Tưởng Viện Viện đổi một bộ quần áo, ngồi co quắp ở phòng ngủ của Tần Mặc, tiếng gõ cửa vang lên, Kim Na Na vừa thấy Tưởng Viện Viện, chân mày liền nhíu lại.
"Cậu đột nhiên biến mất, có biết làm cho người ta rất lo lắng hay không!"
Tần Mặc "Ừ" một tiếng, âm thanh thật thấp, hình như biết mình sai, có chút không được tự nhiên.
"Thật xin lỗi, đều bởi vì tôi. . . . . . Tôi nên rời đi trước!"
Sau khi Tưởng Viện Viện đi, Kim Na Na lúc này mới lên tiếng, "Cậu không phải đã nói, chuyện của cô ấy không liên quan tới chúng ta sao? Tại sao còn phải dính dấp với cô ấy?"
"Tôi không có nghĩa vụ giải thích với cậu!"
Giọng điệu của Kim Na Na khiến Tần Mặc không kiên nhẫn, cô làm việc từ trước đến giờ sẽ không quản quá nhiều, cô cũng cảm thấy mình không có nghĩa vụ làm cái gì cũng phải báo cho Kim Na Na biết. Nói cho cùng, cô là một người có thói quen.
Không khí có chút lạnh, Kim Na Na một đại tiểu thư được nuông chiều, khắp nơi đều là người ta nhường nhịn cô, lấy lòng cô. Tần Mặc là người đầu tiên khiến cô bỏ xuống tư thái, quấn quít làm phiền, cô cảm thấy Tần Mặc đủ chân thật, cũng biết cô ấy từ trước đến giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái gì.
Chỉ là bây giờ, cô không chịu nổi dáng vẻ lạnh nhạt Tần Mặc, hai người là bạn bè, không phải sao?
Nhưng hiển nhiên, Tần Mặc không giống như coi cô là bạn bè, ngược lại có cũng được mà không có cũng không sao. Kim Na Na đột nhiên không có lòng tin, Tần Mặc có phải thật sự máu lạnh hay không?
Kim Na Na rời đi, mang theo sự chán nản cùng khổ sở.
Tần Mặc thở dài một hơi, bông tai trên vành tai lóe ra ánh sáng màu xanh ảm đạm, cô không giỏi nói chuyện, cũng không biết biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.
Hai người chiến tranh lạnh rồi!
******* Truyện được đăng tải độc quyền tại Diễn đàn Lê Quý Đôn *******
Kim Na Na không hề tới lớp của cô nữa, sau khi tan học, cũng không có tham gia học bổ túc cùng bọn họ.
Sở Linh Tầm đã hỏi Tần Mặc, cô im lặng không đáp, sau một ngày, Sở Linh Tầm không tiếp tục giúp bọn họ học bổ túc nữa, mà bồi ở bên cạnh Kim Na Na.
Bùi Thiểu Y mắng anh trọng sắc khinh bạn, Tần Mặc lại cảm thấy lúc này, Sở Linh Tầm bồi ở bên cạnh Kim Na Na có thể tốt hơn một chút. Dù sao, cô ấy không có bạn bè thực sự ở Roland.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô thế nhưng cũng ê ẩm.
Hai người ở cùng tầng lầu, thế nhưng không gặp nhau một lần nào, không biết là cố ý hay là vô ý. Cô thở dài, tầm mắt lại kéo trở về sách bài tập trước mặt, lông mày thanh tú nhíu lại.
Kim đồng hồ báo thức đã chỉ mười hai giờ, nhưng bài tập của cô vẫn chưa làm xong, những con số đáng ghét luôn có thể làm cho cô dễ dàng phát điên.
Vô lực nằm ở trên bàn, không tự chủ kêu rên một tiếng, có chút nóng nảy.
"Hiếm thấy cô thức đêm. . . . . ."
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một bóng dáng thon dài đứng ở cạnh cửa, hai chân bắt chéo, trên miệng ngậm điếu thuốc. Đôi mắt kia như ẩn như hiện trong mây mù, tràn ngập sự hài hước.
Tần Mặc "Hừ" một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào quyển sách trước mắt , nhưng càng tính càng loạn, càng loạn đầu của cô lại càng đau. . . . . . Hận không thể xé tờ giấy trước mặt.
Bỗng dưng, một bàn tay to cầm lấy bút trong tay của cô, ở mấy chỗ mấu chốt khoanh tròn lại, đồng thời kèm theo giải thích ở bên cạnh. Một đề toán phức tạp cứ như vậy được giải ra vừa xem hiểu ngay, Tần Mặc chớp chớp mắt, dường như không thể tin vào hai mắt của mình.
Tại sao cô tốn mấy giờ, nhưng càng ngày càng loạn, mà hắn mới mấy phút, thì giải ra đề này?
"Sùng bái tôi sao! Tiểu nha đầu!"
Phong Thần hả hê đặt bút về trong tay cô, nhìn sách của cô, đều vẽ đến ngổn ngang.
"Có gì đặc biệt hơn người. . . . . ."
Tần Mặc nói thầm một tiếng, tiếp tục nghiên cứu đề bài khác, nhưng luôn luôn hoa cả mắt. . . . . . Phong Thần rốt cuộc nhìn không vừa mắt, cô bị đẩy sang một bên, cầm bút ở bên cạnh lên bắt đầu viết.
Đốt ngón tay của hắn nắm thật chặt cây bút, mạnh mẽ viết từng công thức một trên sách của cô, ánh đèn màu vàng chiếu sáng gò má của hắn, khiến cho cả người hắn tản mát ra một cỗ phong cách kỳ diệu.
Dáng vẻ tập trung tinh thần của Phong Thần rất mê người, Tần Mặc không thể không suy nghĩ, hơi mất hồn.
Đầu bị người ta nhẹ nhàng gõ một cái, cô lấy lại tinh thần, chỉ thấy khóe môi Phong Thần nhếch lên một nụ cười không rõ chân tướng, vì vậy khiến Tần Mặc cảm giác điểm yếu của mình bị bắt được rồi.
"Tiểu nha đầu, chăm chỉ học tập là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ nên ngủ thôi."
Thuốc lá trên tay đã sớm tắt, Phong Thần cảm thấy Tần Mặc hình như có tâm sự, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện đối mặt với cuộc thi đơn giản như vậy.
"Tôi ở lại một lát nữa."
Cô cúi đầu, nhìn dấu vết Phong Thần lưu lại ở trong sách, công thức hắn viết đơn giản hơn trên sách giáo khoa nhiều, mỗi một bước đều là chỗ quan trọng, móc nối với nhau, từ từ phá giải.
Tần Mặc không thể không nghĩ rằng, phong cách làm việc người đàn ông này, phải chăng cũng giống như giải đề?
"Đừng quá muộn."
Phong Thần hơi nhíu mày, quay trở lại phòng, cục cưng gấu bông được Tần Mặc mang đến trường học, hắn không khỏi nghĩ, phải chăng không có hắn, Tần Mặc cũng sẽ dùng cục cưng gấu bông thay thế?
Hắn khá thích cái ý nghĩ này, một giờ sau, không thấy tiểu nha đầu trở lại, liền đến thư phòng xem.
Tần Mặc đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng rất cam tâm tình nguyện bồng cô lên, động tác của hắn rất nhẹ, nhưng giấc ngủ của Tần Mặc luôn nông nên tỉnh lại, vừa nhìn thấy là Phong thần thì lại nhắm hai mắt lại.
Cô thuận theo làm Phong Thần có chút kiêu ngạo, bây giờ hắn cảm thấy, làm người giám hộ của tiểu nha đầu này, cảm giác cũng không tệ.