Lương Khiêm vừa lái xe, vừa bày ra vẻ mặt không biết nói gì mà nhìn Lãnh Tư Thần thê nô ngồi sau xe "Không coi ai ra gì", chỉ có phu nhân nhà mình.
Một màn vừa rồi kia, BOSS quả thực là Cuồng Bá khốc huyễn mà bùng nổ a!
Thảm cho mấy tên phóng viên còn vây xem diễn trò, lúc này phỏng chừng tất cả đều đã bị sự thật này làm cho cả kinh điên đảo cả rồi...
Ha ha ha ha, cái đám lộn xộn này, chờ một lát nữa các người sẽ biết hai người bọn họ năm năm trước đã lĩnh chứng có thể còn điên hơn a?
Chỉ là, BOSS đại nhân à, ngài dưới tình huống phu nhân hôn mê như vậy, tự chủ trương công bố tin tức lớn, đến lúc phu nhân tỉnh lại, ngài phải giải thích như thế nào đây...
-
Vân gian thủy trang.
Lãnh Tư Thần nhanh chóng ôm Hạ Úc Huân lên lầu, cô nhẹ đến khó tin, ôm hoàn toàn không phí sức, làm anh bất mãn nhăn đầu lông mày.
Đem cô nhẹ nhàng đặt trên giường phòng ngủ, Lãnh Tư Thần lấp hòm thuốc qua, đang xử lý vết bầm tím trên cánh tay cô, Hạ Úc Huân từ từ tỉnh lại.
Nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn anh một cái, sau đó mặt trắng xanh vội đứng lên.
Bởi vì đứng dậy quá mạnh, Hạ Úc Huân loạng choạng thân thể thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lãnh Tư Thần lập tức đứng dậy theo, lo lắng đưa tay đỡ cô.
Hạ Úc Huân vỗ trán, đầu óc còn có chút hoa mắt chóng mặt, nhưng đã khôi phục một tia thanh tỉnh, đáp: "Chuyện vừa rồi, cám ơn anh."
Cô nói xong đã muốn đi, mới vừa đi một bước, lập tức bị Lãnh Tư Thần ngăn lại: "Em đi đâu?"
"Về nhà."
"Không được."
"Anh dựa vào cái gì mà nói không được?"
Bộ dáng cô lập tức muốn cùng mình vạch rõ rang quan hệ quả thực khiến anh hận đến lửa giận bốc lên, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cô, thân thể liền tự động dập tắt lửa, giọng nhẹ nhàng ôn nhu như nước: "Bởi vì em hiện tại quá yếu, trước nằm xuống nghỉ ngơi một chút đã không phải tốt hơn sao?"
"Tôi phải về nhà..." Hạ Úc Huân vẫn là một câu kia.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể trung thực nói với cô:"Vừa rồi lúc em ngất đi, anh đã nói cho mọi người biết, em là người phụ nữ của anh, anh nghĩ hiện tại chúng ta cần thương lượng đối sách tiếp theo."
Hạ Úc Huân như gặp phải sét đánh ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh nói cái gì?"
Phản ứng của cô khiến sắc mặt anh hơi trầm xuống: "Ngay tình huống đó, anh cũng là bất đắc dĩ. Còn nữa, anh chỉ là nói ra sự thật mà thôi."
"Gặp quỷ mới sự thật!" Tuyệt đối không nghĩ tới cô hôn mê trong phút chốc cư nhiên sẽ phát sinh sự việc lớn như vậy, đầu óc Hạ Úc Huân một mảnh hỗn loạn!
"Em... Hạ Úc Huân, em có tin anh đem hôn thú xỏ hai sợi dây mỗi ngày treo trên cần cổ anh không! Anh không có ngay tại chỗ nói cho bọn họ biết sự thật em là vợ anh, anh đã đầy đủ lý trí lắm rồi!"
Cô gái chết tiệt, mới vừa khôi phục chút khí lực, đã bắt đầu chọc tức anh rồi!
"..." Hạ Úc Huân không nói gì. Tưởng tượng thấy trên cổ Lãnh Tư Thần treo một giấy chứng nhận đỏ thẫm, tuyệt đối là một cảnh sắc hung tráng, người mỗi ngày tới công ty ngắm cảnh khẳng định có thể đem bậc cửa đạp nát luôn rồi.
Người đàn ông này, trước sau như một vẫn ngây thơ.
"Lãnh Tư Thần, anh nói thật? Anh rốt cuộc nói như thế nào?" Hạ Úc Huân vội vàng đi tới gần lắc lắc cánh tay anh, ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Ân tượng sau cùng của cô chỉ có chất vấn của Bạch Thiên Ngưng, về sau cảm giác chính mình tựa hồ là được một cái ôm quen thuộc, hiện tại ngẫm lại khẳng định là Lãnh Tư Thần, nhưng cô vừa thả lỏng lại hoàn toàn ngất đi, không biết về sau đã xảy ra cái gì.
Lãnh Tư Thần gật đầu, sau đó nề nếp từng chữ một thuật lại: " "Cô ấy câu dẫn chồng cô? Người phụ nữ của Lãnh Tư Thần tôi, cần câu dẫn người đàn ông của cô?"chính là nói như vậy. Về sau quá nhiều phóng viên truy hỏi quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì, anh hứa hẹn sẽ mời dự họp buổi họp báo cùng mọi người giải thích chuyện này."