Phần 2
Mặt trời chiều ngả về phía tây, trời chiều màu cam nhiễm đỏ đám mây chân trời, một ngày trôi qua thuận lợi, không ít học sinh đi về phía ký túc xá, dự định nghỉ ngơi.
Nhưng cũng có không ít người đi đến cổng trường, trên mặt đề là vẻ hào hứng bừng bừng, hình như sắp sửa xảy ra chuyện thú vị gì.
Màn đêm dần dần buông xuống, chấm nhỏ ở trong đem tốt đặc biệt lóe sáng, tựa như đang tôn lên màn đêm, tô điểm trân châu màu trắng, lóe ra ánh sáng kín đáo.
“Thiểu Y, có thể đừng chơi quá lớn hay không!”
Sở Linh Tầm khép lại quần áo, gió mát ban đêm rũ xuống trên mặt, lạnh lẽo khác thường.
Bùi Thiểu Y mặc áo da màu đen, đem thân thể cao lớn nổi bật càng thẳng tắp hơn, hắn vốn là mặt mũi tuấn dật, hiện tại một thân quần da áo da, càng làm cho hắn tăng thêm tà khí.
Gió nhẹ thổi rối mái tóc đen của hắn , múa theo gió, trong ánh mắt mang theo xu thế bắt buộc phải làm.
“Cậu không tố cáo với anh trai mình chứ!”
Hắn nhíu mày, Sở Linh Tầm là học sinh ngoan, là lớp trưởng, cùng với hắn học sinh có vấn đề ở chung một chỗ như vậy, khiến rất nhiều người đều hết sức khó hiểu. Ngay cả chính bản thân hắn cũng rất không hiểu rõ, thư sinh và cường đạo, cũng có thể trở thành bạn bè?
“Bây giờ cậu đổi ý vẫn còn kịp!”
“Nếu Tần Mặc không đến, thì mình sẽ ngoan ngoãn trở về!”
Bùi Thiểu Y cười xấu xa, Sờ Linh Tầm thở dài nặng nề, Tần Mặc không tới sao? Xem bộ dáng là không thể nào, bởi vì anh hình như nhìn thấy nơi xa cso ánh đén lóe lên.
Một chiếc xe đua màu lửa đỏ gào thét tới, tốc độ cực nhanh, nháy mắt một cái đã vững vàng dừng ở trước mặt hai người.
Tháo xuống chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng của Tần Mặc liền xuất hiện ở trước mặt hai người, cô hất tóc, bông tai màu xanh dương lóe lên trong đêm tối.
“Oẹ……”
Một bóng người nhảy ra từ sau lưng cô, ngồi xổm ở một bên nôn khan, Kim Na Na sắc mặt trắng bệch nôn đến mệt lả, mới yếu ớt đứng lên.
“Không được…… Thật sự là…… Oẹ……”
Lời còn chưa nói hết, dạ dày lại một trận dời sông lấp biển, đại tiểu thư yểu điệu đã khi nào ngồi qua loại xe đua này? Huống chi…… Tần mặc lái xe cực kỳ dọa người, so với làm Yun-night Speed(tàu lượn siêu tốc) còn nguy hiểm hơn.
“Sớm nói cậu không cần theo tới!”
Tần mặc hơi nhíu mày, giống như không kiên nhẫn với biểu hiện của Kim Na Na, nhưng vẫn cầm khăn giấy đưa cho cô.
“Mình…… Mình tới để cho cậu cố gắng hơn chứ sao……”
Sờ Linh Tầm tốt bụng đưa cho Kim Na Na một chai nước, mắt tràn đầy đồng tình, Bùi Thiểu Y ở một bên lại nhìn chiếc xe đó, mắt chớp cũng không chớp.
“Đây chính là Hỏa Phượng a!”
Hắn giống như là gặp được trân bảo hiếm thấy, dáng điệu vẻ mặt mong đợi, chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng!
Toàn thế giới cũng chỉ có 100 chiếc mà thôi, người này là lấy được từ đâu? Xem xét ại xe đua của hắn, mặc dù tính năng và tốc độ cũng là hạng nhất, nhưng so sánh với Hỏa Phượng, quả thật chính là một trời một vực.
Chơi xe lâu như vậy, hắn thật sự vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Phượng, làm sao có thể khiến hắn không kích động a!
“Nếu như cậu thắng, tôi liền tặng cho cậu!”
Tần Mặc hào phóng nói, Bùi Thiểu Y này buồn cười chết đi được, “Đây chính là cô nói!”
Hắn mặt mày hớn hở, ấn tượng với Tần Mặc cũng tốt không ít, cách thời gian hai người quy định vẫn còn khoảng cách ngắn, sau khi đem xe dừng lại, trọng tài đưa bản đồ cho bọn họ, để bọn họ hiểu rõ đường xá.
“Đều đã bố trí xong rồi?”
Bùi Thiểu Y hướng về phía một người nói, hai năm qua chơi đua xe, dĩ nhiên là biết một số người trong vòng.
“Yên tâm đi, tối nay bảo đảm không ai tới quấy rầy.”
Thanh niên vỗ ngực một cái nói, giơ cổ tay lên nhìn đòng hồ, “Thời gian sắp tới, hai người mau chuẩn bị một chút!”
Xunh quanh phần nhiều là người chơi xe, một số ít là học sinh của Roland, đều đến xem trận thi đấu giữa Bùi Thiểu Y và Tần Mặc. Nói đến Tần Mặc này, thời gian ngắn ngủi một tuần, tiếng tăm lại vang ầm ầm.
Đầu tiên là đánh Thuộc Tư Thanh phải vào bệnh viện, tiếp theo là đánh Thiệu Tư Liễm thành người sống đời thực vật, nhưng cô lại không xảy ra chuyện gì, khiến cho những học sinh này nhao nhao suy đoán, cô rốt cuộc có bối cảnh lớn thế nào, mới có thể bình yên vô sự?
Mặt trăng treo cao trên bầu trời, Thiệu Tư Niệm nhìn thấy Tần Mặc cả người lạnh lùng ngồi một bên, vốn định đi tới chào hỏi, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy mặt Thiệu Tư Thanh phẫn hận đứng ở một bên, ánh mắt kia tựa như muốn đem Tần Mặc phá tan thành từng mảnh.
Một người lén lút đi tới ben cạnh cô ta, nói nhỏ ở bên tai cô ta một hồi, Thiệu Tư Thanh nhếch miệng lên cười độc ác, bước chân chuyển một cái rồi rời khỏi đám người.
Thiệu Tư Niệm do dự chốc lát, ngay sau đó đi tới bên cạnh Tần Mặc, “Bạn học Tần Mặc, chúng ta lại gặp mặt.”
Tần mặc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Thiệu Tư Niệm một cái, thiếu niên đôi mắt xinh đẹp như tơ, giữa hai hàng lông mày lộ ra một cố hơi thở mê người, ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng muốt, so với con gái còn xinh đẹp hơn mấy phần.
“Lần trước cám ơn cô, giải vây giúp tôi.”
Thấy Tần Mặc không trả lời, Thiệu Tư Niệm tự nhiên mở lời, người con gái trước mặt này luôn luôn là dáng vẻ lạnh lùng, giống như trăng rằm trên trời, trong veo mà lạnh lùng, làm cho người ta không thể nào đến gần.
“Thật sự nên cám ơn tôi, nếu không cậu đâu có cơ hội xuống tay.”
Lắc lắc tay trong nước, ánh mắt Tần Mặc lạnh lùng, lời của cô làm cho Thiệu Tư Niệm hơi sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng khẽ mở, ánh mắt cảnh giác nhiều hơn một chút.
“Cuộc sống luôn có thời điểm bất đắc dĩ, tôi nợ cô một ân huệ, tối nay cô vẫn nên cẩn thật một chút.”
Thiệu Tư Niệm nói xong cũng tránh ra, chỉ có hắn mới biết, vì sao Thiệu Tư Liễm phải biến thành người sống đời thực vật, hắn cười nhạo một tiếng, cho rằng Tần mặc sẽ không nghĩ tới điều này, không ngờ……
Sự kiện lần đó, là vừa cho hắn một cơ hội, vừa khiến Thiệu Tư Liễm vĩnh viễn sẽ không có cơ hội giẫm ở trên đầu của hắn nữa!
Hắn chỉ là con hoang được sinh ra bởi người phụ nữ bên ngoài, sao cso thể tranh được với con trai của vợ cả, khi chịu hết sự lăng nhục của hai anh em bọn họ thì hắn thề, nhất định sẽ đòi lại từ bọn họ!
Bây giờ Thiệu Tư Liễm ngã xuống, Thiệu Niệm Vinh lại là người trọng nam khinh nữ, Thiệu Tư Thanh muốn có địa vị ở trong nhà, còn phải xem hắn có đồng ý hay không!
Mặc dù gây phiền toái cho Tần Mặc, nhưng mục đích của hắn đã đạt được, vậy là đủ rồi.