tôi lại vùi đầu vào sáng tác. Rõ ràng cô kinh ngạc, “Sao lại vậy? Trời ơi!”. Cô rít một hơi thuốc dài.
“Mọi việc đang tốt dần. Mình tin anh ấy sẽ hồi phục được”, tôi nói, “Cậu thế nào rồi?”.
Cô ta hừ một tiếng, “Còn có thể thế nào được nữa? Cuộc sống của mình luôn bị rượu và đàn ông bao quanh, mãi mãi là ảo giác. Chỉ có một ngày khi bị gió cuốn đi trong mê man, nếu thực sự ngày đó tới, mình sẽ cảm tạ trời đất. Đúng rồi, chiều nay nếu rảnh, chúng mình gặp nhau nhé. Mình đoán cậu cũng không được vui. Rất lâu rồi mình cũng không gặp cậu. Đi bơi không? Tới bể bơi ngoài trời ở khách sạn Đông Hồ, mình có thẻ vàng ở đó. Cậu biết không, cái hay của bể bơi ngoài trời là cùng một lúc có thể chơi đùa với mình và người khác. Đàn bà muốn nhanh chóng thu phục đàn ông, trừ phi nhảy múa khêu gợi, còn không cứ ra bể bơi lộ thiên!”. Cô ta cười ha hả, như vai chính trong một bộ phim kinh dị của Hollywood.
“Cưng ơi, xin lỗi, từ nãy giờ mình như con chó cái rối rít vậy. Anh chàng chết tiệt này làm mình hết cả hơi rồi. Thôi, không nói nữa, để mình lái xe tới đón cậu, sẽ có cả quà nữa”.
Bên làn nước xanh ngắt, tôi và Madona nằm trên ghế bố, trên đầu là bầu trời sạch tinh và sáng rỡ, gió nhẹ lướt qua mặt, ánh nắng như mật ong rải đều trên làn da. Làn da bị che kín suốt một mùa nom trắng bệch và thiếu sức thuyết phục. Tôi xoa kem lên khắp mình, nhìn người đàn ông ở dưới nước. Anh ta là Mã Kiến Quân, quen biết Madona trong một trường hợp vô cùng kịch tính.
Một đêm khuya, Madona phóng xe như bay trên đường. Lúc đó, người và xe đều ít, là thời khắc an toàn để có thể phát điên. Khi cô vừa lái xe vào con đường một chiều đầy những cây ngô đồng xinh đẹp, đột ngột bị một chiếc xe cảnh sát đứng khuất trong bóng tối lao vụt ra chặn lại. Hai cảnh sát từ trên xe xuống, trong đó có một chàng cao to vạm vỡ, mặt mũi điển trai như nam diễn viên chính trong phim Điệp viên 007 . Khi trịnh trọng nói với Madona, “Thưa cô, cô đã phạm lỗi”, giọng anh y hệt điệp viên 007, chỉ có điều trên tay anh không có khẩu súng lục, cũng không có gì ý định hăm dọa.
Dưới ngọn đèn đường, Madona mơ màng nhìn anh ta. Ba giây sau, cô ta đã thấy thích chàng cảnh sát điển trai này. Cô ngoan ngoãn nộp phạt, nhân tiện đưa luôn số điện thoại di động cho anh. Không biết điều gì đã thúc đẩy anh ta nảy sinh quan hệ với người phụ nữ cô đơn lái xe lung tung giữa đêm khuya này.
“Anh ta nói thấy tay mình rất đẹp. Khi mình chìa tay ra cửa xe đóng tiền phạt, anh ta đã chú ý đôi bàn tay mê hồn này bởi chúng dài và trắng ngần. Dưới ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương, đôi bàn tay càng như có pháp thuật, thật ra, chúng cũng chỉ giống bàn tay giả của tượng thạch cao mà thôi”. Madona hạ giọng kể rồi cười phá lên. Tôi phát hiện thấy đôi tay cô và gương mặt cô khác nhau quá lớn. Tay cô trẻ trung đến kỳ lạ, như báu vật của các cô thiếu nữ vậy.
“Kệ anh ta muốn nói gì cũng được, chỉ biết anh ta tình nguyện làm tình với mình. Và làm rất thích. Mỗi lần chỉ cần thấy anh ta mặc bộ đồng phục cảnh sát tới gõ cửa, nơi đó của mình đã ướt đầm chỉ trong ba giây”. Cô ta nhìn tôi, tôi đang lơ đãng nghĩ sang chuyện khác.
“Này, vui lên chứ. Chúng mình xuống bơi đi”. Cô nói rồi đi về phía bể, nhảy đánh tùm một cái. Lúc này, người đang bơi dưới bể cũng đông dần. Một đôi thanh niên Nhật chân cong, lông chân đen đang ngâm người dưới nước quan sát tôi.
Tôi tháo kính đen, cởi khăn tắm, để lộ bộ đồ bikini màu đỏ. Dưới ánh nắng, màu đỏ phối với làn da trắng trông y hệt một món salad dâu tây trộn bơ. Tôi vội vã nhảy xuống nước, một lực mềm mại và trong suốt nâng cơ thể tôi lên. Dưới ánh nắng, tôi vẫn không tài nào giấu mình đi đâu được. Thế nên tôi đành phải nhắm mắt. Ánh mắt của người khác có thể xuyên qua nước, nhìn thấy món salad dâu tây này.
Tôi cũng không biết tâm tư mình tại sao lại biến đổi kì lạ đến vậy. Ánh mắt của người lạ nhìn tôi đang gần như trần trụi vẫn có thể mang lại cho tôi cảm giác khoái cảm bản năng. Nhưng mình bị phơi bày ngu ngốc dưới nắng như một món điểm tâm ngọt, trong ý thức tiềm ẩn của tôi lại trở nên tức giận. Tư tưởng chủ nghĩa nữ quyền lại trỗi dậy. Dựa vào đâu mà tôi lại giống con búp bê Barbie không đầu óc nhỉ? Những người đàn ông kia hẳn không thể nào đoán được tôi là một người viết tiểu thuyết đã tự giam mình trong phòng bảy ngày bảy đêm. Hầu như họ cũng không để tâm tới điểm này. Ở nơi công cộng chỉ cần quan tâm tới số đo ba vòng của một người phụ nữ xa lạ là đủ. Thậm chí trong đầu cô ta nhồi nhét những gì cũng không cần bận tâm, như thể việc nhà trắng có bao nhiêu bậc tam cấp vậy.
Bơi xong, tâm tư tôi vẫn chưa được cải thiện triệt để. Nhất là sau khi nhìn thấy cảnh Madona và anh bạn trai cảnh sát đang âu yếm nhau nóng bỏng, tôi lại buồn bã, và hắt hơi trong phòng thay quần áo.
“Tội nghiệp quá. Cậu lo lắng nội tâm sẽ làm giảm sức đề kháng cơ thể. Cần chú ý giữ gìn sức khỏe nhé”. Madona lấy một chiếc khăn tắm to choàng lên tôi, rồi dịu dàng rỉ tai tôi, “Nhìn mình đây này, từ sau khi có bạn trai, mình chưa từng bị cảm. Biết tại sao không? Theo đáp án của các chuyên gia, quan hệ tình dục có thể nâng cao sức miễn dịch cho cơ thể con người. Vì thế mình không bị hắt hơi, cũng không bị chảy nước mũi”.
Cô thơm lên mặt tôi một cái, rồi đột nhiên nhớ ra còn món quà tặng tôi, “Gượm đã, tặng cậu một cái bất ngờ”.
“Cái gì?”.
“Nhắm mắt lại đã”, cô ta cười lớn. Tôi nhắm mắt lại, nghĩ bụng có gì ghê gớm cơ chứ. Cô ta luôn là đứa đầu têu thích đùa.
“Được rồi, mở mắt ra”. Cô vụt đưa một vật lên trước mũi tôi. Tôi lùi lại một bước mới phát hiện ra, đó là một dụng cụ tình dục cho phụ nữ. Một loại máy bằng cao su y như hàng thật, biết rung. Nhưng chưa là gì, cô ta lột hết vỏ bọc bên ngoài, lôi ra một cái hình dương vật màu phấn hồng, đâm thử vào lòng bàn tay cho tôi xem.
“Thôi, cám ơn cậu, mình không cần thứ này”, tôi vội vàng nói.
“Mình cũng chưa dùng, đồ mới đấy. Từ khi thằng tạp chủng Dick bỏ mình, mình còn cho rằng phải dùng thứ này. Nhưng rốt cuộc vẫn không dùng. Nó không thể lấp được lỗ hổng trong lòng mình”. Gương mặt cô nở nụ cười quái dị, như vừa đau khổ vừa dâm đãng. “Ý mình đây chỉ là sự an ủi về tâm lý thôi. Nhưng giờ đây mình đã có người đàn ông khác, còn cậu hiện giờ lại u uất gấp bội. Chắc chắn vật này sẽ có tác dụng những lúc cậu cô đơn, cần người chia sẻ”.
“Không, không, cám ơn cậu”, mặt tôi sắp đỏ dừ vì thứ này trông thật lợi hại, to đến giật mình. Tôi thà dùng tay mình tự làm còn hơn, nó mềm mại và đáng tin hơn nhiều.
“Nhận đi, mình xin cậu đấy”, cô ta vẫn cười.
“Không”, tôi cũng cười.
“Được rồi, cậu đúng là một thục nữ. Nhưng sự thật thì bên trong chúng ta không hề khác nhau”. Cô ta đã nhìn thấu tâm tư của tôi, bĩu môi chọc. “Nói thật nhé, hãy hẹn nhau cùng đi thăm Thiên Thiên... Từ khi chúng mình quen nhau, anh ta như đang gặp ác mộng. Tất nhiên khi anh ta gặp cậu lại là một câu chuyện may mắn. Mình hiểu con người như anh ta khát khao tình yêu ra sao”.
“Nhưng mình luôn thấy có lỗi với anh ấy, luôn cảm thấy mình là một cơn ác mộng khác của anh ấy. Chúng mình tay trong tay, như hai kẻ lữ hành trong đêm đen”.
“Cưng ơi, đừng nghĩ nhiều quá. Mình biết lòng cậu không vui. Chuyện này không phải phụ nữ nào cũng xử lý được. Thật ra cậu khác mọi người. Khi nào thấy cô đơn, cứ gọi điện cho mình. Mình có thể cho cậu mượn bạn trai mình, hoặc ba người cùng nhau cũng được”. Cô ta lại cười lớn. Đó là cách điển hình của cô khi thể hiện thái độ phiến diện về cuộc sống. Tôi tin rằng cô nói được làm được, dù những điều đó thật điên rồ, khiến người khác nghe thấy phải cảm thấy hơi ghê tởm và tanh tưởi.
Chúng tôi cùng ăn tối tại tiệm ăn nhà họ Dương người Đài Loan. Chàng cảnh sát đẹp trai của Madona hình như cũng thích tôi. Tôi có thể cảm thấy anh bất ngờ kẹp đầu gối tôi sau khi nuốt một ngụm rượu. Tôi không có phản ứng, trong miệng còn đầy dư vị tươi ngon của món sò, đầu óc lại lan man thầm nghĩ một cảnh sát khi trên giường khác người thường ở chỗ nào? Có lẽ anh ta sẽ coi mỗi một người đàn bà nằm dưới như một công dân bất lương để tăng cường chèn ép dữ dội, ra trận oai phong hơn. Không hiểu sẽ làm được bao lâu nhỉ?
Tôi vừa nghĩ, đầu lưỡi đã tứa đầy nước bọt, trong bụng trào dâng một cảm giác ấm áp vô cùng, như thể bị một bàn tay to lớn đang ra sức bóp xoắn.
Madona chợt hét to, “Mẹ kiếp chuyện gì thế này?”.
Cô ta đang bốc hỏa, vứt toạch đôi đũa xuống. Đầu gối đối diện tôi đột nhiên ngừng hành động. Tôi không nhịn nổi, chỉ muốn bật cười.
Người phục vụ vội vã chạy tới. Tại sao lại có thứ ghê tởm này? Tôi dám đánh cược rằng đầu bếp của các anh sắp bị hói đầu đấy. Tôi sẽ rủa cho anh ta rụng hết tóc”. Cô ta thô lỗ chỉ vào một bát xúp.
Người quản lý nhà hàng cũng tới, liên mồm xin lỗi, và sai người phục vụ bê bát xúp gà có sợi tóc lềnh bềnh đi ra. Một lát sau, họ bưng tới một bát xúp mới và tặng thêm một món điểm tâm ngọt.
Đến tối về tới nhà, tôi phát hiện thấy trong túi có món quà của Madona. Chắc chắn là cô đã nhét trộm vào. “Đúng là một phụ nữ điên rồ”. Tôi nghĩ thầm, lắc đầu và nhét món đồ đó vào một cái ngăn kéo. Tắm xong, tôi leo lên giường.
Cơn buồn ngủ như triều cường giữa tuần trăng, phủ kín lấy người tôi. Đã lâu lắm, tôi mới thấy dễ ngủ đến vậy. Thiên Thiên của tôi, tiểu thuyết của tôi, những mệt mỏi của tôi, lại còn mọi vấn đề cuộc sống chó chết nữa chứ..., tất cả đều bị vứt vào một cái lỗ không đáy. Cứ ngủ một giấc ngon rồi tính tiếp.
Coco yêu quý, đừng buồn thương. Sau khi tỉnh giấc lại là một ngày mới tiếp nối của ngày hôm trước mà thôi.
Sáng hôm sau, bà béo hàng xóm phát hiện trong thùng thư của tôi một lá thư và một tấm thiệp. Bà nhiệt tình mang tới cho tôi như thường lệ.
Tôi cám ơn bà, đến ghế sôpha ngồi xuống đọc. Thư là của Thiên Thiên, còn tấm thiệp do Mark gửi từ Mexico. Tôi ngần ngừ một lát, quyết định đọc tấm thiệp trước. Trên thiệp là một cây xương rồng cực kỳ lớn như một bảo tháp, sừng sững giữa sa mạc. Đằng sau thiệp là mấy dòng chữ tiếng Anh ngoáy tít.
Cưng ơi, anh đi công tác tới Mexico, một nơi hơi bẩn nhưng rất cá tính. Khắp nơi đều có thể thấy được cần sa, xe xích lô và những phụ nữ tóc đen, mắt xanh buồn rười rượi. Ở khách sạn, anh ăn vô số các món cay nhất thế giới. Lần sau hôn em, nhất định em sẽ bị cay theo đấy.
Tái bút: Khách hàng của bọn anh, một doanh nghiệp đa quốc gia, chuyên sản xuất kính chịu lực là kẻ rất khó chịu. Anh còn phải đi châu Âu cùng mấy đồng nghiệp công ty tại Đức để điều tra về thị trường kính và tình hình của một đối thủ cạnh tranh mà khách hàng cần điều tra. Nửa tháng nữa có thể gặp em.
Tái tái bút: Anh gọi điện cho em không được, đang suy nghĩ dùng mạng. Anh có thể giúp em đăng kí một hòm thư điện tử miễn phí của hotmail.
Hôn em! Mark.
Tôi hôn tấm thiệp. Suốt một thời gian điện thoại của tôi bị ngắt ra. Chắc hẳn anh cũng đoán được tôi đang viết tiểu thuyết. Tôi không chút lo lắng về anh. Anh là một người đàn ông có thể gọi là một cột trụ trong xã hội, vừa đẹp trai thông minh, vừa có một công việc khiến người khác phải ngưỡng mộ. Anh giỏi xử lý các mối quan hệ xã hội phức tạp, cũng rất giỏi giúp tôi giữ thăng bằng (anh là chòm sao Thiên Bình điển hình). Trong quan hệ với phụ nữ, anh lanh lợi như cá gặp nước.
Chỉ cần anh muốn, dù tôi có chạy tới Nam cực, anh cũng tìm được cách liên lạc với tôi.
Năng lực trên người anh như thể món quà mà vũ trụ ban tặng. Còn Thiên Thiên lại hoàn toàn trái ngược. Họ như người của hai thế giới khác nhau. Họ phản chiếu những cái bóng của mình lên cơ thể tôi.
Tôi tìm được một con dao rọc giấy màu bạc trên bàn. Thông thường tôi ít khi dùng cách này để mở thư. Nhưng dùng nó lúc này giúp tôi bình tâm hơn.
Thiên Thiên chỉ viết có một trang rất mỏng.